Trùng sinh: Cứu vớt anh trai nam chính

Chương 46


Chưa từng được nghe qua Tưởng Trọng Lâm nói những lời cảm tính như vậy, trong lòng Cố Nhược Ngu nếu nói không hề xúc động thì không thể nào, nhưng trên mặt cô vẫn làm ra vẻ vân đạm phong khinh.

"Chuyện các người đã qua hay không qua tôi không quan tâm, dù sao sau này đừng để cô ta xuất hiện trước mắt tôi, tôi với cô ta không có gì hay để nói." Nói đến Mục Đình, cô lại nghĩ tới câu nói cô ta để lại bên tai cô trước khi rời đi, cho nên Cố Nhược Ngu cực lực muốn coi nhẹ chuyện này nhưng làm sao có thể không để ý. Cô nhìn thoáng qua Tưởng Trọng Lâm, muốn mở miệng hỏi, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy có thể khiến anh cảm thấy bản thân đang ghen. Tự hỏi vài giây, vẫn là nhịn xuống.

"Bữa tối tôi không muốn ăn, tôi muốn đi ngủ một lát."

Tưởng Trọng Lâm nhìn theo bóng dáng cô, vừa mất mát lại vừa bất đắc dĩ.

Lúc trước anh đúng là đầu óc bị nước vào mới có thể đưa tờ giấy thỏa thuận ly hôn cho cô.

Cuối tuần, Cố Nhược Ngu định đi dạo ở trung tâm mua sắm, nhìn xem có thứ gì cần mua không. Tuy rằng đã có thể phân biệt được giới tính đứa bé, nhưng Cố Nhược Ngu kiên trì phải chờ tới lúc sinh, như vậy sẽ càng thêm kinh hỉ. Chẳng qua lúc chuẩn bị đồ vật thì đồ cho bé trai với đồ cho bé gái lại không giống nhau, có lẽ phải mua hai phần. Cho nên khi Tưởng Trọng Lâm da mặt dày một hai đòi phải đi theo Cố Nhược Ngu cũng không cự tuyệt, có người quẹt thẻ luôn là một chuyện tốt.

Ở tầng quầy dành cho bà mẹ và trẻ em đi tới đi lui, Cố Nhược Ngu nhanh chóng bị những món giày nhỏ, y phục nhỏ làm lòng cô mềm nhũn, cầm lên tay món nào cũng thấy thích, lại còn có những núm vú cao su in hình vịt con với bình sữa, Cố Nhược Ngu quả thực hận không thể mang tất cả về nhà. Tưởng Trọng Lâm đi theo phía sau cô, nhìn cô cầm đồ vật cho em bé nghiêm túc chọn lựa, dường như thật sự biến thành một người mẹ chuẩn, trong ánh mắt anh nổi lên một tầng sắc ấm, cứ thế lẳng lặng nhìn cô cũng đủ rồi.

Nhân viên cửa hàng nhìn thấy có khách tiến lại đây, nhiệt tình chào đón,

"Tiên sinh thái thái, hai vị muốn chọn lựa loại sản phẩm sào? Tôi có thể giúp anh chị đề cử một chút."

Cố Nhược Ngu buông một chiếc giày nhỏ trong tay, xua xua tay nói, "Tôi chỉ tùy tiện đi dạo."

"Đó là bé trai hay là bé gái vậy ạ?"

Cố Nhược Ngu sờ sờ bụng hơi gồ, cười nói, "Còn chưa biết đâu."

Nhân viên cửa hàng hiểu biết gật gật đầu, ngay sau đó lập tức lấy ra một số quần áo trẻ em mới trên quầy, nói là có kháng khuẩn hút mồ hôi các loại công năng gì đó, nói ba hoa chích choè, tuy rằng biết nhân viên cửa hàng coi như đang mèo khen mèo dài đuôi, nhưng mấy bộ quần áo trẻ con quả thực đáng yêu, Cố Nhược Ngu cầm lên tay liền luyến tiếc buông xuống, vàng tươi, phấn nộn, mỗi một chiếc đều vô cùng hợp với lòng cô.

Tưởng Trọng Lâm lúc này mới thử thăm dò mở miệng nói chuyện, "Nếu thích thì cứ mua đi."

Nhân viên cửa hàng nghe thấy lời này, ánh mắt sáng lên, hoá ra là kẻ có tiền a, kim chủ chân chính đang ở đây rồi. Vội không ngừng đề cử nói, "Đúng vậy tiên sinh, hiện tại mua hai bộ chính hãng sẽ được tặng quà nha."

Cố Nhược Ngu khinh bỉ nhìn Tưởng Trọng Lâm, "Còn sớm như vậy, hiện tại mua nhiều thế làm gì." Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cô cũng có chút ngứa.

Tưởng Trọng Lâm sao không rõ ràng ánh mắt này của Cố Nhược Ngu, dáng vẻ giống y như lúc đó đi dạo trong siêu thị nhìn thấy tủ kem, thiếu điều khắc lên trán hai chữ "em muốnnn". Anh cũng không quản Cố Nhược Ngu, nói với nhân viên cửa hàng "Cứ lấy mấy thứ này đi."

Nhân viên cửa hàng vui vẻ, lập tức nhận lấy thẻ tín dụng Tưởng Trọng Lâm đưa qua, tung ta tung tăng đi thanh toán.

Cố Nhược Ngu tức giận ném quần áo trên tay vào trong lồng ngực Tưởng Trọng Lâm, "Anh thì nhiều tiền rồi, mua về cũng chưa chắc có thể mặc."

Tưởng Trọng Lâm tính tình tốt khuyên nhủ, "Cứ chuẩn bị trước, đến lúc đó lại nói."

Cố Nhược Ngu không muốn để ý đến anh, tự mình đi đến quầy bên cạnh tiếp tục dạo.

Từ trung tâm mua sắm đi ra thu hoạch rất nhiều, nhưng cơ bản đều là Tưởng Trọng Lâm chính mình làm chủ một hai phải mua, chỉ cần ánh mắt Cố Nhược Ngu dừng lại hơi dài trên món đồ nào thì lúc cô rời đi anh nhất định sẽ mua ngay món đó. Cố Nhược Ngu cũng mặc kệ anh, anh ta thích mua thì để anh ta mua đi, cũng không phải là tiêu tiền của cô.

Vừa ngồi trên xe, Cố Nhược Ngu liền nhận được điện thoại từ Vu Khởi Văn, anh ta nói có việc tìm cô, muốn hẹn cô gặp mặt. Cố Nhược Ngu sảng khoái nhận lời, lập tức nói Tưởng Trọng Lâm đưa cô tới nhà hàng nào đó.

Thần sắc Tưởng Trọng Lâm có chút âm trầm, "Là Vu Khởi Văn?"

Cố Nhược Ngu cũng không định dấu diếm, hào phóng thừa nhận.

Tưởng Trọng Lâm càng không vui, nhưng vẫn khởi động xe, nhìn dáng vẻ Tưởng Trọng Lâm ăn mệt Cố Nhược Ngu ở trong lòng thầm sung sướng, cái loại có giận mà không thể phát hẳn là rất tệ đi.

Cố Nhược Ngu lần nữa nói tự mình sẽ gọi xe về, không cần anh tới đón, sau đó xoay người liền đi vào. Tưởng Trọng Lâm nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhà hàng, mãi cho tới lúc có người tới giục anh đánh xe.

Hiện tại Cố Nhược Ngu xem như tự do, cô muốn gặp ai đi nữa thì bản thân anh quả thật không có tư cách đi ngăn trở, thế nhưng hễ nhớ tới người cô đi gặp là nam nhân kia, trong lòng anh tự nhiên không dễ chịu. Anh rất sợ tại đoạn thời gian này tâm tư Cố Nhược Ngu sẽ dao động, cho dù hiện tại cô đang mang đứa nhỏ của anh, nhưng dựa vào tính tình của cô, sinh xong đứa bé rồi gả cho người khác cũng không phải là không làm được. Nghĩ đến đây, trong lòng anh lại căng thẳng ba phần.

Vu Khởi Văn nhìn thấy Cố Nhược Ngu thì kinh ngạc một trận, mang thai đúng là sẽ làm một nữ nhân có thay đổi nhất định từ dung mạo đến khí chất, cả người nhìn qua mặt mày hồng hào, cũng đẫy đà rất nhiều. Nhìn qua thì gần đây cô sống hẳn là không tồi.

"Mang thai vất vả sao?"

Cố Nhược Ngu sờ sờ bụng, "Vẫn tốt, phản ứng (mang thai) không lớn, chẳng qua luôn muốn ăn rất nhiều thứ."

"Lúc cậu không mang thai cũng luôn miệng ăn còn gì." Vu Khởi Văn trêu chọc cô.

"Này!"

Ánh mắt Vu Khởi Văn thật sự ôn nhu, "A Ngu, tôi đến là muốn nói với cậu mấy chuyện."

"?"

"Tôi thích cậu, vẫn luôn thích cậu, cậu có thể cho tôi một cơ hội ở bên cạnh cậu không?" anh nói nghiêm túc, ánh mắt không hề trốn tránh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, cứ như thể muốn nhìn thấu đến tận trong lòng cô.

Cố Nhược Ngu thu lại vẻ tươi cười, "Cậu nghiêm túc?"

"Tôi nhìn qua giống như đang nói giỡn sao?"

"Kỳ thật tôi đều biết," Cố Nhược Ngu không nhìn anh, lại nhìn chăm chú vào mặt nước trong chén trà, "Tôi còn đang suy nghĩ nếu cậu cứ luôn không nói thì tốt rồi, chúng ta liền có thể mãi làm bạn bè."

"Tôi......"

"Tôi biết, tôi thực ích kỷ, làm bộ chính mình không biết, sau đó hưởng thụ hết thảy mọi điều cậu đem đến, tôi chính là kẻ đáng ghét như vậy." Lời nói chưa ra khỏi miệng đã bị Cố Nhược Ngu cắt ngang, "Không ai lại vô duyên vô cớ đối tốt với một người, vô luận mục đích của anh ta là cái gì, vô luận có phải hay không có ý đồ, thì vẫn luôn có động cơ."

"Tôi vẫn luôn chưa nói là bởi vì, tôi biết lúc ấy chúng ta không có khả năng, cậu không thích tôi như vậy, tôi chỉ có thể cùng cậu làm bạn bè, thế nhưng hiện tại cậu đã độc thân, tôi có thể theo đuổi cậu không?"

Nhìn thần sắc anh nghiêm túc, Cố Nhược Ngu vẻ mặt hơi động, hoá ra cảm giác có người thích lại còn được theo đuổi tốt như vậy, cô thật là đồ ngốc, lúc trước cứ một hai phải đau khổ dây dưa những kẻ vốn không thuộc về cô, mà bỏ qua rất nhiều người yêu cô, hơn nữa còn đáng giá để cô cô yêu.

"Tôi rất vui khi có người nói muốn theo đuổi tôi," Cố Nhược Ngu cười ngọt ngào, "Kevin, chẳng lẽ cậu không cảm thấy cậu chỉ đang coi việc thích tôi như là một thói quen sao? Tôi cảm thấy thật sự thích một người không phải như thế."

"Nếu cậu đang nói chuyện tôi trước kia, ta..." anh vội vã tranh cãi.

"Không, không phải, ý tôi không phải như vậy, trước kia nói cậu là hoa hoa công tử cũng được, bất cần đời cũng được, tôi biết cậu là một người rất tốt rất tốt, chỉ là cậu đang che dấu chính mình, nhưng nếu cậu thật sự thích một người mà nói, cậu sẽ không ở trước mặt cô ấy che dấu nhiều như vậy. Có thể là chúng ta ở chung quá lâu, cậu liền coi việc chiếu cố tôi nhầm thành tình yêu."

"Nói nhiều như vậy, cậu vẫn là nói với tôi người cậu yêu vẫn là Tưởng Trọng Lâm sao?" Vu Khởi Văn mím môi, trầm giọng hỏi.

"Nói thật ra, tôi cũng thật sự chán ghét tính cách này của anh ấy, nhưng có đôi khi chuyện tình cảm chính mình cũng không sao làm chủ được."

"Cậu sẽ tha thứ anh ta sao?"

"Cái này nha, xem biểu hiện của anh ấy đi."

Trong lòng Vu Khởi Văn đã rõ ràng kết quả hôm nay, nhìn thấy ánh sáng không thể che dấu trong ánh mắt cô thì anh đã biết chính mình sẽ thất bại.

Nói chuyện gần xong, Vu Khởi Văn nói với cô anh định đổi nơi khác đi phát triển thử xem, có điều Văn Phòng vẫn sẽ giữ lại, chuyển đến danh nghĩa của Cố Nhược Ngu, chờ cô lấy giấy phép về xong liền có thể ký tên chuyển nhượng.

"A Ngu, cậu phải nhớ kỹ, luôn nhớ kỹ, tôi thích cậu." anh vuốt tóc cô, khẽ hôn cái trán của cô thay câu chào.

Tình cảm khi còn niên thiếu luôn đẹp nhất, lúc ấy Vu Khởi Văn chẳng qua chỉ là một thằng nhóc béo béo vừa lùn vừa ít lời thôi, mà Cố Nhược Ngu đã có thể trông như một con thiên nga trắng. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô thật ra là ở tiệc tối của trường học, cô biểu diễn một khúc độc tấu dương cầm, anh không nhớ rõ tên khúc nhạc kia, nhưng vẻ vui sướng trên mặt cô anh vĩnh viễn không thể quên, âm nhạc khiến bản thân cô đắm chìm trong một bầu không khí dễ chịu, Vu Khởi Văn không hiểu âm nhạc, nhưng anh cảm thấy âm nhạc kia làm tâm tình anh trở nên tốt hơn rất nhiều, như thể chuyện lúc sáng anh bị đám nam sinh trong lớp lôi ra đánh một đốn cũng bé nhỏ chẳng hề đáng kể.

Chỉ là anh không nghĩ tới, một lần khi anh bị một nữ sinh chế nhạo, Cố Nhược Ngu có thể bỗng nhiên xuất hiện giúp anh giải vây, tuy rằng cô nhất định không quen biết anh, nhưng cái xúc động muốn được hiểu, được tán thành cứ như vậy thiêu đốt lên. Anh muốn trở nên càng tốt đẹp hơn đi bên cạnh cô, không phải bạn trai cũng chẳng là gì, chỉ muốn cứ như vậy nhìn cô là được rồi.

Khi anh rốt cuộc có thể thẳng lưng đứng bên cạnh cô thì anh đã là khuê mật tốt không có gì giấu nhau của cô, anh chỉ có thể mượn dáng vẻ bất cần đời để ngăn chặn khả năng bản thân muốn tiến thêm một bước, có lẽ ở trong lòng cô, chính mình vẫn là nhóc béo ghê tởm kia, có khi chỉ là tiểu tuỳ tùng cũng nên. Cố Nhược Ngu thường hay trêu ghẹo anh có phải trước kia không có bạn gái nên sau khi biến thành soái ca xong thì không thể dừng lại hay không, anh biết đây chẳng qua là thủ đoạn lừa gạt chính mình, lừa gạt người khác, nếu anh làm như vậy, Cố Nhược Ngu có lẽ càng an tâm ngốc bên người anh đi. Một ngày nào đó anh dám đứng ở trước mặt cô, lớn tiếng nói anh yêu em. Thế nhưng, anh còn chưa kịp thổ lộ thì đã có một ngày như vậy, Cố Nhược Ngu cười đưa cho anh một tấm thiệp mời, nói với anh,

"Tôi sắp kết hôn, cậu nhất định phải tới nha."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status