Trùng sinh đô thị An Nam

Chương 48: Có dám cùng ta đánh 300 hiệp?


Một cái truyền tống trận cũng làm cho Anh Kiệt thất thần nửa buổi, hắn hiện tại dám tin rằng ở địa cầu còn có người tu chân truyền thừa. Anh Kiệt không tin bản thân mình là người duy nhất xuyên không qua tiên lộ rồi lại theo tiên lộ quay về. Nhưng mà Nguyễn Thái Vương đâu để ý tâm tư của hắn, chỉ nói là vị thần cảnh kia khi lập xuống truyền tống trận cũng bị hao tổn rất nhiều nguyên khí, liền đi ẩn cư tu luyện không tái xuất phàm thế

Anh Kiệt trong lòng liền hiểu, cái kia thần cảnh có thể là kim đan kỳ cảnh giới mới bị tổn thương nguyên khí như thế, ở tu chân giới người dám lập ra truyền tống trận cũng là nguyên anh kỳ trở lên, kim đan cũng có thể nhưng có chút miễn cưỡng giống như vị thần cảnh của địa cầu này

Sau đó lão Vương bắt lấy một tên quân nhân đem tới nói báo cáo chính mình vừa tới còn dẫn theo một vị đại nhân vật, để cho tên quân nhân kia chạy vào bẩm báo, sau đó lão Vương dẫn Anh Kiệt tìm chổ nghỉ ngơi.

Tầng cao nhất bí mật quân sự quân khu, một đám già nua cùng một đám trung niên quân nhân ngồi xung quanh một cái bàn tròn lớn, tổng quát có tận 15 vị. Trên thân quân phục cùng quân hàm, cấp thấp nhất ở đây cũng là thượng tá, cho nên nói trong đây toàn là đại nhân vật cũng không sai

Mà lúc này có một vị thân mặc quân phục xanh lục trên vai khắc lấy quân hàm thiếu tướng, một bên ngực có huân chương chiến công đủ loại. Hắn đang một mực bác bỏ ý kiến về việc đưa Anh Kiệt lên làm thiếu tướng

"Đưa một cái học sinh đi làm thiếu tướng quân đội, cái này không thể nào. Thủ trưởng mau suy nghĩ kỹ lại đi!"

Mà mấy vị ngồi ở một bên lão già cũng là quân nhân, quân hàm đều là trung tướng hai bên, lộ ra ở giữa một vị lão nhân một thân một mình thượng tướng, tự nhiên chính là thủ trưởng ở đây, người trung niên kia phản bác gọi là Lý Trung năm nay khoảng trên 50, hắn mặt ngoài đeo kính giống tri thức ra còn có tu vi nội kình đỉnh phong võ giả, có thể trong tòa căn cứ này không có mấy người bằng hắn

Cho nên hắn mặc kệ các đồng chí ý kiến gì, mình tự đưa ra phản bác. Bất quá không đợi thủ trưởng lão nhân kia đáp trả, một người trung niên khác đứng lên vỗ bàn một cái nhìn Lý Trung trừng hai mắt quát lớn:

"Hừ, học sinh thì sao? Người ta chính là thuật pháp đại sư, chỉ cần có sức mạnh áp đảo chính là có thể phong chức, nói không chừng ngươi cũng không phải là đối thủ của người ta đi!" hắn gọi Hà Trọng, cũng một thân quân nhân nhưng huy chương chiến công ít hơn một chút so với Lý Trung, nhưng mà đồng cấp thiếu tướng, hắn vừa nói vừa cười lạnh nhìn Lý Trung

Lý Trung bị gia hỏa này nói vậy liền nổi giận, hắn từ lúc còn trẻ đã cố gắng học qua quân sự theo truyền thống trong nhà, kế thừa ý chí cống hiến quốc gia của tổ tiên truyền thừa, nào dễ chịu bị một cái học sinh hỉ mũi chưa sạch đứng ngang hàng? Nghe Hà Trọng nói vậy trong lòng dâng lên giận dữ nhưng vẫn cười khinh bỉ đáp lại Hà Trọng

"Ta không được? Vậy ngươi thắng được sao? Há, ngươi còn yếu hơn ta đây lấy tư cách gì nói ta a?"

Hà Trọng nghe Lý Trung nói thì mặt mày đen thui, sau đó đổi thành đỏ trừng Lý Trung quát

"Yếu con mẹ ngươi! Có dám cùng ta đánh 300 trận?"

"Hừ, ta sợ sao?" Lý Trung cũng không kém hét lại

Nhất thời trong căn cứ toàn tiếng la lét để cho mấy tên binh sĩ đi ngang hết hồn, không biết bên trong xảy ra chuyện gì. Mà ở trong căn cứ hai người Lý Trung Hà Trọng đồng loạt tạo ra áp lực cho đối phương, bất quá hai người cũng không có bị ảnh hưởng gì mà ở tại xung quanh mấy người khác thì chịu không nổi, cái này gọi trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết cũng không có sai

Nhưng mà lúc này vị thủ trưởng vốn im lặng nhìn cũng không chịu nổi, gõ tay cộc cộc lên bàn nhàn nhạt nói ra

"Hai người nếu muốn đánh nhau thì ra khu huấn luyện, đừng có ở đây làm càn!"

Lý Trung Hà Trọng nghe lão nhân thủ trưởng này nói thì giật mình, vội vàng thu lại lực lượng, nhưng mà Hà Trọng cũng không phải người chịu bỏ qua dễ dàng, hắn trừng mắt khiêu khích Lý Trung

"Ngươi dám ra ngoài đánh nhau với ta a?"

"Sợ ngươi không dám thôi a!" Lý Trung đáp trả còn đưa lên ngón giữa ngoắc ngoắc khiêu khích gấp ba lần Hà Trọng

Hà Trọng thế là bị một câu chọc giận, mặc kệ xung quanh mấy người mà phi thân nhảy lên vượt qua mặt bàn lao tới Lý Trung trước mặt, Lý Trung thấy thế cũng phi thân kéo Hà Trọng cùng nhau bay ra ngoài, cứ thế là hai người em dí anh chạy đến khi mất bóng dáng, mọi người trong phòng mới thở dài nhẹ nhõm

"Cuối cùng cũng vứt đi hai cái gia hỏa"

Có người cười khổ nói, mấy người còn lại gật gật đầu, có lẽ hai tên đó để chuyện của Anh Kiệt trôi đi đến nơi nào cũng không biết, sau đó mọi người ở đây lại moi lên chuyện cá cược xem hai người kia ai thắng, cuối cùng số người đứng về phía Lý Trung là 8, mà Hà Trọng chỉ có 4, chỉ có thủ trưởng là không có hứng thú chuyện này thầm thở dài

Ai ở đây cũng biết Lý Trung và Hà Trọng tu vi ngang nhau cùng là nội kình đỉnh phong võ giả, nếu tính ra thì Hà Trọng mạnh hơn một bậc, nhưng mà hắn đánh nhau chỉ dùng tay chứ không dùng đầu, cho nên trăm trận đều thua ở trong tay Lý Trung chuyên dùng nhu khắc cương, nhưng cũng có người hi vọng hắn thắng được một lần đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status