Trùng sinh đô thị An Nam

Chương 56: Tát



Một niệm cắt đi một cánh tay đối với Anh Kiệt cũng không có gì khó, vốn dĩ hắn không có định làm thế bởi vì nhìn Nguyễn Khánh cũng là một cái võ giả, cho dù là ngoại kình đại thành đem bỏ ở hiện tại thời nay cũng là cao thủ a, bất quá khiến cho hắn chán ghét chính là cái tên này lại dám nói dối

Ở trên đời này Anh Kiệt ghét nhất là cái gì? Chính là nói dối, cái này không thể tiếp nhận được, hỏi vì sao? Bởi vì hắn đời trước bị không ít nha, nếu không làm sao lại nợ nần chồng chất a!

Phế đi một cánh tay của Nguyễn Khánh là chuyện nhỏ, có thể chuyện lớn là tiếp sau đây liền xảy ra, vừa rồi không biết là ai tốt bụng gọi điện báo công an, tràng diện lại một lần nữa yên tĩnh, không có người dám nhúc nhích

Lúc này lấy lại tinh thần nhanh nhất cũng là ông Danh lão nhân, càng cao tuổi thì càng tiếp thu nhanh hơn người trẻ tuổi, bất quá ông cũng không biết vừa rồi cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, ngược lại thì muốn hỏi cái này Anh Kiệt. Dù sao thì Anh Kiệt vừa rồi xuất hiện cũng khiến cho ông kinh ngạc, mặc đồ quân phục a? Cũng khiến cho ông hiếu kỳ

"Anh Kiệt vừa rồi là cái gì xảy ra vậy? Hơn nữa cháu làm sao lại mặc quân phục?"





"Cánh tay a? Là do cháu làm!"

Anh Kiệt ngược lại cũng không có giấu mà cười cười đáp, còn chuyện quân phục? Đợi lát nữa thì sẽ rõ, hiện tại hắn không muốn nói. Nhưng thì cái câu là hắn làm cũng đủ khiến cho ba người kinh dị, không riêng gì ông Danh mà hai vợ chồng Bảo Nhi cũng không tin vào tai mình, thậm chí nghĩ là mình vừa nghe lầm đi

Anh Kiệt cũng không có đi xem tâm tình của ba người, lúc này còn có người đợi hắn xử lý, chính là hai tên mà hắn muốn báo thù nhất hiện tại

Lê Ánh Nguyệt, Nguyễn Thành Dương!

Thì hai cái tên này kiếp trước chính xác là dồn bố mẹ hắn vào con đường chết, cho dù là gián tiếp. Hắn, Anh Kiệt từng thề nếu có một ngày quay lại thế giới ban đầu, sẽ dùng chính thực lực của mình tiễn hai con hàng này về địa ngục!

Hiện tại nha, chính là lúc này!

Anh Kiệt thay đổi thái độ nhanh như gió quay sang nhìn hai người, cái nhìn đầy sát khí cùng một loại cảm giác sợ hãi dâng lên, cái này liền khiến cho hai con hàng sợ hãi quỳ gối dập đầu xin tha, Lê Ánh Nguyệt càng là tâm thần bất định chính xác là muốn điên rồi, vừa rồi không phải sao? Đang yên đang lành đột nhiên đường đường là đại ca Hổ Báo nổi danh bỗng dưng rớt xuống một cánh tay, hỏi cái này ai không hoảng? Ai không sợ? Quá mức quỷ dị, mà bản thân đứng gần vị tên Anh Kiệt này nhất khiến cô ta càng thêm khiếp đảm chính là vị thiếu niên trước mắt vừa tự nhận là do người ta làm, cái này... cái này nên làm thế nào?

Còn không phải nên quỳ xuống xin tha sao?

Người ta làm sao làm ra chuyện đó còn quan trọng a? Chết tới nơi trước mắt không gì nghĩ được

Nhưng có điều ngoài dự liệu là Anh Kiệt lại úng thanh úng khí lạnh nhạt nói

"Làm sao lại quỳ xuống xin lỗi rồi? Không phải nên tiếp tục đòi nợ a?"

"Không dám, không dám!" Nguyễn Thành Dương càng là sợ khiếp vía không thua kém gì Lê Ánh Nguyệt, thì cái này Anh Kiệt nhắc lại làm cho hắn lạnh cả tim gan

"Ừm? Vậy tiền nợ không muốn lấy lại sao?"

"Không, không! từ từ, trả, cũng được!"





Trong giọng hai người run rẩy, khóc? Không hẳn, mà là sợ có chút nói năng khó khăn. Anh Kiệt lúc này thì nổi lên ý cười, trên thân thể càng phát thêm ra sát khí, sát khí dồn tất cả lên hai người, chỉ cảm thấy một cổ năng lượng vô hình đè áp chính mình xuống dưới, Nguyễn Thành Dương có chút chống cự nhưng mà cũng không lâu, thì con hàng này lập tức nằm rạp xuống đất trước bao nhiêu ánh mắt, Lê Ánh Nguyệt càng không thể nói

Cái này để cho hai người lần đầu tiên cảm thấy được nhục nhã, từ trước tới giờ đứng ở trên cao quát người ta, có khi nào lại bị người ta khi dễ như bây giờ? Oán khí trong lòng nổi lên thì sao, có thể làm được vị này thiếu niên trước mặt ư?

Tất nhiên là không! Anh Kiệt cảm thấy mình lần đầu tiên trong cuộc đời thật sự vui vẻ, hiện tại chính là vui vẻ

"Hai người các ngươi đối với ta mà nói không khác gì hai con kiến hôi, nhưng mà vì đãi ngộ đặc biệt mà các ngươi từng dành cho gia đình ta, thì hôm nay ta sẽ tự mình động thủ xem như là quà chia tay đi!"

Anh Kiệt vừa nói vừa cười, cái cười kia làm cho người nhìn lạnh hết cả sống lưng, da gà thì nổi lên từng bộ phận. Đây không phải người cười, mà là quỷ cười a?

Cũng không ai biết Anh Kiệt nói đãi ngộ mà hai vị kia chủ nợ dành cho là cái gì, chỉ thấy Anh Kiệt động tác từ từ nâng bàn tay phải lên đến mắt thường cũng có thể nhìn được, thì tiếp sau đó chính là xuống sàn

Ba!

Một tiếng như sấm vỗ vang lên, là một cái tát. Tát? đừng xem thường cái tát kia, tuy không dùng nội lực nhưng đối với người bình thường có thể chịu nổi sao?

Người bị tát lại là Lê Ánh Nguyệt, cũng không có cái gì khó. Anh Kiệt chỉ là nắm lấy cằm của cô nàng rồi dùng tay kia mà tát, thì có cái thứ nhất tự nhiên sẽ có cái thứ hai, cứ liên tiếp 10 cái tát Anh Kiệt cảm thấy chính mình là Luyện Khí kỳ cũng có chút tê, đây là hắn đánh cho sướng tay mà thôi. Mạng, mới là cái hắn muốn thực hiện khúc sau.

Về phần Lê Ánh Nguyệt thì mặt mày sưng đỏ, có chút rươm rướm máu mũi chảy ra, nước mắt đầm đìa tỏ ra vô cùng uất ức, còn đâu là bộ dáng đẹp đẽ ban đầu a?

Không ai ngăn cản sao?

Có, thậm chí là có mấy người muốn lao vào cứu cô gái đáng thương mang tên chủ nợ này ra ngoài, nhưng mà vừa lao ra thì bị đám quân lính kia ngăn chặn lại đánh đuổi trở về, còn mang súng ra đe dọa

Cũng có người không tin những người này thật sự dám bắn nên liều lao ra. Kết quả, không những bị bắn thật mà còn ăn tận hai viên đạn vào hai chân, cái này vừa xảy thì khiến cho xung quanh yên ổn hơn một chút, thậm chí có người đứng đằng sau bị che tầm mắt lén lút sợ hãi trốn chạy về nhà

Ồn ào tất nhiên có, nhưng hết thảy điều bị bọn người Ngô Bác làm cho lắng xuống, cho dù ngươi nói cái gì thiên lý, cái gì luật pháp hiện tại cũng vô dụng





Tràng cảnh hiện tại làm cho người ta thật sự hoảng, nhất là mấy người trong xóm càng không thể tin vào mắt mình, mấy người trung niên chính mắt nhìn thấy Anh Kiệt từ bé lớn lên, còn có mấy bạn học cùng xóm hay vui đùa. Hiện tại, thay đổi một cái phạch làm cho người người hoảng sợ, không phải thay đổi bề ngoài mà là tâm tính a

Đáng sợ cùng tàn nhẫn ác độc! Đây là kết luận chung

Mà yên tĩnh cũng không lâu, từ xa liền lần nữa nghe tiếng xe động cơ, có điều khác với lần đầu Anh Kiệt xuất hiện, lần này còn kèm theo tiếng còi hú, trong thôn xóm lập tức có người vui mừng muốn nhảy cẫng

Đó không phải là công an cảnh sát a? Công an cảnh sát tới, mọi việc sẽ được giải quyết, không riêng một ai mà tất cả những người có mặt tại đây đều nghĩ thế, thậm chí là Lê Ánh Nguyệt mặt mũi bầm dập cũng có chút cố gắng nhếch miệng cười vui mặc kệ đau đớn, Nguyễn Thành Dương càng là mừng rỡ

Mà những người lo lắng ngược lại là vợ chồng Bảo Nhi, còn có ông Danh, trong lòng thầm kinh hãi, thậm chí nghe Anh Cường bố Anh Kiệt run rẩy lẩm bẩm:

"Thôi xong, xong, lần này xong thật rồi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status