Trùng sinh nghịch chuyển tiên đồ

Chương 294: Đóa hoa đào


200 năm trôi qua, với người tu tiên mà nói thì bất quá chỉ là một lần bế quan, thoáng cái liền qua.

Trong Hàn Lăng viện, 200 năm đủ để linh thụ trong mảnh linh điền trong viện lớn thành đại thụ che trời, quả say nặng trĩu, sau đó trở thành quà ăn vặt cho những vị tu sĩ thường đến Hàn Lăng viện làm khách.

Trong phòng, Tư Lăng ngồi đoan đoan chánh chánh, tay cầm phù bút ngọc bích, đang chậm rãi vẽ trên một tấm phù rỗng. Một bút một họa, đều hết sức nghiêm cẩn chăm chú. Sau một trận lóe sáng, Tư Lăng đặt bút, giơ tấm tiên phù lên trước mặt chăm chú nhìn, trong lòng có chút vừa lòng.

Đây là tiên phù nhất phẩm. Hiện tại độ thuần thục khi nàng chế Tiên phù đã có thể đạt tới 100%, có thể bắt đầu thử vẽ tiên phù nhị phẩm. Mà điều kiện để vẽ tiên phù chính là tiên linh lực, trong quá trình vẽ tiên phù, chậm rãi đưa tiên linh lực vào, đều đều tẩm nhập vào chu sa.

Tư Lăng ngắm nhìn tấm tiên phù này, sau đó thu vào nhẫn trữ vật. Nàng lấy ra lệnh bài thân phận có được sau khi phi thăng Thượng Giới, chính diện là dấu hiệu của Thiên Sơn đảo, mà phía mặt trái đã có thông tin khác. Nó vẽ dấu hiệu chứng minh thân phận là đệ tử nội môn của Văn Nhân gia tộc. Nếu đưa thần thức thăm dò vào, còn có thể đọc được tin tức bên trong.

Tư Lăng dùng thần thức tra xét tích phân của mình, đã có một nghìn hai trăm điểm tích phân, ngược lại đã có thể đi lầu hai của Tàng Thư Các. Ở lầu hai Tàng Thư Các tự nhiên là đẳng cấp cao hơn so với lầu một, bên trong có một ít tiên phù nhị phẩm. Tư Lăng hiện tại đã quen thuộc tiên phù nhất phẩm, tất nhiên là nên đi lầu hai mượn đọc tiên phù nhị phẩm rồi.

Sau khi thu dọn xong, Tư Lăng mới đứng dậy, rồi đi tìm bọn Trọng Thiên.

Đi ra cửa, lại không nhìn thấy bóng dáng đám Trọng Thiên trong sân, Tư Lăng hơi nhíu mày, trong lòng suy đoán chúng nó không phải chạy đến chỗ Hiền Tu rồi chứ? Hay là đi chỗ Hiền Anh? Hoặc là bị Văn Nhân Tuệ câu đi ăn món ngon rồi? So với Hiền Anh nhìn thanh thanh đạm đạm, cái gì đều không thèm để ý, người hiền lành như Hiền Tu càng làm cho chúng nó yêu thích, chúng thường đi đến chỗ Hiền Tu kiếm tiện nghi. May mắn Hiền Tu tuy là người tốt, nhưng cũng là tu sĩ cấp cao, ngoại trừ quản lý chuyện của Phụng Tiên các, còn phải tu luyện, cũng không thể mặc bọn yêu muốn làm gì thì làm.

Đang nghĩ ngợi, cửa viện bỗng bị đẩy ra, một thú hai chim nhảy vào. Trong đó còn có một Tiểu Hồng nhân len lén ẩn giấu dưới lông vũ của chim xám, lại bởi vì không có bất kỳ dao động linh lực, nên nếu nó không lên tiếng thì sẽ không ai phát hiện. Đợi khi trở lại Hàn Lăng viện, Tiểu Hồng nhân liền thò đầu ra, vù một cái nhảy xuống đất.

"Các ngươi lại đi chỗ nào?" Tư Lăng khoanh hai tay trước ngực hỏi.

"Ngao ngao ngao ~ "

"Chiếp chiếp ~ "

"Cơ cơ cơ ~ "

Tư Lăng không nhịn được nói: "Nghe không hiểu điểu ngữ của các ngươi, Tiểu Hồng nói đi. Còn nữa, Tiểu Hỏa, ngươi nên trở về chỗ của Hiền Anh tôn giả đi."

"Cơ cơ cơ!" Hỏa linh điểu kháng nghị một trận, dùng móng vuốt vỗ vỗ mặt đất.

Tiểu Hồng chạy tới, nói: "Tư công tử huynh rốt cuộc xong việc rồi à? Chúng ta lúc nãy đi tới chỗ Hiền Tu tôn giả, hắn làm rất nhiều đồ ăn ngon, bất quá không ngon bằng Tư công tử làm. Còn nữa, Hỏa Nhi nói chủ nhân của nó hiện tại bề bộn nhiều việc, không rảnh quản nó, nó phải ở lại chỗ này chơi cùng Tiểu Khôi."

Tư Lăng không vui nói: "Cả ngày chơi chơi chơi, phải tu luyện có biết hay không? Ta vẫn chờ các ngươi biến hóa đó." Sau khi biến hóa, tự mình muốn ăn cái gì thì có thể động thủ làm, đỡ để mấy con này thường chạy tới chỗ Hiền Tu, Hiền Anh và Văn Nhân Tuệ đòi ăn.

Từ lúc Hỏa linh điểu bị Tiểu Khôi chỉnh đốn một trận, đã nhận Tiểu Khôi làm lão Đại, lại bị Ngũ Hoa Song Đồ Quả hấp dẫn, nó đã coi nơi đây thành cái ổ thứ hai của mình, rồi sau đó tồn tại của Tiểu Yêu Liên cũng không gạt nó nữa. Tình cảm giữa yêu thú hết sức đơn giản mà trực tiếp, thậm chí càng trung thành chân thật. Đây cũng là nguyên nhân Tiểu Yêu Liên bại lộ trước mặt nó. Dù sao Ngũ Hoa Song Đồ Quả là do Tiểu Yêu Liên trồng, nếu nó muốn ăn, liền phải lấy lòng Tiểu Yêu Liên. Hơn nữa nó đã bị Tiểu Khôi đè ép phát thề, tuyệt đối không đem tồn tại của Tiểu Yêu Liên nói cho bất kỳ kẻ nào, cả chủ nhân của nó cũng không được.

Mấy con yêu thú, linh thú quen thuộc lẫn nhau, lại bởi vì Hỏa linh điểu có địa vị hết sức đặc thù ở Văn Nhân gia, rất nhiều Luyện đan sư trong tộc thường muốn mượn nó đi qua hỗ trợ luyện đan, vì thế mấy con yêu chơi cùng Hỏa linh điểu cũng được đệ tử Văn Nhân gia tộc tôn kính. Chúng thật đã coi Hiền Tri Các thành địa bàn của mình. Hơn nữa Tư Lăng giúp Hiền Anh chiếu cố Hỏa linh điểu, Hiền Anh lại xưa nay là người thanh đạm khoan dung, mấy con yêu vì thế khó hiểu cũng qua lại tốt với Hiền Anh. Chúng càng biết áp bức người hiền lành như Hiền Tu, mà Văn Nhân Tuệ lại là một đứa ham ăn, vừa vặn đều tiến tới một khối.

Đối với phát biểu của Tư Lăng, mấy con yêu ngốc ngốc nhìn nàng, Tiểu Yêu Liên giải thích: "Tư công tử, chủ nhân bọn họ ăn thức ăn cũng là tu luyện."

Tư Lăng thiếu chút nữa muốn phun một búng máu vô mặt chúng nó, nàng cảm thấy mình hiếm khi thuyết giáo một lần thật là sai lầm.

Khoát tay, nàng quyết định không để ý tới chúng nó nữa, hỏi: "Được rồi, ta muốn đi lầu hai Tàng Thư Các, các ngươi ai đi cùng ta?"

Trọng Thiên vừa nghe, lập tức nhảy đến trên vai Tư Lăng, Tiểu Yêu Liên cảm thấy ở bên người Tư Lăng thì tương đối an toàn hơn, tất nhiên muốn trở lại bên người nàng. Hỏa Linh Điểu không chịu một mình một chim ở lại Hàn Lăng viện, Tư Lăng đành phải để Tiểu Khôi lại.

Đem nhét Tiểu Yêu Liên vào tay áo, Tư Lăng liền ra khỏi viện, hướng về Tàng Thư Các.

********************

Trước cửa lầu một Tàng Thư Các có một ông lão đầu bạc ngồi đó, nhìn tựa như phàm nhân ở Thế tục giới. Bất quá Tư Lăng biết tình huống này là "phản phác quy chân"[1], lão nhân này thật ra rất lợi hại, đông đảo đệ tử đích hệ Văn Nhân gia đều không dám vô lễ với ông.

[1]返璞归真 – Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất cũng chính là điểm xuất phát.

Tư Lăng cung kính kêu một tiếng "Ông lão", sau đó đem lệnh bài thân phận của mình đưa qua. Ông lão nhìn lướt qua, phát hiện tích phân bên trong đã được mười ngàn hai trăm điểm, đã được quyền hạn tiến vào lầu hai Tàng Thư Các, bèn đưa một ngọc bài có thể tiến vào lầu hai giao cho Tư Lăng, nói: "Năm canh giờ."

Ý tứ là Tư Lăng có thể ở lầu hai năm canh giờ, sau năm canh giờ thì nhất định phải rời đi. Mà đồ vật bên trong Tàng Thư Các, nếu có thứ bản thân muốn thì có thể lấy xuống, dùng tích phân để sao chép một phần mang đi.

Tư Lăng đáp một tiếng, nhận ngọc bài, liền hướng về lầu hai.

Đây là lần đầu tiên nàng lên lầu hai Tàng Thư Các, hơn nữa cái Tàng Thư Các này chỉ mở ra cho đệ tử nội môn. Nếu là đệ tử ngoại môn thì lại là một gian Tàng Thư Các khác, lượng tàng thư tất nhiên không phong phú bằng nơi này. Tàng Thư Các tổng cộng có năm tầng, mỗi một tầng có quyền hạn khác nhau. Tầng thứ nhất chỉ cần là đệ tử nội môn thì đều có thể tiến vào. Tầng thứ hai thì nhất định phải xem tích phân của đệ tử nội môn. Tầng thứ ba, tầng thứ tư, tầng thứ năm về sau thì theo thứ tự mà suy rộng ra. 200 năm qua, Tư Lăng ngoài làm nhiệm vụ kiếm tiên linh thạch, cũng tích góp hơn một vạn tích phân. Mà điều kiện tiến vào tầng thứ hai là một vạn tích phân, giờ nàng đã thỏa mãn điều kiện này.

Đến tầng thứ hai, Tư Lăng xem xét một lát, lao thẳng tới một cái giá trong đó. Trên cái giá để rất nhiều ngọc giản, Tư Lăng kiểm tra từng cái, tìm được mấy ngọc giản ghi lại vài loại tiên phù nhị phẩm, thích hợp để nàng thẩm thấu luyện tập.

Đợi sau khi Tư Lăng từ Tàng Thư Các đi ra, nghĩ nghĩ lại đi đại sảnh Phụng Tiên các nhìn xem có nhiệm vụ gì không, thuận tiện đi kiếm chút tiên linh thạch. Những năm gần đây tiên linh thạch có kiếm có tiêu, nhưng tiêu phí vượt xa kiếm được, tùy tiện mua hạt linh chủng cũng có thể đi mất mấy chục năm tiên linh thạch mà nàng kiếm. Hơn nữa làm nhiệm vụ không chỉ vì kiếm tiên linh thạch, còn vì kiếm lấy tích phân. Tích phân ở Văn Nhân gia tộc hiển nhiên hữu dụng hơn nhiều so với tiên linh thạch.

Đang lúc Tư Lăng chuyên chú nhìn khung nhiệm vụ phía trên đại sảnh thì đột nhiên một giọng nói vang lên: "Tư Lăng."

Tư Lăng quay đầu nhìn lại, ánh mắt lóe lên, lạnh nhạt nói: "Văn Nhân tiền bối."

Người tới là một nam tử tuấn dật mặc cẩm bào màu xanh. Nếu chỉ nhìn tướng mạo một cách đơn thuần, thì là một nam nhân tuấn lãng phi phàm, tu vi Hợp thể sơ kỳ, chỉ là khí chất huyên hoang phóng đại, một đôi mắt đào hoa có chút dáng vẻ lưu manh, vừa nhìn liền làm người ta không thoải mái.

Tư Lăng lạnh nhạt nhìn hắn một cái, nghĩ nếu hắn dám duỗi móng vuốt chó với nàng, nàng không chặt chúng là không được.

"Cô là tới xem nhiệm vụ à? Theo bản tôn thấy, những nhiệm vụ đó vừa bẩn vừa tốn thời gian, sao mà thích hợp với nữ tu các cô được. Còn không bằng cùng đi với chúng ta, chỉ cần hầu hạ chúng ta thật tốt, các cô cũng không cần cực khổ như vậy..." Văn Nhân Diễn một tay chống trên bàn trước mặt Tư Lăng, vừa lải nhải khuyên lơn, hai mắt làm càn nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, "Nữ tu phi thăng từ Hạ Giới các cô chính là phiền toái, trực tiếp dựa vào tu sĩ Thượng Giới chúng ta không được sao? Tu sĩ Thượng Giới chúng ta đều là ôn nhu săn sóc, chỉ cần cô theo ta, ta tất nhiên sẽ không để cô vất vả đi làm nhiệm vụ, kiếm từng một chút tiên linh thạch..."

Tư Lăng làm như không nghe thấy, liếc nhìn ngọc giản nhiệm vụ trên bàn, nhìn xem có nhiệm vụ gì mà không ai nhận hay không. Đang lúc nàng lật đến một tấm tương đối hợp tâm ý thì đột nhiên Văn Nhân Diễn đang lãi nhãi không ngừng kêu oái một tiếng, cả người ngã xuống bên cạnh, khó khăn lắm mới đứng vững, mới không bị ngã gục trước công chúng.

Tu sĩ bên trong đại sảnh cúi đầu buồn cười, không dám quang minh chính đại cười to, miễn cho bị hắn ghi hận.

"Ồn muốn chết, đừng giống con chó nhìn thấy khác phái liền phát tình bậy bạ."

Một thanh âm không lưu chút khẩu đức vang lên, Văn Nhân Tuệ cùng bọn Thư Sênh đi vào.

"Văn Nhân Tuệ, loại đàn bà hung dữ như cô, lại tới phá hư chuyện tốt của bản tôn!" Văn Nhân Diễn cả giận nói.

Văn Nhân Tuệ nhìn hắn như nhìn một con rệp, "Ngươi, một tên đệ tử Quan Phong Các thì chạy đến Phụng Tiên các chúng ta làm cái gì? Đã vượt biên giới còn chưa cút? Muốn ta đuổi sao?" Văn Nhân Tuệ nói xong liền muốn xắn tay áo lên.

Văn Nhân Tuệ hiện tại đã là Hợp thể sơ kỳ, Văn Nhân Diễn cũng không dám ở địa bàn Phụng Tiên các mà chọc nàng, cả giận nói: "Ta đến tìm Tư Lăng, có liên quan gì tới cô?"

"Tư Lăng?" Văn Nhân Tuệ nhìn về phía Tư Lăng.

Tư Lăng vô cùng bình tĩnh nói: "Không có, ta cũng không biết Văn Nhân tiền bối tìm ta, hơn nữa ta cùng Văn Nhân tiền bối không quen biết!"

"Nghe thấy không, mau cút về Quan Phong Các của ngươi đi, bằng không cẩn thận Phụng Tiên các chúng ta đánh ngươi ra!" Văn Nhân Tuệ vẻ mặt không có hảo ý nói, rất hi vọng hắn không thức thời, để nàng có cơ hội ra tay đánh người.

Văn Nhân Diễn sắc mặt tái xanh, cuối cùng thấy Văn Nhân Tuệ giống như ác nữ lưu manh xắn tay áo muốn đánh người, hừ một tiếng, nói một câu "Hôm khác lại tới tìm cô" với Tư Lăng, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.

"Không cần tìm ta, ta không quen tiền bối." Tư Lăng cất giọng nói.

"..."

Văn Nhân Tuệ phun nước bọt hướng cửa một cái, sau đó nói với Tư Lăng: "Thằng nhóc con ở đâu ra, cũng dám đến Phụng Tiên các chúng ta cua gái. Hôm nào nói cho Các Chủ đi, để cho hắn trực tiếp đánh lên tới Quan Phong Các." Nàng hết sức phát hỏa nói.

Những người khác nghe thấy mà không biết nói gì. Nếu việc này mà lôi kéo Văn Nhân Bạch Cập vào, Phụng Tiên các và Quan Phong Các nhất định sẽ đánh nhau. Văn Nhân Bạch Cập nổi danh là loại người ngang ngược phiền phức, cực ít người có thể chiếm được thứ tốt dưới tay hắn. Đương nhiên, Các chủ Quan Phong Các -- Văn Nhân thập ngũ tiểu thư vốn cũng trở mặt với Văn Nhân Bạch Cập, có lẽ nếu Văn Nhân Bạch Cập thật sự đánh đến, nàng ta cũng sẽ phụng bồi.

Đợi sau khi Văn Nhân Diễn đi rồi, Văn Nhân Tuệ nói với Tư Lăng: "Cậu là tới tìm nhiệm vụ hả? Ai, đừng xem, chúng ta sớm có nhiệm vụ an bài rồi, hơn nữa còn là chuyện hết sức may mắn đó~~ "
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status