Trước và sau ly hôn

Chương 12


Đêm đến, Hạ Đình Vãn lại phiền muộn không ngủ được. Lúc này y mới nhớ lúc mình đi tìm Tô Ngôn hình như Ôn Tử Thần có nhắc đến việc “Lên lầu với Ninh Ninh”, mà Triệu Nam Thù còn nói Ôn Tử Thần là y tá khoa nhi. Những tin tức vụn vặt này hình như có chút liên quan, nhưng y lại không tìm được phương pháp chắp vá chúng lại.

Y đứng trên ban công nhà Triệu Nam Thù nhìn ngựa xe như nước dưới lầu, sau đó lấy một điếu thuốc chậm rãi hút.

Triệu Nam Thù thích những nơi náo nhiệt, vì thế dù đã hơn 12 giờ đêm, khu chung cư cũ này vẫn ồn ào sôi nổi, góc đường có một quán bán hàng đang huyên náo tiếng người, bên kia đường có một người phụ nữ đang đuổi theo một người đàn ông mà đánh nhau. Trong tiếng chửi rủa om sòm, mùi thịt nướng và bia thoang thoảng bay qua đây.

Hạ Đình Vãn cứ nhìn thế.

Bỗng nhiên y nghĩ, trên thế giới này, những đôi vợ chồng hoặc người yêu khác ăn ở với nhau thế nào nhỉ. Có lẽ họ cũng sẽ cãi nhau, tựa như đôi tình nhân nhỏ dưới lầu, nhưng họ sẽ chia tay sao? Những người đó chia tay rồi sẽ thật sự không quay lại nữa ư?

Nghĩ đi nghĩ lại, bất giác có hơi bàng hoàng.

“Ông chủ, anh không ngủ được hả?”

Tiếng Triệu Nam Thù truyền đến từ sau lưng. Cậu dụi dụi mắt, đầu tóc thì rối bời do ngủ, sau đó thuận tay rút một điếu Marlboro trong hộp thuốc lá Hạ Đình Vãn để bên cạnh: “Cho em mượn bật lửa.”

“Không phải cậu cai thuốc rồi à?” Tuy Hạ Đình Vãn nói vậy nhưng vẫn đưa bật lửa qua.

Triệu Nam Thù nhanh nhẹn châm thuốc, sau đó ngẩng đầu lên phả từng hơi thuốc rồi mới đáp: “Hút với anh đó.”

“Ông chủ, anh còn nhớ không? Năm ngoái lúc em thất tình xin nghỉ ba ngày với anh, lúc ấy anh thật sự lo lắng cho em, thế nhưng em lại không cho anh đến thăm. Kỳ thật trong ba ngày ấy em ở nhà xem “Xuân quang xạ tiết” rất nhiều lần.”

Không biết có phải vì khói thuốc hay không, ánh mắt Triệu Nam Thù thoạt nhìn có phần mơ màng. Cậu cười cười.

“Nói cũng lạ, không hiểu sao mỗi lần thấy Hà Bảo Vinh nói với Lê Diệu Huy, Chi bằng chúng ta làm lại từ đầu đi, em cũng rất muốn khóc – Ông chủ, anh từng có cảm giác ấy không, có một ngày tỉnh lại nhìn trần nhà trống rỗng, anh sẽ cảm thấy thật buồn, bỗng nhiên rất muốn làm lại từ đầu, trở lại một thời khắc nào đó của quá khứ, có lẽ cuộc đời sẽ trở nên khác biệt.”

“Từng có.” Hạ Đình Vãn nghĩ, không phải bây giờ y đang có cảm giác như thế ư? Làm lại từ đầu, bốn chữ ấy khiến người ta ước mơ, rồi lại chua xót, “Nếu quả thật có thể làm lại từ đầu, vậy cậu muốn trở lại lúc nào?”

“Trở lại thời gian em ở bên mối tình đầu của mình.” Triệu Nam Thù mệt mỏi ngồi lên ghế, sau đó vắt chân lên, hoài niệm nói: “Mối tình đầu của em là đội trưởng đội bóng rổ cấp ba. Móa nó chứ, cậu ta quả thật cao to đẹp trai vê lù, đến mức người ta không ngủ yên được. Cho đến giờ em vẫn còn mơ thấy chuyện lúc nghỉ trưa mình lén lút trốn trong phòng thay đồ nam thân mật với cậu ta. Nếu như sau này em trở thành người nổi tiếng, nhất định em phải viết cuốn hồi ký, viết cậu ta đẹp trai cỡ nào, quả thật ngủ với cậu ta là chuyện có lời nhất đời em.”

“Ông chủ, Tô tiên sinh thì sao – anh ấy là mối tình đầu của anh à?”

“Thế nào mới coi là mối tình đầu?” Hạ Đình Vãn chớp mắt, hỏi.

“Cái này còn cần em định nghĩa nữa hả? Anh cảm thấy thế nào thì chính là thế ấy —”

“Trước Tô Ngôn, có lẽ anh từng thích Hình Nhạc.”

“Phắc, là Hình Nhạc nổi tiếng kia đó hả?” Triệu Nam Thù thoáng ngồi dậy,

“Trừ cậu ấy ra thì còn Hình Nhạc nào nữa.”

Hạ Đình Vãn nhớ đến nhiều năm trước, y đi theo chàng trai hừng hực sức sống muốn nổi bật trong showbiz kia đi tham gia casting “Lời cá voi”, nhưng dù thế nào y cũng không ngờ đời người lại kỳ lạ đến thế, cuối cùng y lại được Hứa Triết chọn trúng.

Khi đó, y thật sự có hảo cảm với Hình Nhạc.

“Nhưng anh cũng không biết có được coi là mối tình đầu không. Cảm giác cứ mơ mơ hồ hồ, có một lần hai đứa anh đều uống say, cũng có hôn qua, sau đó lại thấy hơi lúng túng – Nhưng không tính là thích cậu ấy được, chỉ là khi đó thấy cậu ấy vô cùng đẹp trai.”

Hạ Đình Vãn cúi đầu dừng lại một chút rồi mới nhẹ giọng: “Sau đó, cũng chỉ có mình Tô Ngôn.”

Triệu Nam Thù lớn tiếng một cái: “Ông chủ anh biết không, em vẫn thấy loại người ít kinh nghiệm tình dục như anh thật cằn cỗi đáng thương, tiến vào hôn nhân như đang đánh bạc. Sao anh biết đấy là người sau này mình sẽ ngủ cả đời, phương diện kia có ăn nhịp không, có hứng thú không?”

Hạ Đình Vãn giơ chân đạp Triệu Nam Thù một cái: “Cậu mới cằn cỗi ấy.”

Y nghiêng mình về trước, ghé vào lan can trên sân thượng nhìn ngắm những người say rượu đang nghiêng ngả bước đi, bỗng nói: “Hơn nữa cậu không hiểu đâu, Tô Ngôn với anh…”

Nói đến đây Hạ Đình Vãn chợt dừng lại, Tô Ngôn với y…

Trừ lần đầu tiên đau đớn và thấp thỏm lo sợ, gần như Tô Ngôn tay nắm tay dạy dỗ y hưởng thụ chuyện ái ân vui vẻ nhất trên đời này.

Khi vừa kết hôn, hai người họ chỉ muốn bên nhau. Đương cơn mây mưa say đắm, Tô Ngôn hôn từng tấc da thịt trên người y, hôn đến mức nóng lên, lăn từ đầu giường đến cuối giường, sau đó dứt khoát làm luôn trên mặt đất. Nhiều lần làm đến nỗi hôm sau y không bò dậy được, thế nhưng vẫn không nhịn được mà quấn lấy Tô Ngôn, làm nũng muốn anh ôm mình đi tắm, sau đó lại chơi đùa cả một buổi sáng trong phòng tắm.

Nghĩ đến đó, dù trong bóng đêm vốn không nhìn thấy gì, Hạ Đình Vãn vẫn cảm thấy mặt và tai mình đỏ bừng lên. Y cố che giấu mà rít một hơi thuốc: “Không có gì.”

“Ông chủ, dáng vẻ xấu hổ của anh đáng yêu quá, ha ha ha.”

Đương nhiên Triệu Nam Thù biết Hạ Đình Vãn ngắc ngứ là vì gì, nhưng cậu cũng không truy hỏi. Cậu chỉ đứng bên cạnh Hạ Đình Vãn, vỗ vỗ vai y rồi nói: “Đã là quá khứ cả rồi, thật đấy.”

“Ừm.” Hạ Đình Vãn gật gật đầu.

Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua khi nhắc đến Tô Ngôn, y không cảm thấy khổ sở nữa.

Con người thật sự kỳ diệu, bởi vì hồi ức quá đẹp, cho nên khi nghĩ đến lúc đó, người ta cũng không nỡ bỏ nỗi thương tâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status