Truy tìm ký ức

Chương 86: Vua Của Tội Ác - P1

Tô Miên từng tưởng tượng ra cảnh mình gặp lại S. Nhưng khi thời khắc này đến, hóa ra trong lòng không phải cảm giác căm hận hay chán ghét mà là nỗi bi thương và tĩnh lặng.

“Đây là căn phòng an toàn”. Người đàn ông nói nhỏ: “Có mấy gian liền, cũng đầy đủ thiết bị sinh tồn. Cho dù bên trên này đổ cũng không sao. Đợi khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ ra ngoài sau.”

Tô Miên quan sát xung quanh. Bên cạnh quả nhiên có một cánh cửa nối thông với căn phòng khác tối đen như mực. Đúng lúc này, cô nghe tiếng bước chân rất khẽ. Dường như còn có người khác đang ẩn mình trong bong tối. Là A, L hay R?

“Anh muốn thế nào?” Cô cất giọng lạnh lẽo.

Người đàn ông ngẩng đầu, đưa mắt về phía cô: “Tôi muốn em nhớ ra tôi”.

Bây giờ Tô Miên đã có thể thấy rõ diện mạo của đối phương. Đó là một gương mặt tuấn tú xa lạ. Hắn có đôi mắ ôn hòa và sâu thẳm, làn môi mỏng hơi nhếch lên. Ngũ quan của hắn không đặc biệt xuất chúng nhưng người đối diện sẽ dễ dàng bị thu hút bởi khí chất trầm tĩnh tỏa ra từ con người hắn.

Có một số người mà sự tồn tại của họ đã khắc sâu trong lòng bạn, dù bị mất trí nhớ, bạn vẫn có thể cảm nhận được anh ta. Đối với Tô Miên, đó là Hàn Trầm, là…S. Trong lúc ngẩn ngơ, đầu óc cô chợt hiện lên một số hình ảnh mơ hồ. Tại một thời điểm nào đó, cũng có người đàn ông như vậy, ngồi bên cửa sổ, ngắm mặt trời mọc và ánh hoàng hôn. Còn cô đứng cách hắn không xa, lặng lẽ nhìn hắn chăm chú.

Cố gắng dẹp bỏ mọi ý nghĩ vẩn vơ trong đầu, tâm trạng của Tô Miên cũng dần trở nên bình tĩnh. Vì muốn biết mọi chuyện xảy ra trong quá khứ nên bây giờ cô ngồi im bất động, chờ đối phương kể lại chuyện năm xưa.

Người đàn ông không tiếp tục nhìn cô mà quay mặt sang một bên, đồng thời đưa điếu thuốc lên miệng: “Lần đầu tiên tôi gặp em, em mới lên tám, còn tôi mười ba tuổi”.

Tô Miên giật mình kinh ngạc. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô. Không ngờ hắn lại biết đến cô sớm đến thế. Lúc cô tám tuổi tức là năm 1997. Theo hồ sơ ghi chép, năm đó, bố cô hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ.

“Là năm bố em qua đời’’. Dường như hiểu rõ suy nghĩ trong đầu cô, hắn nói tiếp: “Bố em phụ trách vụ án giết người hàng loạt mà bố tôi là hung thủ. Cuối cùng, bố tôi đã giết chết bố em và trốn thoát thành công’’.

Tô Miên ngồi yên trên sofa, trong lòng đau nhói. Người đàn ông tiếp tục cất giọng đều đều: “Bố tôi là thiên tài tội phạm bẩm sinh. Mọi kiến thức về vấn đề tổ chức, lên kế hoạch, thoát thân, sắp xếp thế thân… đều là do ông ấy dạy cho tôi’’.

Nói xong câu này, hắn lại quay đầu về phía Tô Miên. Cô nhìn vào mắt hắn nhưng không nắm bắt được bất cứ tâm tình nào của đối phương.

Đó là một quá khứ như thế nào? Câu chuyện về con trai của kẻ giết người hàng loạt và con gái của người cảnh sát đã hi sinh, trong khi cô không hề hay biết thì hắn vẫn nhớ rõ mồn một.

Người đàn ông lại nói: “Lúc đó, tôi cũng có mặt ở hiện trường. Tôi vẫn nhớ ánh mắt của bố em nhìn tôi trước khi chết!’’ Hắn ngừng lại trong giây lát. Tô Miên không thể đoán ra, bố cô nhìn cậu thiếu niên mười ba tuổi này bằng ánh mắt ra sao?

“Sau đó, tôi giấu bố, một mình đến lễ truy điệu của bố em. Tôi đã gặp em ở nơi đấy và nói với em: “Xin hãy nén bi thương’’. Nhưng em lại đáp lời: ‘‘Em sẽ không bao giờ nén bi thương, cho đến khi bắt được hung thủ giết bố em’’.’’

Tô Miên chấn động. Ánh mắt người đàn ông càng trở nên dịu dàng. Hắn kể tiếp, một thời gian dài sau đó, cậu thiếu niên luôn nhớ tới đôi mắt của bé gái, còn câu ‘‘không bao giờ nén bi thương’’, như một lời nguyền, một loại tín ngưỡng luôn quanh quẩn trong trái tim hắn. Hắn nhiều lần tới nhà cô, tới trường học của cô, dõi theo cô từ phía xa, chứng kiến mọi cảm xúc buồn vui của cô.

Con người của người cảnh sát hình sự từng nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại liệu có phải là người như bố cô ấy không?

Muôn vạn tâm tình và ký ức, cũng như mối nhân duyên giữa cô và hắn, làm thế nào để khái quát được đây?

Người đàn ông buông thõng cánh tay, để mặc tàn thuốc rơi xuống đất. Hắn cất giọng trầm trầm: ‘‘Một bé gái còn ít tuổi mà lại có dũng khí ‘‘không bao giờ nén bi thương’’. Nếu có được cô ấy, cuộc đời tôi sẽ không còn cô độc nữa.’’

Viền mắt Tô Miên đột nhiên ươn ướt, không phải vì đồng tình hay mềm lòng, mà như S và những thành viên khác trong tổ chức tội phạm từng nói, cô có thể cảm nhận một cách chân thực tình cảm dịu dàng của hắn. Cho dù hắn là ác quỷ giết vô số người, nhưng cô vẫn cảm nhận được nỗi bi ai và sự bất lực của hắn.

Tuy nhiên, khi mở miệng, ngữ khí của cô lại rất lạnh lùng và có phần chế nhạo: ‘‘Bố anh giết bố tôi, còn anh là thủ lĩnh của tổ chức tội phạm, anh nghĩ chúng ta có thể ở bên nhau hay sao?’’

Người đàn ông im lặng vài giây: ‘‘Tô Miên!’’ Hắn cất giọng hết sức ôn hòa: ‘‘Trên đời này có nhiều chuyện biết là không thể mà vẫn làm đấy thôi. Không phải người nào cũng lựa chọn tình yêu đầy hy vọng’’.

Tô Miên nhất thời không thể thốt ra lời. Hắn dập tắt mẩu thuốc, đặt tay lên đầu gối, một lúc sau mới lên tiếng: ‘‘Tô Miên! Trước kia tôi đã từng nói với em một điều nhưng em không tin. Trong lý luận của em, những người tâm thần bệnh hoạn có đặc điểm rõ ràng như dễ nổi giận, một khi xúc động thì dễ có hành vi phạm tội. Phần lớn thường uống rượu, bởi rượu có thể đánh thức sợi dây thần kinh bị trì trệ hơn người bình thường. Chúng tôi khao khát sự kích thích, bởi chúng tôi bị tê liệt cảm xúc… Nhưng có một điểm, em đã sai rồi…’’

Căn phòng vô cùng tĩnh mịch, ngoài giọng nói của người đàn ông và tiếng thở của cả hai thì không còn bất cứ âm thanh nào khác. Tô Miên lại cảm thấy một nỗi xót xa ùa vào lòng, bởi cô biết hắn định nói điều gì.

Người đàn ông nhướng mày nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như lòng đất: ‘‘Tôi yêu em! Tình cảm của tôi không hề nhạt nhẽo và kém sâu sắc. Từ trước đến nay, tôi luôn có thể cảm nhận được em’’.

‘‘Vài năm sau, khi tôi từ nước ngoài trở về, bên cạnh em đã có Hàn Trầm’’. Người đàn ông cất giọng trầm tĩnh.

Tô Miên không thể tưởng tượng nổi, thiếu niên năm đó gặp lại cô ở độ tuổi trưởng thành sẽ có tâm trạng như thế nào?

Cô yêu người đàn ông trong sạch và chính trực nhất trên thế giới này. Còn hắn là vua của tội ác trong bóng tối.

Hai người yên lặng một lúc, Tô Miên lại mở miệng: ‘‘Vì thế, kể từ lúc tôi gia nhập tổ chức của các anh, anh đã biết thân phận thật sự của tôi?’’

Người đàn ông gật đầu: ‘‘Tôi biết từng sự việc nhỏ liên quan đến em’’.

Tâm trạng của Tô Miên bị đè nén đến mức không thở nổi. Cô đã phải hi sinh rất nhiều để nằm vùng nhưng hóa ra đấy chỉ là hành động ‘‘gậy ông đập lưng ông’’ mà thôi.

Tô Miên cất giọng khô khốc: ‘‘Năm đó, kế hoạch của các cảnh sát bị thất bại là bởi thân phận của tôi đã sớm bị vạch trần?’’

Có lẽ không ngờ cô lại hỏi vấn đề này, người đàn ông trầm mặc trong giây lát mới trả lời: ‘‘Không phải’’.

Hắn cười cười: ‘‘Trong cuộc đời này, người duy nhất tôi chịu thua là Hàn Trầm. Trước khi kế hoạch diễn ra, anh ta đã biết em bị lộ thân phận. Sau đó, anh ta tương kế tựu kế… Chỉ thiếu một bước nữa là chúng tôi thất bại thảm hại’’.

Tô Miên chau mày: ‘‘Là Hứa Nam Bách sao?’’

Người đàn ông gật đầu: ‘‘Đúng, là Hứa Nam Bách’’.

Chính sự tráo trở của người đàn ông này đã khiến cảnh sát và tổ chức tội phạm đều bị tổn thất nặng nề.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status