Bậc thầy thẻ bài

Chương 187: Chiêu trò của đội trưởng Phong Lâm



Editor: Nguyetmai

Cúp học viện.

Trong hội trường trận đấu.

Tất cả mọi người đều chăm chú quan sát trận đấu.

Bọn họ đã nghe thấy lời nói của đội trưởng Phong Lâm và cũng tràn ngập tò mò, rốt cuộc là năng lực gì lại khiến cho vị đội trưởng Phong Lâm này phải nói ra lời xin lỗi trước?

Một chiêu khủng bố nào đó?

Không có ai biết cả!

"Chuẩn bị sẵn sàng, nếu có nguy hiểm…"

"Đã rõ."

Ban giám khảo đều mang vẻ mặt nghiêm túc.

Vù…

Bọn họ nhìn cột nước phóng lên trời, bỗng nhiên biến thành vòng xoáy khổng lồ, điên cuồng hấp thu năng lượng ở gần đó, uy lực cũng đang không ngừng trở nên mạnh mẽ...

Hai sao...

Ba sao...

Bốn sao...

Năm sao...

Sáu sao...

Sáu sao??!

Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Đáng chết!

Đây là năng lực quỷ quái gì vậy?!

Khán giả kinh ngạc!

Ban giám khảo cũng kinh ngạc!

Bọn họ tuyệt đối không tin, một người tu luyện vừa mới năm sao như đội trưởng Phong Lâm lại có thể thi triển ra năng lực sáu sao, nhưng uy lực quái dị này...

Trong chốc lát.

Quả cầu nước ngưng tụ đến mức lớn nhất!

Ầm!

Quả cầu nước giáng xuống!

"Cẩn thận!"

Vẻ mặt của Lục Minh thay đổi lớn.

"..."

Lưu Viện còn trực tiếp hơn, lập tức kéo Trương Tiểu Bàn ra sau lưng mình.

"???"

Trương Tiểu Bàn xem xét thể tích của mình, lại nhìn xem thể tích của Lưu Viện, cậu ta thở dài, lập tức kéo cô gái này ra phía sau mình...

"Tôi da dày, để tôi đỡ."

Cậu ta trầm giọng nói.

Ầm!

Quả cầu nước giáng xuống!

Ầm!

Dòng nước kinh khủng cuốn tới!

Lực chấn động đáng sợ xuất hiện, sức mạnh sáu sao đáng sợ quét sạch toàn bộ!

Không ai cản nổi!

Không ai có thể ngăn cản!

...

Ầm!

Trương Tiểu Bàn bị đánh bay ra ngoài.

Ầm!

Lưu Viện bay ra ngoài.

Ầm!

Lục Minh bay ra ngoài, đội trưởng Phong Lâm cũng bay ra ngoài...

Ồ?

Chờ chút.

Mọi người bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại.

Đội trưởng Phong Lâm?!

Anh ta cũng bay ra ngoài ư?!

Đúng thế.

Mọi người tập trung nhìn vào, dòng nước kinh khủng kia mạnh mẽ quá mức, hầu như chẳng có ai có thể cản nổi, làm gì có ai có thể ngăn cản lực chấn động của sáu sao?!

Vì thế ngay cả người thi triển năng lực này - đội trưởng Phong Lâm cũng không thể tránh được một kiếp...

Vèo!

Trực tiếp bị dòng nước vô biên đánh bay ra ngoài!

"Thì ra là thế..."

Một vài ban giám khảo phục hồi tinh thần lại.

Thì ra dòng nước này không gây thương tổn, chỉ có lực chấn động thôi...

Khó trách uy lực vọt thẳng đến sáu sao!

Khó trách đội trưởng Phong Lâm lại có thể thi triển ra!

Tuy rằng lực chấn động cực lớn cũng có thể tạo thành một chút thương tổn, nhưng mà không thể so sánh với kỹ năng vốn mang theo lực sát thương mạnh mẽ được!

Có điều... dù anh ta có thi triển ra thì có ích lợi gì chứ?!

Lực chấn động này mạnh mẽ quá mức, ngay cả bản thân đội trưởng Phong Lâm cũng không đỡ được nữa là?

Tính toán làm gì chứ?

Ban giám khảo đều có phần khó hiểu.

Thật sự.

???

Đây là đang định làm gì?

Khán giả cũng mang vẻ mặt lơ mơ.

Bọn họ không nhìn ra sức sát thương và chấn động của quả cầu nước này, nhưng mà không sao cả, bọn họ nhìn ra được hình ảnh chiến đấu!

Anh nói vất vả khổ cực chuẩn bị cả buổi chính là vì thi triển ra một chiêu lớn, đánh tất cả mọi người ra ngoài?! Anh đánh những người khác ra ngoài thì thôi đi, ngay cả mình cũng đánh ra luôn là sao?

Dọn dẹp chiến trường à?

Có bệnh chắc?!

Mọi người đều ra hết, vậy rốt cuộc ai chiến thắng?

Hòa nhau?

Mọi người nhìn về phía trọng tài theo bản năng...

À.

Đúng rồi.

Trọng tài cũng bị đánh bay.

Ở một góc nào đó, trọng tài rất chật vật đứng lên, nhìn về sàn đấu trống rỗng ở xa xa...

Ai thắng ư?

Chỉ có quỷ mới biết ấy...

Dưới lực chấn động cực lớn của sáu sao, ba sao bốn sao năm sao đều không có chút ý nghĩa nào, hầu như mọi người đều bị cuốn trôi xuống cùng một lúc...

Bị đánh bay trong nháy mắt!

Hoàn toàn không có cách nào phán đoán xem rốt cuộc ai mới là người ở lại sàn đấu cuối cùng!

Vì vậy... hòa nhau!

Lần tranh tài này lại là hòa nhau!!!

Mọi người nhìn nhau.

Nhưng ngay lúc đó.

Bọn họ chợt nhớ lại lúc ban đầu đội trưởng Phong Lâm đã nói...

"Anh ta nói xin lỗi..."

"Đúng đúng, anh ta còn nói rằng, thật có lỗi khi phải dùng tới chiêu này, cho nên có thể nói..."

"Ôi chao, tôi nhớ rồi."

Một thân hình bỗng nhiên run lên: "Cúp học viện đã tổ chức bao lâu nay rồi, sao có thể không có hòa nhau chứ? Trong ấn tượng, nếu như sàn đấu chính xuất hiện hòa nhau..."

"Dự bị ra sân!"

Xôn xao...

Toàn trường xôn xao!

Dự bị ra sân?!

"Đợi một chút."

"Tôi nhớ là bên phía Tam Xá Khẩu..."

Mọi người phục hồi tinh thần lại.

Lúc mở màn bọn họ đã xem tư liệu rồi, trong ấn tượng, bởi vì học viện Tam Xá Khẩu thật sự không thể tập hợp đủ sáu người hai sao, vì thế đã nhét một đứa trẻ có thiên phú khá cao vào cho đủ số...

Đúng thế.

Một đứa trẻ thật sự!

Cô nhóc chỉ mới mười hai tuổi!

Tuy đứa bé này còn nhỏ mà đã hai sao, tương lai chắc chắn sẽ rất mạnh, nhưng mà...

Dù sao cũng là một đứa nhóc đó!

Mà bên đội Phong Lâm thì sao?

Ba sao đỉnh cao!

Đúng thế.

Dự bị của bọn họ cũng là một người ba sao đỉnh cao!

Thực lực mạnh mẽ!

Thì ra...

Đây là lý do đội trưởng Phong Lâm nói lời xin lỗi!

Thì ra...

Đây chính là chiêu trò trong lời nói của đội trưởng Phong Lâm!

Đúng thế.

Anh ta không biết có thể đánh bại Hinh Nhi hay không, có thể đánh bại Lục Minh hay không, nên mới dùng thủ đoạn "dọn dẹp" này, cưỡng ép cục diện hòa nhau, để dự bị ra tay!

"Chuyện này..."

"Không hổ là bậc thầy chiến thuật!"

"Nhưng mà... nhưng mà... có phải như vậy có phần không biết xấu hổ không?"

Khán giả dở khóc dở cười.

Đúng thế.

Đây đúng là chiến thuật!

Cách thức cũng không sai!

Thế nhưng...

Vấn đề ở chỗ, dự bị của Tam Xá Khẩu là một cô nhóc!

Ai mà không biết cô nhóc này chỉ đến góp cho đủ số thôi, trong tình huống này, Phong Lâm lại dùng chiêu đó, vậy có vẻ hơi ba chấm rồi...

"Hết cách, dù sao cũng muốn thắng."

"Cũng đúng."

"Thực lực dự bị quá yếu, nhưng cũng là một phần trách nhiệm của học viện..."

"Đáng thương cho cô nhóc."

Mọi người đều bàn tán.

Có người đứng về phe Phong Lâm, có người đứng về phe Tam Xá Khẩu.

Nhưng dù có thế nào thì trận đấu vẫn là trận đấu.

Chẳng lẽ mấy người cử một đứa nhóc ra sân, đối phương sẽ không được đánh trả hả?!

Vì vậy trận chiến đấu tiếp theo!

Đội viên dự bị của học viện Tam Xá Khẩu VS đội viên của dự bị Học viện Phong Lâm!

...

"Thật xin lỗi."

Đội trưởng Phong Lâm có chút xấu hổ.

Sau khi dòng nước kia đánh bay đám đông xuống, cũng chỉ bị va chạm nhất định, bọn họ nhanh chóng tỉnh táo lại, vì thế giờ phút này anh ta vô cùng xấu hổ.

"..."

Lục Minh nhìn anh ta với vẻ mặt kỳ quái.

Được rồi.

Vậy cái chiêu mà tên này phải mất công chuẩn bị cả buổi vừa rồi chính là vì chuyện này?!

Thật sự là...

Một lời khó nói hết!

"Thật ra tôi đã chuẩn bị rất nhiều thẻ bài."

Lục Minh thở dài thườn thượt.

"Thật có lỗi."

Đội trưởng Phong Lâm vẫn tỏ vẻ áy náy như trước.

Đây không phải là áy náy với Lục Minh, mà là áy náy với Tiểu Bạch.

"Không sao."

Lục Minh lắc đầu, vẻ mặt kỳ lạ: "Chờ mấy người thắng đi đã rồi nói sau..."

Nói xong.

Mấy người bọn họ rời đi.

"Hừ!"

Một gã đội viên Phong Lâm khinh thường: "Đội trưởng, cần gì phải xin lỗi bọn họ chứ! Đây là trận đấu, cũng không phải đang ở nhà, bọn họ cử trẻ con đi là do bọn họ yếu!"

"Câm miệng!"

Đội trưởng Phong Lâm hung hăng trừng mắt liếc anh ta.

Yếu?

Đầu óc đâu hết rồi?

Mười hai tuổi hai sao!

Lúc mười hai tuổi bọn họ đang làm gì chứ?

Còn đang học tập kiến thức cơ sở!

Dựa theo quy định, chỉ có sau khi nắm giữ toàn bộ kiến thức cơ sở, có hiểu biết đối với thế giới quan và hệ thống sức mạnh mới có thể chính thức bắt đầu tu luyện!

Cô nhóc này...

Nhất định đã học xong hết toàn bộ giáo dục nền tảng!

Ngẫm nghĩ như vậy, hình như cũng rất đáng sợ.

Nhất là...

Thái độ vừa rồi của Lục Minh!

Trở lại vị trí, nghe thấy người xem thảo luận, đội trưởng Phong Lâm dừng một chút: "Khiếu Xuyên, chút nữa nhớ chú ý một chút, cẩn thận lật thuyền trong mương..."

???

Người dự bị tên là Khiếu Xuyên kia đầy vẻ mờ mịt.

Mương?

Lật thuyền?

Làm sao có thể!

Đó chỉ là một cô nhóc mới mười hai tuổi thôi...

Có thiên tài hơn nữa thì đã thế nào? Trừ đi thời gian học tập toàn bộ giáo dục nền tảng xong, dù cô nhóc này có nhảy lớp đến trường không ngừng, thời gian có thể tu luyện cũng sẽ không nhiều, mà những lúc như vậy, dùng để tăng lên tới hai sao đã là giới hạn cao nhất rồi, vậy còn gì có thể lo lắng nữa chứ?

Huống chi...

Anh ta nhìn kĩ số liệu một chút, cô nhóc này là một chuyên gia chế tạo thẻ bài!

Một chuyên gia chế tạo thẻ bài mười hai tuổi hai sao...

Hình như quả thật không có gì cần phải lo lắng.

"..."

Đội trưởng Phong Lâm định nói rõ một chút.

Nhưng mà suy nghĩ kĩ lại, anh ta quả thật không có lời gì có thể nhắn nhủ, tuy rằng cảm thấy cô nhóc này sẽ không đơn giản, nhưng mà đây chỉ mới là cảm giác, không có cách nào nói rõ!

"Cứ chú ý nhiều hơn một chút đi."

Anh ta chỉ có thể nói như thế.

"Yên tâm!"

Khiếu Xuyên trầm giọng nói: "Mặc dù tôi biết thực lực của cô nhóc không mạnh, nhưng mà tuyệt đối sẽ không coi thường nhóc ấy."

"Vậy là tốt rồi."

Đội trưởng Phong Lâm rất hài lòng.

Vậy thì thế cục đã định.

Anh ta biết rõ thực lực của Khiếu Xuyên.

Ba sao đỉnh cao!

Đang đột phá ranh giới!

Ứng với trình độ nào đó, đủ để so sánh với bốn sao!

Chỉ cần ban đầu không lú lẫn khinh thường đối thủ, cứ chiến đấu như bình thường thì tuyệt đối sẽ không thua!

Nhất là...

Với một cô nhóc như vậy!

...

Khán đài.

Mọi người thảo luận vô cùng sôi nổi.

"Nghe nói người dự bị kia rất lợi hại đấy."

"Chắc chắn rồi, yếu hơn nữa cũng là ba sao đỉnh cao... Nghe nói không để cậu ta ra sân cũng là bởi vì đội Phong Lâm muốn chuẩn bị một con át chủ bài đặc biệt! Mà tên Khiếu Xuyên kia có năng lực đấu đơn mạnh nhất trong đám người ba sao..."

"Ngầu thật."

"Đấu đơn mạnh nhất, lại đi bắt nạt một cô nhóc ư, chuyện này..."

"Gì mà bắt nạt với không bắt nạt chứ, chỉ là trận đấu mà thôi."

"Èo, cảm giác cái người tên là Khiếu Xuyên này, lúc về sẽ bị người lớn trong nhà của cô nhóc đánh một trận ra trò..."

"Rất có thể."

Mọi người không ngừng thảo luận.

Bọn họ đã đặt sự chú ý ra khỏi trận đấu, chủ đề không ngừng mở rộng.

"Dựa theo suy luận này, đoán chừng Lục Minh cũng sẽ bị đánh."

"Rất có thể."

Mọi người đều vui tay vui mắt.

...

Mà giờ khắc này.

"Sư phụ sư phụ!"

Tiểu Bạch rất hưng phấn: "Em sẽ ra sân sao?"

"Ừm."

Lục Minh xoa đầu của cô nhóc.

Rốt cuộc...

Đã đến thời điểm Tiểu Bạch ra tay rồi.

Có hơi bất ngờ.

Dựa theo kế hoạch của bọn họ, dù có thắng hay bại, Tiểu Bạch cũng sẽ không phải ra tay, ai có thể ngờ rằng chiêu trò cao siêu của đội trưởng Phong Lâm, sau đó thành ra như vậy...

Dự bị quyết đấu!

Anh có thể nói gì được chứ?

"Đã chuẩn bị thẻ bài xong chưa?"

Lục Minh hỏi.

"Rồi ạ."

Tiểu Bạch rất nghiêm túc gật đầu, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng cả lên.

Đây chính là một trận đấu!

Là cơ hội để cô bé giúp sư phụ vẻ vang!

Ừm...

Cô bé nhất định sẽ chiến thắng!

"Đối diện là một tên ba sao đỉnh cao."

Lục Minh hỏi nói: "Có nắm chắc không?"

"..."

Tiểu Bạch hơi mờ mịt.

Chưa nói đến chuyện nắm chắc hay không nắm chắc, ba sao đỉnh cao là khái niệm gì?

"..."

Lục Minh nhìn ánh mắt của cô bé, có phần dở khóc dở cười.

Không ngờ lại như thế.

Cô nhóc này hoàn toàn không biết ba sao đỉnh cao là khái niệm gì đúng không?

Cũng đúng.

Cô bé chưa từng được tiếp xúc mà.

"Em đúng là."

Lục Minh kéo Tiểu Bạch qua một bên, bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm rất nghiêm túc.

...

Chuẩn bị nhanh chóng hoàn tất, trận đấu bắt đầu.

Bởi vì tạm thời thêm trận thi đấu nên thời gian chuẩn bị cũng không quá lâu, bóng hình nho nhỏ của Tiểu Bạch và dự bị của phía đối diện đều xuất hiện ở hội trường trận đấu.

"Quả thật là một cô nhóc..."

"Tôi sốc."

"Thật xinh đẹp!"

"Oa, cô nhóc này là hai sao sao?"

Mọi người sợ hãi thán phục.

Tiểu Bạch xuất hiện khiến vô số người phải ngạc nhiên.

Hiển nhiên bọn họ không có cách nào tưởng tượng, một cô nhóc đáng yêu như vậy lại có thể là hai sao! Thậm chí còn đại diện cho học viện Tam Xá Khẩu, tiến hành trận quyết đấu quan trọng nhất này!

...

"Cô bé à."

"Em đầu hàng đi."

Khiếu Xuyên dở khóc dở cười.

Đối thủ, còn đáng yêu... và yếu ớt hơn cả trong tưởng tượng của mình, đối mặt với một cô nhóc mới học tiểu học, anh ta biết đánh như thế nào chứ? Một cú đấm chết thì biết làm sao bây giờ?

"Em đã đồng ý với sư phụ là sẽ thắng đó nha."

Tiểu Bạch nói rất chân thành.

"Sư phụ của em là ai?"

Khiếu Xuyên ngạc nhiên.

Chẳng lẽ là một cao nhân tuyệt thế?

"Ở kia kìa."

Tiểu Bạch chỉ vào Lục Minh đang đứng dưới hội trường.

Khiếu Xuyên: "..."

Ầy.

Lục Minh.

Cô nàng này lại là đồ đệ của Lục Minh?!

Thật sự là...

"Vậy em ra tay đi."

Đầu óc của Khiếu Xuyên nhức nhối: "Em ra tay trước, sau khi thất bại rồi thì phải xuống dưới ngay."

"Không ổn đâu."

Tiểu Bạch lắc đầu: "Sư phụ nói, cho anh ra tay trước là tốt nhất."

"Vì sao?"

Khiếu Xuyên không hiểu thấu.

"Bởi vì nếu như vậy thì sẽ không đến mức thua mà không cam lòng."

Tiểu Bạch suy nghĩ: "Sư phụ nói, em mà ra tay trước thì sẽ không có cơ hội để anh ra tay nữa, anh sẽ buồn chán, thế nên phải để anh ra tay trước."

???

Khiếu Xuyên có phần hết nói nổi, thậm chí còn có chút muốn cười.

Mấy đứa nhóc bây giờ... đều đáng yêu như thế sao?

Cái gì gọi là em ra tay rồi thì anh sẽ không có cơ hội ra tay nữa chứ?

Đùa gì kỳ vậy?!

"Em lên đi."

Khiếu Xuyên cười lạnh lùng: "Đừng nghe tên kia toàn nói bậy."

"Sư phụ sẽ không nói linh tinh đâu."

Tiểu Bạch nói rất chân thành.

Sau đó, giữa sân lớn rộng rãi.

Cô bé buông cặp sách đang đeo trên người xuống...

Đúng thế.

Cặp sách nhỏ.

Lần này cô nhóc tới đây không mang theo túi đựng thẻ, mà đeo cặp sách đi học của mình trên lưng.

Ừm...

Vậy là đủ rồi.

Cô bé mở cặp sách, lôi thẻ bài bên trong ra ngoài.

???

Khiếu Xuyên chỉ mới nhìn lướt qua, sắc mặt lập tức biến đổi, bởi vì chỉ trong chớp nhoáng này, anh ta thấy được vô vàn thẻ bài tràn ngập bên trong cặp sách!

Số lượng này...

Á.

Đệt!

Sắc mặt Khiếu Xuyên biến đổi.

"Em ra tay đây."

Tiểu Bạch chào hỏi trước.

Sau đó...

Ầm!

Ầm!

Kiếm khí quen thuộc quét ngang toàn bộ!

Người xem mơ hồ.

Ban giám khảo mơ hồ.

Bà mợ nó!

Đây không phải là chiêu thức của Lục Minh sao?!

Ê khoan...

Ban giám khảo bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại.

Lúc trước vì sao bọn họ lại phải tăng tốc tiến độ thi đấu?

Vì để ngăn chặn Lục Minh chế tạo thẻ!

Nhưng mà...

Cô bé này với tư cách dự bị, từ lúc đăng ký tới khi bắt đầu đến giờ, chưa từng ra tay!

Nói cách khác, nếu như cô bé cũng có tốc độ chế tạo thẻ như Lục Minh, vậy từ lúc trận đấu bắt đầu đến giờ, cô bé này đã tích trữ được một số lượng thẻ bài lớn...

Một...

Con số kinh người!

Ầm!

Ầm!

Ánh sáng chói lọi nở rộ kinh người.

Hội trường lớn như vậy, chỉ có kiếm khí nổ vang!

...

Kiếm khí của Tiểu Bạch yếu hơn Lục Minh.

Bởi vì năng lượng của cô bé là hai sao thật, mà năng lượng của Lục Minh lại trải qua rèn luyện nên đã là ba sao đỉnh cao, thế nên kiếm khí cô nhóc thi triển ra không thể mạnh mẽ bằng Lục Minh!

Nhưng mà...

Vậy thì sao nào?!

Dù chỉ có hai sao!

Cũng không chịu nổi số lượng chồng chất kinh khủng này!

Đậu má!

Từ khi trận đấu bắt đầu đến bây giờ đã là bao lâu rồi?!

Số thẻ bài mà Tiểu Bạch chế tạo đều bùng phát toàn bộ vào lúc này...

Ầm!

Ầm!

Chỉ đáng thương cho cái tên ba sao đỉnh cao kia, còn chưa kịp bùng phát ra sức chiến đấu của mình đã bị kiếm khí vô bờ bao phủ... Còn không tìm được bóng dáng của anh ta nữa...

Một lát sau, ban giám khảo bắt buộc phải nhúng tay, lôi Khiếu Xuyên giống như chó chết ra ngoài...

Trận đấu chấm dứt!

Tiểu Bạch, thắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status