Bậc thầy thẻ bài

Chương 211: Tại sao gu của mày càng ngày càng nặng thế?



Editor: Nguyetmai

Thành phố Thanh Minh.

Nơi nào đó.

Một vài người tu luyện bốn sao bước vào khu vực cấm.

"Cẩn thận một chút."

"Rắn lớn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào đấy."

"Biết rồi."

Bọn họ dè đặt tiến về phía trước.

Mà ngay lúc này.

Vèo!

Một bóng đen thoáng qua dọa mọi người giật mình, khi bọn họ kịp phản ứng lại thì thấy đó là một người ba sao đang chạy tới chạy lui ở khu vực tòa nhà cao tầng.

"Tự tìm cái chết."

Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt một người tu luyện.

Chỉ là một người ba sao nhỏ bé...

Xẹt!

Ánh sáng lạnh lẽo tuôn ra.

Hắn ta đang chuẩn bị giết người.

Bốp!

Người tu luyện ba sao kia bỗng nhiên quỳ xuống đất, dập đầu rất vang: "Các tiền bối tha mạng! Thực lực của tôi quá yếu, thật sự không nhìn thấy các tiền bối!"

"..."

Người đang chuẩn bị ra tay kia bỗng cứng đờ cả người, lại ngại ngùng ra tay lần nữa.

Đậu má.

Còn có người như vậy à?

"Cút đi!"

Hắn ta chỉ có thể khoát tay.

"Cảm ơn tiền bối."

Người tu luyện ba sao kia cung kính hành lễ, cho tiền bối đủ thể diện, lúc này mới dè đặt rời đi.

"Vẫn là anh Vương dễ tính."

"Chuyện nhỏ."

"Đi thôi, chú ý an toàn."

"Ừ."

Đoàn người đi sâu vào phạm vi khu vực cấm một lần nữa.

Trong bóng tối, một cái bóng dường như đang quanh quẩn, âm thầm dõi mắt nhìn bọn họ, hai lối đi vừa rồi giống như đôi mắt to lớn khiến người ta phát lạnh cả người.

...

Thành phố Thanh Minh.

Cửa hàng.

Lục Minh nhìn thẻ gốc nằm dưới đất.

Xẹt!

Xẹt!

Thẻ gốc rất thoải mái phát sáng.

Tốc độ tu luyện tăng lên một chút...

Lục Minh sờ sàn nhà, vẫn còn rất lạnh, vậy nên thẻ gốc hấp thu khí lạnh ở mặt đất, tốc độ tu luyện có thể tăng lên!

Điều này cũng hơi đáng kinh ngạc.

"Rốt cuộc trước kia mày là linh gì nhỉ?"

Lục Minh rất nghi ngờ.

"..."

Thẻ gốc cũng không muốn để ý đến anh.

"Hấp thu âm khí..."

Lục Minh trầm ngâm, bỗng nhiên hơi ngạc nhiên: "Chẳng lẽ cậu là yêu tinh bồn cầu?"

"???"

Thẻ gốc nhìn anh như thằng ngu.

Cậu mới là yêu tinh bồn cầu!

Cả nhà cậu đều là yêu tinh bồn cầu!

"Cũng không phải sao?"

Lục Minh ngẫm nghĩ bỗng nhiên giật mình hoảng sợ: "Chẳng lẽ là yêu tinh băng vệ sinh trong truyền thuyết?"

???

Thẻ gốc: "..."

Không hiểu sao nó bỗng có kích động muốn giết người.

Chủ nhân gì mà ngu đần thế, nào có ai lại nghĩ linh thẻ của mình theo phương diện đó? Không phải chỉ hấp thu có chút âm khí thôi sao? Hấp thu âm khí thì sao?!

Cái gì mà bồn cầu với chả băng vệ sinh...

Có bệnh à?

Bỗng nhiên nó thấy hơi hối hận khi đi theo Lục Minh rồi.

Anh nhìn mà xem, cả ngày lẫn đêm không phải là sầu riêng chan canh thì cũng là bồn cầu...

Ai mà chịu nổi?

"Đừng có mà làm nhục tôi!"

"Tôi là linh kiếm!"

"Linh kiếm cao quý!"

Ý niệm giận dữ của thẻ gốc truyền đến.

"À..."

Lục Minh khẽ mỉm cười.

Nhìn xem, không phải nói ra ngay sao?

Giả vờ thần bí làm gì.

Anh nghĩ thế này.

Linh thẻ nhà mình bỉ ổi đến phát sợ, hỏi cái gì cũng không muốn trả lời, nên anh cứ phải uy hiếp một chút, làm nhục một chút mới có thể khiến nó ngoan ngoãn thành thật trả lời anh...

Mày nói có đúng không hả bỉ ổi đến phát sợ?

Mày thích ăn hành hả?

À.

Hóa ra không chỉ có kiếm tu thích ăn hành, mà ngay cả linh kiếm của họ cũng thế.

"Cái gì gọi là làm nhục chứ."

Lục Minh quát: "Mọi thứ bình đẳng đều có linh, linh kiếm là linh mà yêu tinh bồn cầu cũng là linh, dựa vào đâu mà mày cao hơn người ta một bậc chứ, nếu linh thể mà cũng có thứ tự đẳng cấp địa vị, vậy tao hỏi mày, nếu yêu tinh bồn cầu cao hơn mày một cấp, mày thấy mình gặp người ta có phải cũng nên tôn kính hay không?"

"..."

Thẻ gốc nghệch ra.

Hình như, hình như cũng có lý nhỉ?

Nếu quả thật xuất hiện một yêu tinh bồn cầu có cấp cao hơn nó thì làm thế nào?

Gọi là tiền bối?

Hay là khinh bỉ?

Khoan đã.

Không đúng!

Ở đâu ra yêu tinh bồn cầu cao cấp chứ?!

Phì!

Căn bản không có yêu tinh bồn cầu cao cấp nhé?!

Gượm đã.

Sao thứ đó thành tinh được?

"Vì sao lại không được?"

Lục Minh cười lạnh lùng: "Không phải bọn mày hấp thu năng lượng tích lũy ngày này qua ngày khác, chịu ảnh hưởng của năng lượng nên mới dần có ý thức sao? Điều kiện của người ta còn tốt hơn bọn mày nhiều đấy..."

"..."

Thẻ gốc yên lặng.

Đúng là điều kiện tốt hơn thật!

Nhưng mà...

Suy nghĩ kĩ một chút, thật đúng là!

Dù sao...

Ọe!

Yêu tinh bồn cầu và yêu tinh băng vệ sinh quái quỷ!

Nó chợt phát hiện, đây là một vấn đề mà khi nghĩ kĩ sẽ rất kinh khủng...

Càng nghĩ...

Càng thấy kinh.

Chờ một chút!

Thẻ gốc lấy lại tinh thần, ông đây là linh kiếm, ông đến từ thanh kiếm cao quý, vốn phải ngồi tít trên cao, sao lại phải so sánh với yêu tinh bồn cầu chứ?

Hừ!

Nó lười để ý đến Lục Minh, nằm trên đất tỏa sáng thôi.

"Đừng có mà lười."

Lục Minh chau mày.

Không biết anh kiếm đâu ra một viên gạch ném về phía thẻ gốc.

Thẻ gốc: "..."

"Cố gắng lên."

"Tranh thủ đưa tôi bay sớm một chút, hiểu chưa?"

Lục Minh dặn dò.

Đúng là anh thấy hơi hâm mộ Tiểu Bạch.

Anh nhìn mà xem, người ta có thể bay trên trời đó... Thẻ gốc của người ta thật là giỏi... Không giống thẻ gốc nhà anh là đồ bỏ đi! Chẳng có chút tác dụng nào hết!

Thẻ gốc: "..."

Bay sao?

Tâm trạng của nó bỗng nhiên rất nặng nề.

Dù sao đây là một nhiệm vụ mà cả đời cũng không thể hoàn thành.

Mà lúc này.

Bỗng nhiên!

Bỗng nhiên!

Tiểu Bạch giẫm lên thẻ gốc bay về cửa hàng, rất là ngầu, có điều mỗi lần trở về, cô bé không khống chế được tốt lắm, sau đó...

Chồm trên người Lục Minh.

Bịch!

Một cái ôm gấu lớn.

"Ghét quá!"

"Sư phụ lại cản đường của em rồi!"

Tiểu Bạch vùi cái đầu nhỏ trong ngực Lục Minh, thấp giọng nói.

"..."

Lục Minh thở dài thườn thượt: "Xuống."

"Vâng."

Tiểu Bạch ngoan ngoãn trượt xuống.

"Còn chưa điều khiển được à?"

Lục Minh nhìn cô bé.

"Một chút ạ."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bạch đỏ bừng nói: "Tại thẻ gốc cứ không nghe lời, ở bên ngoài còn đỡ chứ về cửa hàng một cái là hồi hộp bay loạn xạ..."

???

Thẻ gốc của Tiểu Bạch rất mờ mịt, liên quan gì đến tôi?

Cô nhóc này...

Lục Minh dở khóc dở cười.

Anh cảm thấy với xu hướng phát triển thế này, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị lão Giang đánh chết...

Nhưng có thể làm sao được?

Lục Minh nhìn gương, haiz, ai gánh nổi giá trị nhan sắc này đây?

...

Mà giờ phút này.

Xẹt!

Xẹt!

Thẻ gốc vẫn đang phát sáng.

Lục Minh cảm nhận năng lượng đang chậm rãi gia tăng.

Không thể không nói, thật ra thì vẫn rất nhanh, chẳng qua bây giờ tình hình thành phố Thanh Minh ngày càng kỳ lạ khiến Lục Minh không khỏi có chút lo âu...

Hai sao, có chút hold không được.

À.

Không đúng.

Chính xác là ba sao đỉnh cao!

Lục Minh nhìn một chút, bây giờ năng lượng đã sớm được hơn một nửa, cộng thêm bản thân năng lượng đã tôi luyện đến mức tối đa, thực lực bây giờ của anh đã chính xác là ba sao đỉnh cao!

Đương nhiên.

Bề ngoài...

Vẫn là hai sao đáng thương!

"Nhanh chóng tăng năng lượng đến mười nghìn điểm đi, sau đó tiến lên bốn sao!"

Ánh mắt của Lục Minh kiên định.

Bốn sao!

Đây là một khái niệm rất mới!

Năng lượng lột xác toàn diện, quần thể tu luyện lớn nhất thế giới, lột xác từ nền móng một hai ba sao, trở thành người tu luyện thật sự về mặt ý nghĩa!

Năng lượng... sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn!

Năng lượng... sẽ chính thức có được phẩm chất!

Hiện nay Lục Minh có thể khiêu chiến vượt cấp bốn sao?

Dựa vào cái gì?

1. Năng lực siêu cấp!

Năng lượng không mạnh thì có kỹ năng thêm vào!

Trong tình thế xấu là phẩm chất năng lực quá thấp, sẽ có phẩm chất cao của kỹ năng siêu cấp bù vào! Lúc này mới khiến Lục Minh giả ba sao đỉnh cao có thể đối chọi trực tiếp với bốn sao!

2. Năng lực đặc biệt của thẻ bài cực hạn!

Tương tự với năng lực mạnh mẽ đặc biệt kiểu thẻ thần trộm!

...

Trừ những điều này ra thì sao?

Hết rồi.

Nếu như có một đối thủ cũng là bốn sao, cũng có năng lực siêu cấp như Lục Minh, không biết những thẻ bài đặc biệt mà Lục Minh sở hữu có hiệu quả không?

Chán nản.

Dù sao...

Cùng là bốn sao, thực lực cũng sẽ khác nhau một trời một vực!

Có bốn sao rác rưởi học tốc hành, có bốn sao bình thường từ học viện, có bốn sao ác độc chém giết dã ngoại, cũng có thiên tài bốn sao có thể khiêu chiến vượt cấp...

Mà lần này, bởi vì sự xuất hiện của con rắn lớn mà người tu luyện đến đây đều không giống bình thường.

Rất nguy hiểm!

Vậy nên...

Phải cố gắng đột phá bốn sao!

"Có cách nào để tu luyện nhanh không?"

Lục Minh nhìn về phía thẻ gốc.

Thẻ gốc: "..."

Tên này lại muốn gì đây?

"Tôi rất nghiêm túc."

Lục Minh thấp giọng nói: "Tôi nghe nói linh thể ở các nơi khác nhau sẽ có tốc độ tu luyện khác nhau, ví dụ như chắc chắn tốc độ tu luyện của yêu tinh bồn cầu ở nhà vệ sinh sẽ nhanh hơn..."

Hầy!

Thẻ gốc cảnh giác.

Mợ nó chứ!

Anh dám để ông đây trong nhà vệ sinh, ông đây, ông đây chết cho anh xem!

"Không đâu!"

"Sao có thể chứ?"

"Mày không chê bẩn thì tao cũng ngại bẩn ấy chứ..."

Lục Minh khó hiểu nhìn thẻ gốc: "Sao tao có thể để mày trong nhà vệ sinh được? Lạ thật, sao bây giờ gu của mày ngày càng nặng thế..."

"..."

Thẻ gốc yên lặng.

Nó lại có sự kích động muốn giết người rồi.

Haiz.

Muốn làm thịt Lục Minh quá!

"Tôi nghiêm túc đấy."

Vẻ mặt của Lục Minh nghiêm nghị: "Tình hình không tốt lắm, chúng ta cần lên đến ba sao đỉnh cao nhanh chóng, tôi thấy tốc độ tu luyện của cậu khi nằm dưới đất sẽ tăng lên..."

"Tại sao?"

"Vì liên quan đến môi trường tu luyện sao?"

Lục Minh hỏi.

"Ừ."

Thẻ gốc nhìn Lục Minh, lúc này mới trả lời.

"Âm khí..."

Lục Minh đắn đo trong chốc lát: "Nói cách khác, chỗ nào có âm khí càng nặng thì tốc độ tu luyện của mày càng nhanh?"

"Ừ."

Thẻ gốc đồng ý.

"Âm khí..."

Lục Minh quét mắt qua.

Đi đâu tìm âm khí bây giờ?!

Ừm...

"Nhà vệ sinh thật sự không được hả?"

Anh bỗng nhiên nói.

Bịch!

Thẻ gốc va trên sàn nhà, ông đây chết cho anh xem!

"Khụ khụ."

"Tao chỉ thuận miệng nói thôi."

Lục Minh tằng hắng, bỗng nhiên nhìn về phía phía xa: "Mày hấp thụ âm khí từ mặt đất, nó đến từ hệ thống sưởi ấm, cũng chính là con rắn lớn kia..."

"Ha ha."

"Nếu thật sự cần âm khí..."

"Mày biết nơi nào nhanh nhất không?"

"Tòa nhà cao tầng kia!"

"Nơi mà con rắn lớn đó chiếm giữ!"

Lục Minh cười cợt.

Nói đến đây, anh nhìn về phía thẻ gốc: "Có đúng không?"

"Ừ."

Thẻ gốc truyền ý nghĩ rõ ràng.

Chỗ đó...

Đúng là nơi khiến nó có tốc độ tu luyện nhanh nhất!

Mười lần!

Trăm lần!

Chẳng qua là bởi vì chỗ đó rất nguy hiểm, nó cũng không dám lên tiếng, dù sao bây giờ Lục Minh gắn bó chặt chẽ với nó, Lục Minh mà chết thì nhất định nó cũng sẽ chết!

Còn con mèo kia...

Mặc dù nó rất mạnh, nhưng cũng không thể khôi phục được.

Lần trước đánh một trận với mình, bây giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần...

Còn không bằng mình.

Haiz.

Đồ mèo vô dụng...

Vút!

Một bóng đen lướt qua.

Thẻ gốc bỗng nhiên bị dính lên tường, để lại một dấu thẻ rõ rệt!!!

???

Thẻ gốc lơ mơ.

Bóng đen vừa rồi...

"Ha ha."

Lục Minh lấy lại tinh thần: "Có phải mày vừa lén lút mắng anh mèo không?"

"Quên nói cho mày một chuyện..."

"Mày là thẻ gốc tia chớp mà anh mèo cắn ra, nên về cơ bản là nó có thể cảm nhận được ý thức của mày, đây cũng là lý do nó dám nhét mày vào đấy."

Lục Minh cười nói.

"..."

Thẻ gốc yên lặng.

Mèo mun còn có năng lực này sao?!

Tên này...

Rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào?

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, không phải nó đang rất yếu sao?

"Nó rất yếu ớt."

Lục Minh thở dài: "Nhưng tính tình anh mèo không tốt, nó có thể không ra tay với kẻ địch vì nó yếu, nhưng nếu mày dám mắng nó, cho dù nó có yếu thì vẫn phải tát mày một phát."

"..."

Thẻ gốc yên lặng.

Con mèo ngốc nghếch gì vậy?

Bịch!

Một bóng đen vụt qua.

Thẻ gốc lại bị dính trên tường...

"Ha ha."

Lục Minh vui vẻ: "Đáng đời, ai bảo dám trêu mèo thái giám?"

Bịch!

Một bóng đen thoáng qua.

Lục Minh cũng bị dính lên tường,

"..."

Một người một thẻ nhìn nhau, không lên tiếng nữa.

Được rồi.

Không chọc nổi không chọc nổi!

Lục Minh ngậm miệng.

Mèo thái giám xấu tính lắm...

Haiz.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trước kia anh mèo chỉ có thể ra tay trong biển ý thức, bây giờ đã có thể ra tay với anh và thẻ gốc trong thực tế rồi, đây không phải cho thấy rõ...

Thực lực của bản thể đã trở về?!

Mặc dù vẫn rất yếu ớt.

Đây là chuyện tốt mà.

Ừ...

Nhưng mà...

Nó hẳn không có tư cách đọc được suy nghĩ của mình chứ nhỉ?

Lục Minh trầm ngâm.

Thực lực bây giờ của mèo mun hẳn chỉ có ở trong biển ý thức mới có thể cảm nhận được suy nghĩ của mình, nhưng trên thực tế nó không có năng lực này.

Ví dụ như...

Mèo thái giám!

Mèo thái giám!

Mèo thái giám!

Anh thầm nói trong lòng mười lần, mèo mun không có phản ứng nào cả.

Ừ...

Chuẩn cơm mẹ nấu rồi.

Chỉ cần mình không nói ra thì mèo mun sẽ không cảm nhận được suy nghĩ của mình.

Đối với lần này, Lục Minh vô cùng hài lòng.

Mà bên cạnh anh, thẻ gốc nhìn anh, đại khái đã đoán được bây giờ Lục Minh đang làm gì, Lục Minh có thể thầm mắng trong lòng nhưng nó thì không...

Ý thức của nó kết nối với thẻ gốc, mèo mun cũng có thể cảm nhận được!

Không chạy thoát được!

Nhưng không nhịn được muốn mắng thì phải làm sao?

Ừm...

Rất nhanh nó đã nhớ tới cách mà Lục Minh dùng lúc chủ nhân Tiểu Bạch tắm.

Hình như có thể được đấy.

Vì vậy, nó thầm nói trong lòng: Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị...

...

Ồ?

Hình như có hiệu quả rồi kìa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status