Bậc thầy thẻ bài

Chương 217: Không chỉ đẹp người mà còn đẹp nết!



Editor: Nguyetmai

Vùng ngoại thành thành phố Thanh Minh.

Tòa nhà cao tầng biến thành phế tích.

Khói bụi tràn ngập khắp nơi.

Người tu luyện năm sao hoàn toàn không hề tổn thất gì, nhưng lúc này họ lại rất im lặng, biểu cảm của mỗi người đều lộ ra vẻ kỳ lạ khó có thể miêu tả bằng lời.

Người tu luyện bắt được con rắn lớn kia tức đến mức toàn thân run rẩy.

Thật sự.

Một nhóm lớn người tu luyện năm sao bọn họ đã hao tổn tâm trí, dùng đủ các thiết bị và thủ đoạn, suýt nữa còn chết ở chỗ này, chính là vì một linh thể một sao ư?

Kết quả thì sao?

Bắt thì bắt được, nhưng mợ nó, đây là thứ gì vậy?

Anh ta nhìn kích thước được miêu tả trên màn hình ánh sáng mà cảm thấy bực dọc...

Troll nhau à?!

Trong ấn tượng của anh ta, lần đầu tiên khi con rắn lớn ra tay, nó có thể chiếm cứ cả một tòa nhà lớn, nhưng tại sao sau khi tăng cấp lên sáu sao, nó lại chỉ còn có chút xíu thế này chứ?

Mà lúc này, một người tu luyện không cướp được gì bỗng nhiên nở nụ cười.

"Chậc chậc."

Anh ta đi đến, nhìn linh thể trên màn hình ánh sáng một cách tỉ mỉ. Đặc biệt, anh ta nhìn rất lâu kích thước của con rắn xanh nhỏ xíu kia, sau đó cảm thán: "Thứ nhỏ bé này trông cũng ra gì đấy chứ."

"…"

Người tu luyện cướp được con rắn kia tức anh ách, hai người suýt chút nữa đánh nhau ngay tại trận.

Anh ta thật sự không hiểu.

Con rắn lớn đang yên đang lành sao lại biến thành một sao chứ?

Tuy linh thể một sao thì cũng là linh thể, giá cả không rẻ, nhưng nó vốn dĩ không cùng một đẳng cấp với linh thể sáu sao, được không?

Quái đản!

Ông đây cũng đâu có chơi game gắp báu vật, có cần phải bắt tôi nuôi nó từ đầu không?

Tâm trạng của anh ta đã suy sụp hoàn toàn.

...

Mà giờ phút này.

Bên dưới tàn tích, trong mạch khoáng.

Thẻ gốc lơ lửng trên không, hai nguồn sức mạnh to lớn một trái một phải vây quanh giống như thái cực, không ngừng tôi luyện, không ngừng nâng cao thẻ gốc!

Hồi lâu sau, cùng với sự rời đi của con rắn lớn, lúc này âm khí mới dần biến mất.

Vù...

Sự tôi luyện của Phạm Trạch cũng dần ngừng lại.

"Phù..."

Thẻ gốc thức tỉnh.

Một luồng hơi thở mạnh mẽ chợt xuất hiện.

"Ha ha!"

"Tôi trở nên mạnh hơn rồi!"

Thẻ gốc truyền đi ý nghĩ rõ ràng.

Cuối cùng...

Nó cũng không còn yếu nữa!

Nó đã từng là linh kiếm cao quý trong kiếm thể lớn mạnh, chứ không như bây giờ, phải sống tạm bợ trong một thẻ gốc yếu đuối…

May mà hiện nay trải qua tôi luyện, cuối cùng nó cũng đã trở nên lớn mạnh!

Vượt qua kiếm thai bình thường!

"Mạnh hơn rất nhiều à?"

Lục Minh cũng kích động.

"Đương nhiên."

Thẻ gốc kiêu ngạo.

Nhưng nó nhanh chóng ý thức được ý nghĩa ẩn chứa trong câu hỏi này của Lục Minh, nó sợ hãi kêu lên: "Không được…"

Đáng tiếc.

Ý niệm của nó còn chưa truyền ra ngoài.

Bốp!

Bàn chân to của Lục Minh đã đạp lên.

Đùng!

Thẻ gốc bị đạp thẳng xuống mặt đất, tạo thành một dấu ấn thẻ…

"Không được rồi."

Lục Minh thất vọng.

Đến bay cũng không bay được, mạnh đâu mà mạnh?

"…"

Thẻ gốc cố nén sự xung đột muốn tự hủy.

Vô liêm sỉ!

Thứ mạnh hơn là tính ổn định! Là cường độ đó có biết không?!

Bình tĩnh!

Bây giờ thực lực đã được tăng cường, có hy vọng khôi phục đỉnh cao, sao có thể tự hủy vì chuyện cỏn con này chứ...

Bình tĩnh!

Giận quá đi!

Giàu mạnh, dân chủ, văn minh...

"Hơi thở của con rắn biến mất rồi."

Lục Minh nhìn về phía đỉnh đầu.

"Đương nhiên."

Phạm Trạch cười lạnh lùng, nói: "Hứ, chỉ cần những người đi săn linh thể kia không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ biết ra tay khi chúng ta kìm hãm con rắn đó…"

Kinh nghiệm của ông ta phong phú, trải qua hàng trăm trận chiến, ông ta hiểu rất rõ chuyện này.

Nhưng đáng tiếc...

Ông ta quay đầu nhìn, mạch khoáng kia đã bị hủy rồi.

Vì mạch khoáng này, ông ta đã giết không biết bao nhiêu người, thậm chí có lần còn muốn giết Lục Minh diệt khẩu, không ngờ, bây giờ nó đã trở thành tàn tích...

Vì đối chọi với con rắn lớn!

Vì tôi luyện thẻ gốc!

Ông ta đã lấy ra toàn bộ sức mạnh của mạch khoáng này để giữ vững sự cân bằng với sức mạnh của con rắn lớn sáu sao...

Nếu không, dựa vào đâu mà đối đầu với sáu sao chứ?!

Có điều như vậy cũng tốt.

Rốt cuộc cũng không cần lo lắng sợ hãi nữa rồi!

Đã không còn sự kiềm chế của mạch khoáng, Phạm Trạch lại cảm thấy tự do hơn bao giờ hết. Chiếc gông xiềng đi theo ông ta như hình với bóng dường như cũng đã biết mất ở thời khắc này!

Đùng!

Chiếc gông xiềng đã khiến ông ta kẹt lại không biết bao nhiêu lâu chợt bị phá vỡ.

Phạm Trạch, đột phá năm sao!

"Thành công rồi."

Sắc mặt của Phạm Trạch vẫn như thường.

Mấy ngày này, trải qua vài lần sinh tử, cuối cùng ông ta cũng đã đột phá.

Không vui không buồn.

"Cảm ơn."

Phạm Trạch thẳng thắn ngỏ ý cảm ơn với Lục Minh.

Nếu không có Lục Minh, mấy lần trước có người xông vào, sao ông ta có thể phát hiện chứ? Hệ thống kết giới cảnh báo kia đã giúp ông ta rất nhiều!

Nếu không có Lục Minh, hôm nay ông ta đã chết rồi, lấy đâu ra năm sao chứ?

Lục Minh là ngôi sao may mắn của ông ta!

"Ta nợ cậu nhiều quá."

Biểu cảm của Phạm Trạch đầy trịnh trọng.

"Không có, không có!"

Lục Minh hoảng hốt.

Người tu luyện bây giờ thật sự quá khách sáo.

Thật luôn.

Anh tính toán một cách cẩn thận, đầu tiên là trộm mạch khoáng của lão Phạm, suýt chút nữa giết chết ông ta, lại còn phá nhà của ông ta, hiện giờ đến mạch khoáng cũng chẳng còn nữa...

Lão Phạm còn cảm ơn anh.

Như, như vậy anh cũng rất khó xử đó...

Một lúc lâu sau, hai người đi ra khỏi lòng đất.

Nếu mạch khoáng đã biến mất, vậy cũng không cần lo lắng về nơi này nữa. Khi bọn họ lên trên, những người tu luyện năm sao kia cũng đã đi gần hết.

Chuyện linh thể con rắn lớn coi như đã có một kết thúc.

"Ta phải đi rồi."

Phạm Trạch để lại phương thức liên lạc: "Có chuyện gì nhất định phải liên lạc với ta!"

"Được."

Lục Minh mỉm cười.

Mau đi đi, Phạm Trạch ở đây, trong lòng anh lại hoang mang.

"Yên tâm."

"Ta chỉ đi giải quyết một chuyện vẫn giữ mãi trong lòng thôi."

Phạm Trạch thở dài: "Ta đã từng nghĩ đến hắn không biết bao nhiêu ngày đêm, sợ bị giết, sợ bị cướp, đến nay nếu đã đột phá rồi, ta phải tự mình đi kết thúc nó!"

Nói xong, ông ta bay đi.

"Được."

Lục Minh vẫn giữ nụ cười.

Mau đi đi người anh em, không ai hỏi ông đâu.

Có điều, đúng lúc này, anh chợt giật mình nghĩ đến một khả năng, càng nghĩ càng thấy có thể, sắc mặt lập tức trở nên kỳ lạ.

Một lúc lâu sau, anh mở máy truyền tin ra, lướt danh sách bạn bè.

Ừm...

Anh trực tiếp gọi đi.

"Anh, kẻ thù của anh nhiều không?"

"Tương đối."

"À…"

Lục Minh dừng một chút: "Em vừa biết được một tin, một chiến sĩ năng lượng năm sao hình như vì từng mất thứ gì đó nên đang tìm anh tính sổ…"

"Ai?"

Vẻ mặt Sở Tiêu mờ mịt.

Trả thù?!

Nhưng...

Anh ta cũng không nhớ ra mình đã đắc tội với chiến sĩ năng lượng năm sao nào mà nhỉ!

"Em cũng không rõ lắm."

Lục Minh miêu tả hời hợt: "Bên thành phố Thanh Minh mới có trận đại chiến linh thể mà, em vô tình nghe một vài người nói, hình như là mới đột phá, tóm lại anh chú ý an toàn là được rồi…"

"Ừ."

Sở Tiêu đầy cảm kích: "Cảm ơn!"

Mọi người xem thử đi.

Không hổ là em trai Lục Nhan!

Không chỉ đẹp người mà còn đẹp nết!

Trước đây đáng lẽ là mình đến bảo vệ cậu ấy, nhưng ngược lại còn được cậu ấy cứu mấy lần liền…

Ôi.

Thời nay, người chất phác như vậy ngày càng ít.

Cúp điện thoại, ánh mắt của Sở Tiêu nhìn về phương xa, ha ha, chiến sĩ năng lượng năm sao ư?

Đến đây đi!

...

Thành phố Thanh Minh.

Trong nội thành.

Đa số người tu luyện năm sao đã trở về.

Ai nấy đều trông như nhà có tang, thật vậy, sự xuất hiện của một con rắn nhỏ linh thể một sao đã khiến bọn họ cảm thấy bản thân cực khổ bán mạng chẳng khác nào tên ngốc ở cổng thôn bên cạnh.

"Bán đi thôi!"

Người tu luyện bắt được con rắn muốn bán đi, nhưng chỉ được giá của một linh thể một sao!

Anh ta nổi giận ngay lập tức.

"Bản thể của tên này là rắn lớn sáu sao đó anh có biết không?"

"Nhưng giờ nó chỉ là một sao."

"Tiềm năng của nó vô cùng vô tận, tuyệt đối có thể tiến đến bảy sao!"

"Nhưng giờ nó chỉ là một sao."

"Nó có trí khôn, cũng không phải linh thể thông thường."

"Nhưng giờ nó chỉ là một sao."

"Anh chơi game bao giờ chưa? Hiện tại con rắn nhỏ này giống như một thú cưng có tư chất cực phẩm, chẳng qua nó cần được nuôi dưỡng lại từ đầu mà thôi…"

"Vậy cũng vẫn chỉ là một sao!"

...

Không thể nói chuyện tiếp được rồi.

Người tu luyện bắt được con rắn rất phẫn nộ.

Bọn họ rất hay hành động bắt linh thể, linh thể cấp mấy cũng đã từng bắt, lẽ nào giá của nó chỉ ngang với linh thể một sao ư? Anh ta rất không cam tâm!

Không cam tâm bán một linh thể như vậy với giá của một sao!

Nhưng bọn họ có thể làm gì đây?

Đã khổ cực như vậy, cũng cần phải lấy lại vốn mà…

"Bán!"

Anh ta cắn răng nói.

Hôm nay đã đen đến vậy rồi, còn có thể đen hơn nữa chắc?

Mau kết thúc thôi!!

"Được."

Chủ quán cũng rất kích động.

Chỗ bọn họ rất hiếm khi thấy linh thể, thế nên anh ta đã nghiêm túc lấy thiết bị ra kiểm tra. Sau đó, khuôn mặt của anh ta tối sầm: "Tên xấu xa nhà anh, dám đem rắn chết đến đây giả mạo…"

???

Vẻ mặt của người đó ngơ ngác.

Rắn chết?!

Soạt!

Anh ta nhìn máy bắt linh thể của mình, hoảng sợ phát hiện con rắn bên trong đã không còn động đậy nữa, mà chỉ số linh thể cũng đã thay đổi…

Trạng thái linh thể: Đã chết.

???!

Chết rồi?!

Đôi mắt người đó trừng lớn.

"Các người thật là xấu xa."

"Chắc chắn là do con rắn bị thương nặng nên mới không ngừng yếu đi, không ngừng tụt cấp, cuối cùng mới vì thế mà chết."

Chủ quán đầy cảm thán.

Trước đây anh ta chỉ nghe nói một vài thú cưng được bán ra thường mắc những bệnh khó phát hiện, mua về nhà mấy ngày mới có vấn đề, không ngờ hiện nay đến ngành linh thể cũng như vậy.

Sự tín nhiệm giữa người với người đâu mất rồi?

"…"

Người kia rời khỏi cửa hàng với trạng thái ngẩn ngơ.

Thì ra...

Con rắn đã bị thương nặng?

Vậy chẳng lẽ lúc trước bọn họ ra tay quá nặng ư?

Cũng đúng.

Một nhóm lớn người tu luyện năm sao, các đội nhóm, ai nấy đều phát huy uy lực mạnh nhất của bản thân, có lẽ con rắn này vốn không chịu đựng được sự giày vò của nhiều người như vậy...

Sau đó, ngủm rồi.

Cạch!

Anh ta mở máy bắt linh thể.

Lấy con rắn xanh ra ngoài, lắc qua lắc lại trên tay...

Ôi.

Chết thật rồi.

Đến ngọ ngoạy cũng không thể...

Bốp!

Bốp!

Anh ta hung hăng quăng mấy lần, lại dùng giác quan năm sao lớn mạnh của mình cảm nhận thử, lại dùng máy bắt linh thể quét số liệu, cuối cùng xác định, nó đã chết rồi!

Có điều...

Mợ nó đúng là thảm quá đi mà!!

Vừa mới nói không thể đen hơn nữa, vậy mà vừa chớp mắt đã gặp phải, lại một lần đen đủi đến tận cùng, đến linh thể một sao cũng không để lại cho họ.

Thật là...

Vù...

Ánh sáng mờ nhạt biến mất.

Không có sự bảo vệ của máy bắt linh thể, linh thể đã chết cũng sẽ biến mất.

"Chuyện gì nữa không biết?"

Anh ta không ngăn cản.

Chết cũng đã chết rồi, giữ lại một thi thể có tác dụng gì?

Trông anh ta như mất hồn mất vía.

Linh thể một sao cũng đã mất, lần hành động này gần như trắng tay, còn có thể xui xẻo hơn nữa sao?

Anh ta cười tự giễu.

Mà lúc này.

Vù...

Linh thể hóa thành ánh sáng rồi biến mất.

Bỗng nhiên.

Con rắn nhỏ màu xanh lục đã gần biến mất chợt run lên, truyền đến một cơn chấn động nhẹ, sau đó hóa thành một vệt ánh sáng xanh biến mất ở cuối con đường.

???

Người kia ngơ ngác, sau đó mới có phản ứng.

Đệt!

Bị chơi xỏ rồi!

Mặc dù con rắn xanh này là linh thể một sao, nhưng dù gì nó cũng đã từng là sáu sao, vốn không thể đo đạc theo lẽ thường, thứ nó vừa dùng rất có thể chính là…

Năng lực đặc biệt của rắn, giả chết!

Giấu được số liệu!

Giấu được cảm nhận!

Chết tiệt!

Anh ta chỉ nghĩ rằng linh thể một sao không thể giấu được mình, nhưng lại quên mất nó vốn là sáu sao…

"M* kiếp!"

Anh ta tức giận truy sát.

"Lão Vương, lão Chu, mau, linh thể chạy rồi!"

"Hả?"

"Hả cái gì mà hả, mau mang đồ đuổi theo!"

Thế là đám người lại ra tay đuổi bắt con rắn xanh lần nữa.

Mà giờ khắc này, con rắn xanh đang chạy trốn cũng rất hoảng sợ.

Tuy nó dùng kế giả chết, nhưng dù sao nó cũng chỉ có một sao, chạy tán loạn khắp nơi như vậy, đặc biệt là trên đường phố của thành phố Thanh Minh, đúng là chẳng khác nào tìm đến cái chết mà!

Tít...

Tít...

Máy cảm ứng của không ít người đã phát sáng.

"Trời ơi!"

"Hình như gần đây có linh thể!"

"Thật không thế, lẽ nào lại xuất hiện?"

Mọi người kinh ngạc.

Con rắn xanh càng hoảng sợ hơn, thấy người truy sát ngày càng nhiều, nó điên cuồng chạy trốn. Bỗng nhiên, ở một nơi nào đó, nó nhìn thấy một khe hở như có như không...

Ồ.

Vị trí này...

Vút!

Nó lắc mình vọt tới.

Nhưng khe hở kia vốn cũng không lớn, có thể nói cơ thể của nó lớn hơn chút, rất khó vào được, vậy nên toàn thân nó lắc lư, cố chui vào trong.

Vút!

Ánh sáng xanh hiện lên.

Nó hoàn toàn biến mất trong khe hở.

...

Mà giờ phút này.

Những người truy sát ngỡ ngàng nhìn nó biến mất trên máy cảm ứng.

"Ế?"

"Sao lại mất rồi?"

"Có ai thấy nó không? Không biết."

"Tôi nhìn số liệu ở máy cảm ứng, hình như nó chỉ là một sao, vừa mới ngưng tụ, vô cùng bất ổn. Bị nhiều người truy đuổi như vậy, chắc nó đã chết lúc nào không hay."

"Được rồi."

Mọi người chỉ đành thất vọng rời đi.

...

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lý Hạo Nhiên ngơ ngác nhìn đám người tu luyện.

"Hình như lại có linh thể xuất hiện?"

Thiếu niên áo đen bĩu môi.

"Lại có ư?!"

Lý Hạo Nhiên thấy đau lòng không thôi.

Chết tiệt!

Tại sao anh ta chẳng gặp được con nào nhỉ?!

Anh ta nghe được tin có rắn lớn xuất hiện nên mới đến đây, đáng tiếc, người tu luyện bốn sao bị tiêu diệt cả nhóm, chỉ có năm sao mới có tư cách đi tranh giành, anh ta đành phải từ bỏ!

Mà bây giờ... Không ngờ lại xuất hiện thêm một con!

Mà anh ta lại là người cuối cùng biết được...

Lừa nhau quá đi mà!

"Ha ha."

Thiếu niên áo đen cười nhạo: "Chẳng phải anh bảo thành tâm ắt sẽ linh sao? Tiếp tục niệm đi chứ?"

Cậu ta rất vui vẻ.

Không hiểu tên ngốc này đã ăn phải bùa mê thuốc lú gì của Lục Minh, giờ lúc nào cũng lấy thẻ gốc ra niệm chú, gì mà thẻ gốc thẻ gốc, mày đã lớn rồi…

Có thấy mất mặt không?!

Đã nhiêu tuổi rồi?!

"Mình không phải thiên tài nên không được sao?"

Lý Hạo Nhiên cười tự giễu nói.

Nếu anh ta có thiên phú của Đại sư tỷ và Nhị sư huynh, chắc sẽ không vất vả đến mức này.

"Ha ha."

Thiếu niên áo đen bĩu môi.

Lý Hạo Nhiên trước kia từng tự tin thái quá rằng bản thân là thiên tài vô địch không ai sánh bằng đấy? Hiện tại tuy đã thức tỉnh rồi, nhưng sao lại cảm thấy thiếu tự tin thế nhỉ…

Ôi.

Cũng không biết là tốt hay xấu.

"Về đi."

Bọn họ thấy trò hề đã kết thúc, sau khi ăn cơm xong thì về khách sạn.

Trong phòng, Lý Hạo Nhiên thuần thục lấy ra thẻ gốc.

Anh ta bắt đầu niệm chú như thường ngày: "Thẻ gốc, thẻ gốc, mày đã lớn rồi, là một thẻ bài trưởng thành, phải học cách tự tu luyện đi thôi…"

"Ngu xuẩn."

Thiếu niên áo đen đảo mắt.

Nhưng vừa dứt lời...

Trên thẻ gốc của Lý Hạo Nhiên chợt lóe ra ánh sáng.

Vù...

Một tầng ánh sáng mờ nhạt chớp lóe, từ trong khe nứt trên thẻ gốc của anh ta bắt đầu tỏa ra ánh sáng xanh lục nhấp nháy một cách điên cuồng, thẻ gốc cũng bắt đầu chuyển động theo đó...

Trời ơi!

Thiếu niên áo đen kinh ngạc!

Ôi?

Tinh thần của Lý Hạo Nhiên rung động mãnh liệt.

Thành công rồi!

Ha ha ha ha!

Quả nhiên xuất hiện rồi!

Thẻ gốc của Lý Hạo Nhiên này cũng đã sinh ra linh thẻ rồi!

Ha ha ha ha!

Anh ta biết mà, sư phụ tuyệt đối không lừa anh ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status