Bậc thầy thẻ bài

Chương 242: Vô liêm sỉ! Không có vật làm mờ cũng không được coi là người tàn tật!



Editor: Nguyetmai

Trên diễn đàn của người tu luyện.

Trên mạng đang ồn ào xôn xao vì thông báo mà hiệp hội chiến sĩ năng lượng vừa tuyên bố.

Hiển nhiên không ai ngờ được, thẻ bài được đồn là có thể giết chết chiến sĩ năng lượng kia lại chỉ là một tấm thẻ di chuyển trung tâm nghề nghiệp mà thôi! Cách suy nghĩ làm người khác không thể thở nổi này...

"Trời ơi, thì ra là vậy."

"Hù chết cha mày rồi..."

"Thì ra chỉ cần điều khiển từ xa là có thể tránh được ha ha ha."

Các chiến sĩ năng lượng thở phào nhẹ nhõm.

Có điều...

Càng có càng nhiều người rơi vào suy tư.

Thời đại mà chiến sĩ năng lượng không tu luyện điều khiển từ xa, có phải đã qua rồi hay không?

Dù sao, ban đầu không tu luyện điều khiển từ xa là bởi vì không cần thiết, là bởi vì muốn kích hoạt kỹ năng này cần phải tốn rất nhiều tinh lực và thời gian...

Lại chẳng hề mạnh mẽ!

Giá trị tu luyện tổng hợp thấp đến mức người ta sẽ nổi điên!

Nhưng nếu như bởi vì tấm thẻ bài này của Lục Minh, tất nhiên là phải luyện tập, vậy có thể kết hợp với năng lực của bản thân hay không?

Nghĩ đến đây, tinh thần của rất nhiều người đều chấn động.

Bọn họ biết, có lẽ một thời đại hoàn toàn mới sắp đến.

...

Học viện Đệ Nhất.

Khoa chiến sĩ năng lượng của học viện.

Bởi vì thông báo công khai của hiệp hội, các giáo viên đặc biệt mở cuộc họp động viên, dạy cho tất cả sinh viên biết được cách điều khiển từ xa, yêu cầu bọn họ phải nắm chắc kỹ năng này!

"Nhớ kĩ!"

"Từ hôm nay trở đi, kỹ thuật này cũng nằm trong danh sách nhất định phải học!"

"Cho dù không có Lục Minh, không có tấm thẻ bài này, những nghề nghiệp khác cũng đã bắt đầu có nghiên cứu liên quan đến vấn đề này, thế nên nhất định phải học được cách điều khiển từ xa!"

"Lại đây, em sinh viên kia."

"Đúng rồi, là kêu em đó, trốn lẹ như vậy làm gì, em luyện tập thế nào rồi?"

Giáo viên nhìn về phía sinh viên cúi đầu nhanh nhất kia.

"À dạ..."

Sinh viên kia run rẩy đứng dậy: "Chưa, chưa học xong."

"Em tôi luyện cái gì?"

"Chân phải."

"Lại đây, biểu diễn thử một lần xem."

Giáo viên dặn.

"Dạ?"

Khuôn mặt của sinh viên ngơ ngác.

Biểu, biểu diễn?

Mặc dù cậu ta đã bắt chước rất nhiều lần nhưng thật sự không dám luyện tập có được không hả? Gỡ cái thứ đó xuống thì bản thân mình không phải trở thành người tàn tật rồi sao?!

"Các em vẫn chưa đọc sách mới phát xuống sao?"

Giáo viên chau mày: "Ngay từ lúc mọi người tôi luyện trung tâm, trung tâm đã bắt đầu năng lượng hóa, từ đó giữa các cơ quan cũng đã trở thành duy trì năng lượng! Vì thế, cho dù tạm thời rời khỏi cũng không có ảnh hưởng gì, chỉ cần có thể cung cấp năng lượng không ngừng thì không có vấn đề gì, có hiểu không?"

"Mọi người nhìn cho kĩ."

Ông ta quát một tiếng.

Nói xong, ông ta đột nhiên đánh một cú vào một chỗ nào đó.

Ầm!

Một cú đấm phá tan không khí.

Nhưng ngay lúc mọi người đều nghĩ rằng giáo viên chỉ đánh một cú vào không khí, nắm đấm phải của ông ta đột nhiên di chuyển với tốc độ nhanh hơn, tách ra khỏi người của giáo viên...

Vèo!

Tay phải bị bắn đi hệt như một quả pháo, đụng vào bức tường ở đằng xa.

Ầm!

Bức tường xuất hiện một hố to kinh khủng.

Mọi người khiếp sợ.

Sau đó, nắm đấm kia lại chậm rãi trở về với cánh tay dưới sự điều khiển của ông ta, trở về một cách hoàn hảo!

"Đây là..."

Trước mắt mọi người sáng ngời.

"Thấy rõ chưa?"

Giáo viên vô cùng hài lòng: "Đây gọi là điều khiển từ xa! Tuy rằng thẻ bài của Lục Minh khiến chúng ta phát hiện ra được lỗ hổng lớn nhất, nhưng nhờ vậy cũng khiến cho chúng ta có được một khởi đầu mới!

"Đó chính là... thời kỳ tầm xa của chiến sĩ năng lượng!"

"Chúng ta sẽ không bao giờ trở thành khiên thịt, thành bia đỡ đạn nữa!"

"Từ giờ trở đi, chiến sĩ năng lượng như chúng ta cũng có thể có được năng lực tầm xa! Mặc dù vẫn không thể sử dụng liên tục được, nhưng vào thời khắc nào đó, hoàn toàn có thể xem như một con bài chưa lật!"

"Hiểu chưa?"

Giáo viên hét lên.

"Đã hiểu!"

Các sinh viên phấn chấn.

Thì ra, thì ra còn có thể như vậy!

"Để em!"

"Em cũng thử xem sao."

Các sinh viên bắt đầu hưng phấn thử nghiệm, trong lúc nhất thời, bên trong khoảng sân rộng này, các cơ quan như cánh tay, bắp đùi, thận sống bắt đầu thi nhau bay lượn khắp không trung.

Thỉnh thoảng có sinh viên học khoa khác đi ngang qua đây, sợ tới run rẩy cả người.

Khoa chiến sĩ năng lượng điên hết rồi sao?

Bọn họ… đang làm gì vậy?!

Buôn bán nội tạng à?

Mà lúc này, các chiến sĩ năng lượng đâu thèm để ý tới những điều này, đây chính là thời đại mới đó!

Bốp! Bốp!

Có một người mang sắc mặt nghiêm túc, ở trước mặt có một cây roi dài liên tục chấn động, phát ra âm thanh kinh người, nếu nhìn kĩ lại, nhất định sẽ phát hiện đây thật ra là tá tràng...

Ầm! Ầm!

Có người lại vung vẩy nắm đấm trái, bắn nó ra nhanh như tên lửa, nếu lúc này chính bản thân cậu ta cũng xông lên, dùng tay phải phát ra một chiêu tấn công kẻ địch nữa...

Hiệu quả kinh người!

"Thì ra còn có thể như vậy sao?"

Cậu ta hưng phấn.

Đúng lúc này.

Phụt!

Phụt!

Có người điều khiển từ xa phóng ra chất lỏng, uy lực kinh người.

"Ha ha!"

"Cuối cùng ông đây cũng có được kỹ năng tấn công từ xa ha ha ha ha!"

Một sinh viên hưng phấn

Ha ha!

Thì ra còn có thể làm như vậy!

Mặc dù bây giờ cách mọi người ra chiêu còn rất ngốc nghếch, hiệu quả thực chiến cũng không mạnh, nhưng mà sau này, nếu như trải qua luyện tập, trải qua tôi luyện thời gian dài, chắc chắn sẽ càng mạnh!

Đến lúc đó...

Hà hà...

Điểm sàn của nghề nghiệp chiến sĩ năng lượng chắc chắn sẽ cao hơn!

"Hì, anh bạn à, cơ quan cậu dùng để phóng ra chất lỏng này là..."

"Là dạ dày đó."

"Hả?"

"Tôi nói cho mà biết nhá, sau khi dạ dày được tôi luyện năng lượng đã biến đổi hoàn toàn, trong tình huống này, axit bên trong dạ dày kia, chậc chậc, phóng ra rất có uy lực..."

"Thì ra là vậy."

"Người anh em tôi luyện cơ quan gì đó?"

"Vật được làm mờ."

"... Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu."

"Không dám, không dám."

...

Khoa chiến sĩ năng lượng trong học viện rơi vào cuồng hoan.

Có điều, tình trạng này không duy trì được bao lâu, cảnh sát nhận được lượng lớn tố cáo đã nhanh chóng xuất phát, bắt hết toàn bộ giáo viên sinh viên có nghi vấn "buôn bán nội tạng" đi hết.

...

Chuyện này chỉ diễn ra ở Học viện Đệ Nhất mà thôi,

Các chiến sĩ năng lượng ở những nơi khác vẫn còn đang nghiên cứu.

Mà cũng có rất nhiều nghề nghiệp bắt đầu nhằm vào chiến sĩ năng lượng, bọn họ đang nghiên cứu, nếu như những cơ quan thả bay ra ngoài kia bị nhốt lại thì có hiệu quả hay không?

Thế là một trận đấu trí bắt đầu.

"Nghe nói trung tâm nghề nghiệp ở khoảng cách quá xa sẽ không dễ điều khiển được?"

"Mẹ nó, anh còn tưởng giống wifi hay sao?"

"Thật đó, hôm qua có một ông anh bắn cái đầu của mình ra ngoài, bởi vì bắn hơi xa, không điều khiển được nữa nên ngủm củ tỏi tại chỗ..."

"Trời ơi, thật hay giả đó?"

"Việc này còn xạo được sao? Nghe nói hai ngày nay khu vực hỏa táng kẹt cứng rồi..."

"Không chỉ vậy, tôi còn nghe nói có một đám người mặc đồ đen, cầm một chiếc hộp lớn, có thể bỏ trung tâm nghề nghiệp vào đó mang đi nghiên cứu... có người nói có rất nhiều chiến sĩ năng lượng không cẩn thận, bị lấy cắp trung tâm nghề nghiệp, bây giờ đều đã trở thành người tàn tật..."

"??"



Ở một nơi khác.

Hiệp hội người tàn tật.

"Đủ thành viên!"

"Đủ thành viên!"

"Nói cho bọn họ biết, tạm thời không thu nhận hội viên nữa! Toàn bộ đều là chiến sĩ năng lượng tàn tật, chúng ta cần nhiều chiến sĩ năng lượng tàn tật như vậy làm gì chứ? Kêu bọn họ biến hết đi!"

"Đứt chân thì thôi đi, không có vật làm mờ cũng tới chỗ chúng ta làm gì?!"

"Không lẽ cho rằng kiểu tàn tật nào hiệp hội chúng ta cũng thu nhận hết sao?"

"Không có trung tâm năng lượng thì kêu bọn họ kiếm của động vật gắn vô dùng tạm, lòng lang dạ sói các kiểu gì đó, miễn cưỡng cấy ghép cũng có thể dùng tạm!"

"Kêu bọn họ biến đi hết đi!"

"..."

...

Trận sóng gió lần này của chiến sĩ năng lượng chắc chắn sẽ kéo dài rất lâu.

Dù sao, trên cơ thể con người có nhiều cơ quan như vậy, cái nào có thể chiến đấu từ xa, cái nào đánh cận chiến, cái nào dễ bị hủy, cái nào có tín hiệu tốt... À, không đúng, cái nào có thể điều khiển khoảng cách xa hơn một chút.

Những thứ này đều cần phải nghiên cứu!

Có điều, có một chuyện không thể nghi ngờ, nghề nghiệp chiến sĩ năng lượng đang nghênh đón một thời đại mới bởi vì một tấm thẻ bài của Lục Minh, còn chuyện là phúc hay là họa thì còn phải xem tạo hóa của bọn họ.

...

Có điều, ngay lúc phần lớn ánh mắt đều đang tập trung ở nghề chiến sĩ năng lượng, thì có một số người lúc này đang suy nghĩ đến chuyện khác...

"Mấy người nói coi, lần này có phải Lục Minh kiếm được một vố lớn không?"

"Ê, cách kiếm tiền này làm tôi cảm thấy hơi quen quen nha?"

"Đi thôi đi thôi, chúng ta cũng đi tìm một vài lỗ hổng trong những nghề nghiệp khác, nói không chừng lại phát hiện lỗ hổng thần kỳ nào đó, còn có thể kiếm được một mớ tiền..."

"Đúng đó!"

Thế là mọi người lũ lượt vận dụng đầu óc tìm kiếm những chỗ thiếu sót lớn. Không thể không nói, thiên tài cũng có không ít, thật sự có người tìm ra được một số thứ.

Một vài nghề nghiệp cũng được hoàn thiện nhanh chóng.

Trong lúc nhất thời, các nghề nghiệp lớn bắt đầu tiến vào thời kỳ phát triển nhanh chóng.

...

"Ha."

Lục Minh cười khẽ.

Nhìn thử mà coi.

Đây có giống kiểu người chơi điên cuồng tìm bug, bên phía nhà sản xuất game lại điên cuồng sửa bug hay không...

Có điều, nhìn chung mà nói thì cũng là chuyện tốt.

Rất nhiều nghề nghiệp đã lâu không có sự phát triển, nhờ vào chuyện này cũng đã bắt đầu tiến vào thời kỳ phát triển nhanh chóng, tất cả nghề nghiệp của người tu luyện đều đã bắt đầu chào đón mùa xuân.

Như vậy thì tỷ lệ sống sót của mọi người cũng sẽ được tăng cao!

Ừm...

Từ một phương diện nào đó cũng được coi là công đức vô lượng rồi.

"Ây da."

Lục Minh hơi hổ thẹn.

Nhìn thử mà coi, hơi không cẩn thận một tí là lại tạo phúc cho cả nhân loại rồi...

"Tiểu Bạch."

Ánh mắt của Lục Minh sâu xa: "Em nói thử coi, anh làm chuyện này đúng hay sai."

"Đương nhiên là đúng."

Tiểu Bạch nói vô cùng chân thành: "Em thấy trên diễn đàn đều nói, sư phụ đang xúc tiến cho toàn bộ giới tu luyện phát triển, đây là chuyện có ích cho nhân loại."

"Thật không?"

Lục Minh nhìn về phía phương xa: "Nhưng vẫn có một số người vì chuyện này mà chết."

"Không sao cả."

Tiểu Bạch đi đến, ôm Lục Minh đang cảm thấy lạc lõng: "Tiểu Bạch nhất định sẽ luôn bên sư phụ!"

Xẹt!

Xẹt!

Thẻ gốc sáng lên điên cuồng: "..."

Đậu xanh rau má.

Cái thứ không biết xấu hổ.

Cậu hỏi Tiểu Bạch không phải là vì muốn cô bé khen cậu sao?! Cậu có gan thì hỏi tôi thử đi này...

Bốp!

Lục Minh giơ chân giẫm tấm thẻ gốc đang phát sáng xuống đất, xoa đầu Tiểu Bạch rồi nhẹ nhàng nói: "Cô bé Tiểu Bạch của chúng ta xem ra đã trưởng thành rồi."

"Đúng vậy đó."

Tiểu Bạch kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ.

Lục Minh: "..."

Anh quyết định nuốt lại câu nói cuối cùng.

"Tiểu Bạch."

"Dạ?"

"Trưa này ăn gì vậy..."

"Vẫn chưa quyết định, sư phụ muốn ăn gì?"

"Sau này... mua thêm đu đủ đi!"

"Hả?"

...

Buổi trưa.

Sau khi ăn xong một bữa thịnh soạn đầy đủ sữa và đu đủ, bây giờ Lục Minh mới bắt đầu tiến hành nhiệm vụ học tập cho giai đoạn tiếp theo.

Đường vân.

Anh thử vẽ, cảm thấy tinh thần nóng nảy.

Nền tảng...

Anh mở sách giáo khoa, tinh thần vẫn cứ nóng nảy.

Nghiên cứu...

Anh suy nghĩ một lát, vẫn không thể tĩnh tâm được.

Được rồi.

Lục Minh thở dài.

Anh biết, bởi vì sắp sửa được đi đến cảnh hư ảo nên tinh thần quá nóng nảy, dù sao chuyện tu hành hiện tại vẫn chỉ hướng đến mục tiêu duy nhất là đột phá bốn sao!

Cuối cùng anh cũng không có cách nào làm theo trình tự, nghiêm túc thực hiện từng nhiệm vụ...

Thôi bỏ đi.

Đợi sau khi đột phá xong lại nghiên cứu mấy thứ này.

Lục Minh hít sâu một hơi.

"Cũng sắp rồi."

Anh nhẩm tính thời gian

Lúc này, chuyện chiến sĩ năng lượng đã giải quyết xong xuôi, độ hot của chuyện đó cũng đang giảm dần, chỉ cần chờ bên hiệp hội thông báo một tiếng là được.

Đột phá trước rồi tu luyện sau vậy!

Nếu đã vậy thì chuẩn bị một vài thứ để đến cảnh hư ảo thôi...

Thế là Lục Minh bắt đầu chế tạo thẻ bài.

Mấy ngày trước đã sử dụng một số lượng lớn thẻ bài, trước mắt cứ dự trữ thêm một ít vẫn tốt hơn, dù sao nơi anh sắp sửa đến là chỗ của mấy ông anh già tính tình nóng nảy.

...

Có điều, ngay lúc anh vừa chế tạo thẻ bài, vòng tay bỗng nhiên rung lên, Lục Minh tò mò nhìn lướt qua, phát hiện đây là tin nhắn của hiệp hội chuyên gia thẻ kiếm.

Ủa?

Lục Minh kinh ngạc.

Chuyên gia thẻ kiếm...

Anh mở ra, không ngờ là bài đăng của Tiểu Nghiêm, "Hôm nay bị đánh..."

???

Khuôn mặt của Lục Minh ngơ ngác, bị đánh?

Trời đất quỷ thần ơi.

Bọn họ còn dám đánh cả Tiểu Nghiêm sao?!

Anh mở bài đăng ra đọc, thì ra là một số người xung quanh Tiểu Nghiêm, bởi vì Tiểu Nghiêm tu luyện chuyên gia thẻ kiếm nên đã vượt mặt bỏ xa cậu ta.

Những người đó đã sớm đột phá bốn sao!

Tiểu Nghiêm thì sao?

Vẫn còn ở ba sao đỉnh cao!

Sau đó, một số người tu luyện trước đây có quan hệ không tốt tới kiếm chuyện, sao Tiểu Nghiêm có thể nhịn được chuyện này chứ?

Thế là ra tay đánh cho bọn họ một trận.

Đúng vậy.

Một ba sao đỉnh cao như Tiểu Nghiêm, một người đánh một đám người tu luyện bốn sao một trận... Mặc dù bọn họ có thiên phú kinh người, nhưng vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh bị đánh cho một trận.

Có điều sau khi bị dạy dỗ, mấy người đó lại đi gọi một đàn anh bốn sao đỉnh cao khác, bởi vì thực lực của đàn anh đó không tầm thường, bản thân hắn ta cũng là một thiên tài, vì vậy... Tiểu Nghiêm đã bị đánh.

Nội dung chủ yếu của bài đăng là vậy đó.

"..."

Lục Minh chau mày.

Anh lại lướt xuống phía dưới đọc, lập tức nhìn thấy Lý Hạo Nhiên ngang ngược trả lời: "Cho tôi địa chỉ!"

"Lý Hạo Nhiên đi xử lý."

Lục Minh rất hài lòng.

Được lắm.

Tên đồ đệ Lý Hạo Nhiên này tuy lớn tuổi, mặt lại xấu nhưng tính cách cũng rất tốt, hơn nữa bản thân anh ta đã là tiêu chuẩn bốn sao, lại còn có linh thẻ.

Ừm...

Anh tiếp tục kéo xuống dưới.

Sau đó.

Một ngày không có tin tức gì.

Thời gian của bài đăng đến ngày thứ hai, Tiểu Nghiêm mới gửi một tin nhắn trong bài đăng: "Xin lỗi Tam sư đệ, làm hại cậu cũng bị đánh..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status