Truyền kỳ chiến thần

Chương 189



Chương 189

Tân Trạm gật đầu không hề e dè rồi nói: “Đúng vậy, 3500 tỷ, một đồng cũng không được thiếu.” “Cậu cũng ác thật đấy.” Thẩm Thành Dương, anh trai của Thẩm Ninh Mộng cười mỉa nói.

Tân Trạm thả lỏng tay nói: “Mọi người không thuê tôi cũng được, tóm lại một đồng cũng không thể thiếu” “Này cậu, nếu không bởi vì cậu là người cứu em gái tôi thì tôi đã đuổi cổ cậu rồi.” Thẩm Thành Dương híp mắt nói. Nói xong, anh ta bước đến trước mặt Tần Trạm, từ trong ngực áo lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tần Trạm.

Tân Trạm nhíu mày nói: “Anh có ý gì?”

Thẩm Thành Dương hừ nhẹ nói: “Trong đó có 10 tỷ, coi như là hậu tạ cậu cứu em gái tôi, cầm lấy rồi đi đi.”

Để lại câu này, anh ta quay về số pha, vừa đi vừa nói: “3500 tỷ? Bần cùng đến thế cơ à? Chẳng qua là phường gian trá.”

Tân Trạm vân về tấm thẻ ngân hàng cười nói: “Mạng của em gái anh chỉ đáng giá 10 tỷ thôi à?” Sau khi nghe thấy câu này, Thẩm Thành Dương quay người lạnh lùng nói: “Vậy cậu muốn bao nhiêu?”

Tân Trạm ném trả tấm thẻ, nói: “Tôi đã nói rồi, giúp nhà họ Thẩm các người vượt qua nạn này, tôi thu 3500 tỷ phí thuê. Còn về em gái anh, coi như tôi làm phúc” “Ha ha ha, cậu nhanh mồm nhanh miệng đấy” Thẩm Thành Chính nhịn không được phì cười: “Nhìn qua thì có vẻ không ham tài phú nhưng thực ra chỉ ham nhưng món hời lớn, đúng không?” “Bác cả, anh Trạm thật sự rất giỏi. Chính mắt con nhìn thấy mà! Anh ấy chỉ cần nhấc tay là có thể đánh vỡ một tảng đá hình người. Hơn nữa..” “Thôi thôi, con tưởng đang quay phim đấy à?” Thẩm Ninh Mộng còn chưa nói xong đã bị Thẩm Thành Chính ngắt lời.

Thẩm Thành Chính khuyên bảo nói: “Ngoài kia lừa đảo nhiều làm con, bác đã bảo rồi, đừng tin mấy hạng người này, sao con cứ không nghe lời vậy?” “Bác cả, dù có thể nào thì anh ấy cũng do con mời đến, bác để anh ấy đi như vậy có phải rất mất lịch sự không?” Thẩm Ninh Mộng giận dỗi nói.

Thẩm Thành Chính đành bó tay, ông ta nhìn Tân Trạm nói: “Được rồi, thế cậu nói xem em trai với em dâu tôi bị làm sao, đang mắc bệnh gì?” “Anh ấy vẫn chưa đến xem bố mẹ mà! Sao mà biết bố mẹ mắc bệnh gì, bác đừng làm khó anh ấy.” Thẩm Ninh Mộng giận dỗi nói.

Tần Trạm lắc lắc tay, cười nói: “Tôi không cần đi xem bệnh nhân” “Hử?” Thẩm Thành Chính nhướn mày: “Thế cậu nói tôi nghe.” “Nhà họ Thẩm gần đây liên tiếp xảy ra chuyện kì quái, đến nay hại đến người trong nhà, rõ ràng đang có một vật ô uế quấy phá.” Tân Trạm nói ra suy nghĩ thực của bản thân Không ngờ vừa nói xong, Thẩm Thành Chính cười ầm lên. “Chắc cậu vẫn chưa biết nhỉ? Ngoại trừ Ninh Mộng ra thì chúng tôi đều theo chủ nghĩa vô thần, đồ vật ô uế gì chứ? Cậu mang ra đây tôi xem xem, để coi tôi có đánh vỡ đầu nó ra không.” Thẩm Thành Chính hừ lạnh nói.

Tần Trạm nhướn mày,cười nói: “Ông nói thật đấy à?” “Khà khà, nếu cậu mà gọi ra được vật gì ô uế, thì tôi sẽ đập vỡ đầu nó, tôi thề.” Thẩm Thành Chính hừ lạnh.

Thẩm Thành Dương ở một bên nghe mà phát ngán: “Được rồi được rồi, không phải nhiều lời, lần này coi như cậu đến du lịch đi, tất cả chi phí nhà họ Thẩm sẽ bao tất, cậu không cần phải dựng chuyện này nọ, được chưa?” “Anh!” Thẩm Ninh Mộng dậm chân bước đến.

Thẩm Thành Dương xoa đầu em gái nói: “Anh đã mời bác sĩ tốt nhất đến, ngày mai họ sẽ tới.” “Đúng rồi, Ninh Mộng, con không phải lo, anh con đã dùng quan hệ để mời dược sư của phủ Dược Thần đến, có lẽ ngày mai sẽ đến nơi.”

Thẩm Thành Chính nói: “Dược sư của phủ Dược Thần, đáng tin hơn tên này nhiều đúng không?”

Tân Trạm vốn định rời đi nhưng khi nghe đến Phủ Dược Thần thì đã thay đổi chủ ý. “Phủ Dược Thần…” Tân Trạm xoa cắm, nói thầm: “Đúng lúc định xem xem phủ Dược Thần có gì hay ho.” “Tối nay anh cứ ở lại đây đi” Thẩm Ninh Mộng bước đến nói: “Để tôi khuyên bọn họ.” “Được.” Tần Trạm gật đầu đồng ý.

Sau đó, Thẩm Ninh Mộng áy náy nói: “Xin lỗi, bọn họ trước nay là vậy, anh đừng để bụng…” “Không sao.” Tần Trạm cười nói: “Dù sao thì tôi cũng chỉ muốn kiếm tiền thôi.”

Thẩm Ninh Mộng không ho he gì nữa, cô dẫn Tân Trạm lên lầu, sắp xếp một phòng cho anh.

Tân Trạm đứng bên cửa sổ, nhìn cây cối tươi tốt um tùm bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Ở đây còn hơn cả Tân Châu, được thiên nhiên ưu đãi hơn nhiều.”

Lấy núi Long An ra so với nơi này, thì còn kém xa.

Buổi tối, Tần Trạm ngồi xếp bằng trên giường, cảm nhận linh khí của Long Linh, khắp nơi trên cơ thể như bị linh khí bao trùm. “Cứ theo cái đà này, nhiều nhất thì qua một tháng mình đã đột phá Đại Tông Sư cấp hai.” Tần Trạm thầm nghĩ. Nếu muốn nghênh chiến Tô Vũ, cách an toàn nhất là đạt đến đẳng cấp Võ Sư.

Nhưng xét theo tốc độ này, chỉ sợ không kịp. “Thôi đến đâu thì hay đến đó vậy” Tần Trạm thầm nghĩ.

Ngồi tu luyện mất cả đêm.

Một đêm không ngủ, Tần Trạm không hề cảm thấy có điều gì không ổn, mà ngược lại cảm giác tinh thần tỉnh táo, cả người ngập tràn năng lượng. Luyện đến Tích Cốc kỳ, cơ thể đạt đến trạng thái biến đổi từ trong ra ngoài, đến mỗi một cảnh giới, cơ thể lại trở nên mạnh mẽ hơn, nếu luyện đến giai đoạn cuối cùng của Tích Cốc kỳ, cơ thể sẽ hoàn toàn lột xác.

Đúng lúc này, Thẩm Ninh Mộng gõ cửa, cô gọi vọng vào từ bên ngoài: “Anh Trạm, dậy ăn sáng đi.”

Tần Trạm đáp lại một tiếng rồi mở cửa đi ra ngoài.

Thẩm Ninh Mộng đang mặc một chiếc váy ngủ rộng thùng thình, cho dù vậy cũng không hề thấy bộ ngực vĩ đại chảy xuống mà vẫn rất nảy nở.

Tần Trạm liếc một chút rồi lập tức nhìn ra chỗ khác.

Thẩm Ninh Mộng nhìn thấy ánh mắt của Tân Trạm, khuôn mặt hơi đỏ, nhỏ giọng nói: “Xuống dưới nhà ăn cơm.”

Sau khi xuống lầu, thấy Thẩm Thành Chính và mấy người nữa đang ngồi trên bàn nói chuyện. “Cháu đã cho xe đi đón dược sư rồi.” Thẩm Thành Dương liếc nhìn đồng hồ: “Chắc là giữa trưa sẽ về đến nơi.” “Người này báo giá bao nhiêu? Thẩm Thành chính vừa ăn vừa hỏi. “350 tỷ.” Thẩm Thành Dương nói. “Ừ, còn tạm được.” Thẩm Thành Chính gật đầu, thấy Tân Trạm đi đến ông ta cười nói: “Cậu, nghe thấy chưa? Dược sư của phủ Dược Thần chỉ báo giá 350 tỷ.”

Tân Trạm cười nói: “Dược sư chỉ có thể chữa bệnh còn tôi có thể đem may mắn diệt ác tà, không giống nhau” “Khà khà” Thẩm Thành Chính cười chế giễu: “Anh đã bao giờ nghe tên phủ Dược Thần chưa, nơi đó chuyên chữa bệnh cho những nhân vật có máu mặt” “Tôi biết chứ.” Tân Trạm nói: “Họ đang mời tôi đến làm trưởng lão danh dự, tôi còn đang suy nghĩ.” “Ha ha ha ha.” Nghe xong, mọi người ngồi trên bàn đều cười ồ cả lên.

Chàng trai này, da mặt đúng là dày thật. Sau khi ăn cơm, Tần Trạm đi ra ngoài, định đi dạo xung quanh. Đúng lúc này, Thẩm Thành Dương từ phía sau đuổi theo.

Anh ta đập tay lên vai của Tân Trạm, híp mắt nói: “Này, có phải cậu có ý gì với em gái tôi không đẩy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 357 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status