Truyền kỳ chiến thần

Chương 190



Chương 190

“Có ý gì với em gái anh?” Đầu mày Tân Trạm nhướng lên: “Tôi đến để kiếm tiền chứ không phải đến để tán gái” Thẩm Thành Dương nhẹ gật đầu nói: “Thế thì tốt, tôi chỉ hỏi trước để chắc chắn thôi, hiểu chưa?”

Tần Trạm không nói gì chỉ bước chầm chậm về phía trước. Lũ người lắm tiền này, hình như ai cũng có cái tật này, lúc nào cũng nghĩ người ta tính toán mình.

Thẩm Thành Dương nhìn chằm chằm bóng lưng của Tân Trạm, chân mày dần nhíu lại.

Tân Trạm đi dạo một vòng bên ngoài rồi quay về nhà họ Thẩm. Thái độ của người trong nhà đối với anh rất nhạt nhẽo, kể cả người làm thuê nhà họ cũng chỉ gật đầu coi như chào hỏi, ngoài ra cũng chẳng nói gì.

Cũng may anh không hề để tâm điều này, anh về phòng của mình, khép hờ hai mắt, gia tăng tốc độ hấp thu Long linh.

Linh khí ẩn chứa trong Long linh dường như vô hạn, cho dù tốc độ hấp thu linh khí không tính là nhanh nhưng chỉ bấy nhiêu đã giải quyết được vấn đề trước mắt của anh.

Long Linh đến từ đáy biển, là một quái vật thuộc về biển, Tần Trạm thầm nghĩ rốt cuộc dưới đáy biển còn ẩn chứa bao nhiêu thứ đây?

Ngay cả Phủ Huyền Minh cũng thu được lời từ nó thì rối cuộc những thứ ẩn chứa dưới đáy biển phải dồi dào đến mức nào? Khi anh đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng than từ ngoài vọng vào.

Âm thanh đến từ hai hướng, của một nam và một nữ, âm thanh họ phát ra buồn bã thế lương khiến người nghe sởn cả tóc gáy. “Nhanh lên, phòng của ba mẹ” Thẩm Thành Dương sốt ruột gào lên.

Sau đó, Thẩm Thành Dương, Thẩm Ninh Mộng và vài người nữa vội vã xông vào một căn phòng.

Trong phòng, một người đàn ông trung niên đang nằm hôn mê trên giường, trong miệng ông ta phát ra nhưng tiếng rên rỉ đau đớn như thể phát ra từ cơ thể chứ không phải từ ý thức.

Mới nhìn qua, thì cũng chẳng khác gì so với cơn đau thông thường.

Tần Trạm đứng ở cửa xoa cằm, nhỏ giọng thầm thì: “Thứ này coi như có chút đạo hạnh”

Đồ ô uế bình thường, giống như vợ của Trần Khải trước đó, vừa nhìn đã thấy chỗ khác thường, nhưng thứ có đạo hạnh cao sẽ khiến người khác không thể nhìn ra. “Cháu có cảm giác nó giống bệnh ung thư vậy.” Thẩm Thành Dương nhíu mày nói: “Bị khàn giọng đau đớn rất giống bệnh ung thư” “Không thể nào.” Thẩm Thành Chính lắc đầu: “Hai người họ đã khám sức khỏe ở bệnh viện, trong cơ thể không có tế bảo ung thư Sau đó, Thẩm Thành Chính nhìn Thẩm Thành Dương, nhíu mày nói: “Dược sư đó đến chưa?” “Chắc vẫn đang trên đường” Thẩm Thành Dương nói: “Cứ tiếp tục đợi đi.”

Lúc này, Thẩm Ninh Mộng đột nhiên bước tới, nhỏ giọng đề nghị: “Hay là… hay là để anh Trạm thử xem xem?”

Thẩm Thành Dương liếc nhìn Tần Trạm, cười mỉa nói: “Thôi đi, để cậu ta xem qua, chẳng lẽ phải trả tận 3500 tỷ?” “Không sai.” Tần Trạm thẳng thừng đáp: “Chỉ sợ 3500 tỷ này, anh không tiết kiệm nổi thôi.” “Khà khà.” Thẩm Thành Chính cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm.

Nếu không phải nể tình Tần Trạm cứu Thẩm Ninh Mộng thì họ sớm đã phát bực rồi. Tiếng than của hai người không dứt, Thẩm Ninh Mộng nghe thấy mà lòng đau như cắt.

Cô không nhẫn tâm nhìn họ phải chịu đau đớn, che mặt chạy ra khỏi phòng ngủ, ngồi trên số pha nhỏ giọng nức nở. Tần Trạm thở dài, ngón tay khẽ vẩy, Thẩm Ninh Mộng không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.

Cô kinh ngạc nhìn Tân Trạm: “Anh… anh làm phải không?” Tân Trạm không trả lời chỉ cười nói: “Không cần lo lắng, ba mẹ cô không sao đâu.”

Thẩm Ninh Mộng vội đứng dậy, gật đầu nói: “Anh Trạm, cảm ơn anh, cảm ơn lòng tốt của anh…”

Tân Trạm cười nói: “Nếu tôi đã đồng ý giúp cô thì sẽ làm đến cùng”

Nếu không thì anh đã chẳng đi một chuyến đến đây. “Alo? Sao vẫn chưa đến?” Trong phòng truyền ra tiếng nói phẫn nộ của Thẩm Thành Dương: “Sao cơ? Tắc đường? Tắc đường mà anh không biết tìm máy bay hả? Tôi nói cho anh biết, trong vòng nửa tiếng mà tôi không thấy mặt anh thì anh đừng đến nữa”

Nói xong, anh ta vùng vằng cúp điện thoại. “Đúng là trọc phú có khác Tần Trạm buông tay: “Sau này mà có tiền thì tôi cũng mua cái trực thăng “Cậu khôn hồn thì ngậm miệng lại” Thẩm Thành Dương lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, còn anh ta ngồi trên số pha cầm thuốc hít một hơi thật sâu.

Tần Trạm ngồi dựa vào sô pha, khép hờ hai mắt. Mọi vật xung quanh như nín thở, Tân Trạm dường như đi vào thế giới của mình, thờ ơ mọi phiền hà thế tục.

Hồi lâu, trong sân vang lên tiếng cánh quạt. Sau đó một chiếc trực thăng đáp xuống trước cửa, hai người bước xuống từ trực thăng vội chạy tới đây. “Cuối cùng cũng đến rồi.” Thẩm Thành Dương, Thẩm Thành Chính và cả Thẩm Ninh Mộng đều vội vã đứng dậy, ra ngoài nghênh đón. “Dược sư, cuối cùng ông đã đến rồi.” Thẩm Thành Chính vui vẻ bắt tay dược sư. Thẩm Thành Dương họ một tiếng, giới thiệu: “Đây là dược sư Đào Minh Thành của phủ Dược Thần đồng thời ông cũng là viện trưởng của bệnh viện nhân dân số một ở Nam Châu.” Thẩm Thành Chính vội vàng bắt tay nói: “Xin chào viện trưởng Thành.”

Đào Minh Thành liếc nhìn, không hề đưa tay ra.

Thẩm Thành Chính xấu hổ chỉ đành cười nhạt nói: “Viện trưởng, ông đến nhìn xem, bệnh nhân đang rất đau đón.”

Đào Minh Thành thong thả nói: “Tôi báo giá không rẻ đâu, gia đình đã rõ cả rồi chứ?” “Đã rõ, đã rõ.” Thẩm Thành Chính nói tiếp: “Chỉ cần chữa khỏi thì 350 tỷ không tính là gì.” Thẩm Thành Dương ở bên cạnh cười nói: “Viện trưởng, ông không biết đấy thôi, vừa rồi còn có người định thu 3500 tỷ cơ.”

Đào Minh Thành không thèm để ý bọn họ, chỉ lạnh lùng nói: “Mọi người hiểu lầm rồi, cho dù có chữa khỏi hay không, tôi vẫn sẽ thu 350 tỷ tiền phí, hiểu chưa?” “Cái gì?” Thẩm Thành Chính mặt biến sắc. Cho dù không chữa khỏi cũng thu 350 tỷ tiền phí? “Chẳng lẽ tôi phải chạy đến đây không công hả?” Đào Minh Thành lạnh lùng nói: “Mấy người có thể bàn bạc, tôi cho thời gian năm phút “

Thẩm Thành Chính ở bên cạnh cắn răng nói: “Ông là dược sư của phủ Dược Thần, mọi thứ cứ theo ý ông đi” “Thế thì không cần phải chần chờ nữa” Đào Minh Thành nói: “Đưa tôi đi xem bệnh nhân đi”

Nói xong, Đào Minh Thành rảo bước về phía trước. Thẩm Thành Chính than thở: “Đúng là người tài giỏi thì ai cũng kiêu ngạo cá.” “Dù sao người ta cũng là dược sư của phủ Dược Thần.” Thẩm Thành Dương nói.

Nhà họ Thẩm nếu đem so với phủ Dược Thần thì chẳng là cái thá gì. Sau đó, Thẩm Thành Chính và Thẩm Thành Dương ngoan ngoãn nối gót Đào Minh Thành, vừa đi vừa giải thích tình hình của bệnh nhân.

Đào Minh Thành cảm thấy phiền phức nên nói: “Mọi người trật tự có được không? Tình hình người bệnh như thế nào tôi xem rồi sẽ rõ, không cần mấy người lải nhải bên tai.” “Vâng, vâng.” Thẩm Thành Chính trong lòng không bất mãn nhưng không thể bộc phát ra ngoài.

Sau khi mở cửa, Đào Minh Thành nhìn một lượt, vừa định nói thì nhìn thấy Tân Trạm đang ngồi.

Ông ta ngần người, sau đó chạy tới, nở nụ cười lấy lòng: “Cậu Trạm, sao cậu lại ở đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 357 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status