Truyền kỳ chiến thần

Chương 415



Chương 415

Diệp Thành bò từ trong đống hoang tàn ra, trong tay anh ta còn cầm một tấm khiên màu đen.

“Mẹ nó, nếu không có tấm khiên này, chỉ sợ mình đã chết rồi!” Diệp Thành hùng hùng hổ hổ nói.

“Thật có lỗi.” Tiết Thiên Tung áy náy nói: “Nhưng thanh kiếm này có ý nghĩa phi phàm, bất cứ kẻ nào cũng không thể tới gần nó.”

Đám Tần Trạm nhao nhao gật đầu, bày tỏ đã hiểu.

Tuy thần khí của hóa cảnh không sánh bằng hóa cảnh ra tay, nhưng uy lực của nó vẫn không thể tưởng tượng như cũ.

Cho dù là đại võ tông, cũng không muốn đối mặt với vũ khí của hóa cảnh.

“Thời gian không còn sớm nữa, bây giờ chúng ta xuất phát thôi.” Tiết Thiên Tung dùng miếng vải đen cẩn thận bọc thanh kiếm này nói.

Lúc này mấy người rời khỏi khách sạn, đi về phía dãy núi.

Quả nhiên, nơi này đã bị phong tỏa hoàn toàn, xung quanh có mấy chục chiến sĩ vác súng trên vai, đạn lên nòng trấn giữ nơi này.

Mà xung quanh Linh Quy, còn có rất nhiều người đàn ông mặc áo trắng đang nghiên cứu Linh Quy.

“Bây giờ còn chưa phải thời cơ.” Tần Trạm nói: “Đợi buổi tối đi.”

Mấy người ẩn nấp trong bóng tối, đợi suốt một ngày.

Nhìn ra được, đối phương cũng không coi trọng con Linh Quy này lắm, đến hơn năm giờ chiều, nghiên cứu đã kết thúc.

“Có thể ra tay rồi.” Tiết Thiên Tung đứng dậy nói.

Tần Trạm lắc đầu nói: “Đợi một lát.”

“Đợi cái gì?” Tiết Thiên Tung cau mày nói: “Thanh kiếm Bích Huyết này của tôi, hôm nay phải mang về rồi.”

Tần Trạm nói: “Tôi sợ lát nữa còn có người tới.”

Tiết Thiên Tung có chút cảnh giác nhìn Tần Trạm, giống như sợ Tần Trạm sẽ cướp kiếm Bích Huyết của anh ta.

Lại hơn một tiếng nữa, Tiết Thiên Tung đứng dậy nói: “Bây giờ có thể chưa?”

Tần Trạm nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Đợi một lát đi.”

Tiết Thiên Tung lập tức có chút không vui nói: “Rốt cuộc là anh đang đợi gì? Có gì phải đợi chứ?”

Tần Trạm liếc mắt nhìn Tiết Thiên Tung một cái, nói: “Đều đợi một ngày rồi, còn để ý đợi thêm chút nữa sao?”

“Được, được rồi!” Tiết Thiên Tung rút kiếm Bích Huyết, anh ta để thanh kiếm trước người, nói: “Tôi chỉ đợi thêm một tiếng nữa thôi.”

Thời gian trôi qua rất nhanh, một tiếng nhanh chóng trôi qua.

Tiết Thiên Tung giận dữ đứng dậy nói: “Phải đợi mình anh đợi đi, tôi không đợi nữa.”

“Đợi thêm lát nữa.” Thần thức của Tần Trạm im lặng mở ra: “Có người đang đến bên này.”

“Ha ha, tôi thấy anh đang tìm cơ hội cướp kiếm Bích Huyết của tôi đúng không?” Tiết Thiên Tung híp mắt nói: “Tần Trạm, tôi nói cho anh biết, nhà họ Tiết coi kiếm Bích Huyết hơn cả tính mạng, tốt nhất là anh đừng có ý đồ với nó!”

Tần Trạm trầm giọng nói: “Tôi không có hứng thú với kiếm Bích Huyết của anh.”

Tiết Thiên Tung hừ nhẹ nói: “Muốn đợi các anh đợi đi, tôi không đợi nữa.”

Sau khi nói xong, anh ta nhấc chân muốn đi.

Đúng lúc này, bỗng nhiên cách đó không xa có ba bóng người đi tới!

Ba người này vừa mới xuất hiện, chiến sĩ phụ trách trông coi ở hiện trường lập tức khẩn trương, bọn họ nhanh chóng giơ súng nhằm ngay bọn họ.

Nhưng mà ba người này khẽ vung tay lên, rất nhiều chiến sĩ ở đây ngã xuống đất.

“Nín thở ngưng tức.” Tần Trạm vội vàng nói: “Không biết bọn họ dùng độc gì, đừng hít vào.”

Ba người kia nhanh chóng giẫm chân tại chỗ, bước từng bước về phía Linh Quy.

“Phù.” Tần Trạm thở ra một hơi, nói: “Được rồi, bây giờ có thể rồi.”

Tiết Thiên Tung hơi xấu hổ nói: “Vừa rồi anh đang đợi bọn họ sao?”

“Không phải.” Tần Trạm lắc đầu: “Tôi sợ đám nhân viên nghiên cứu sẽ đi vòng trở về, bọn họ là thu hoạch ngoài ý muốn.”

“Có bọn họ gánh lấy, trái lại chúng ta an toàn hơn.” Hạng Mỹ Tuyết cười khẽ nói.

“Không sai.” Tần Trạm gật đầu.

Với thực lực của Tần Trạm hiện giờ, tuyệt đối không có khả năng đối kháng được với lực lượng quân sự hiện đại.

Cho nên Tần Trạm nhất định phải vô cùng cẩn thận.

Ba người đứng trước người Linh Quy, trong lòng bàn tay mơ hồ lóe lên ánh sáng màu đen.

Hào quang này nhìn rất thuần khiết, một lát sau đã bao trùm cả Linh Quy!

“Không hay rồi!” Nhìn thấy thủ đoạn này, sắc mặt Tần Trạm lập tức hơi đổi.

“Bọn họ đang mượn xác sống lại!” Tần Trạm kinh ngạc nói.

Ở trong truyền thừa, Tần Trạm từng thấy thủ đoạn này.

Có một số tông môn sẽ bảo tồn linh hồn mất đi, sau đó tìm thân thể mới mượn xác sống lại.

Nhưng thủ đoạn này đã sớm thất truyền, không phải tông môn bình thường có thể nắm trong tay.

“Một khi để bọn họ thành công mượn xác sống lại, vậy Linh Quy này chúng ta hoàn toàn không thể được gì rồi.” Vẻ mặt Tân Trạm lạnh lùng, lúc này bước ra đứng trước mặt ba người.

Ba người này hoảng sợ, động tác trong tay cũng không tự giác được dừng lại.

“Cậu là ai?” Một người trong đó lạnh giọng chất vấn.

Tần Trạm hơi kinh ngạc nói: “Người Việt Nam sao? Các người là tông môn nào?”

“Liên quan gì tới cậu, mau tránh ra cho tôi!” Bọn họ cùng lạnh lùng quát.

Tân Trạm cười mỉa nói: “Mượn xác sống lại, có lẽ tông phái của các người đã tồn tại ít nhất mấy trăm năm?”

Nghe thấy câu này, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi.

“Vậy mà cậu biết mượn xác sống lại? Tên nhóc, rốt cuộc cậu là ai?” Người đàn ông tóc dài cầm đầu lạnh giọng chất vấn.

“Mặc kệ cậu ta là ai, người biết kế hoạch của chúng ta đáng chết! Giết cậu ta!” Một người khác quát lớn.

Vừa dứt lời, ba người cùng nhìn vê phía Tần Trạm.

Tay bọn họ niết khẩu quyết, sau đó hét to một tiếng, ngưng tụ ra một con thú lớn trước mặt bọn họi “Hửm?” Tần Trạm lại kinh hãi: “Vậy mà các người còn biết thuật thông linh?

Đúng là khiến người ta bất ngờ đấy.”

“Giết cậu ta!” Người đàn ông tóc dài lạnh lùng nói.

Con thú lớn kia nâng móng vuốt vĩ đại, từ giữa không trung bay về phía Tân Trạml Tần Trạm hừ lạnh một tiếng, anh không trốn không tránh, tay cầm ánh sáng màu vàng kim, một quyền nghênh đón tới!

-Phập!”

Bàn tay của Thông Linh Thú kia bị một quyền của Tân Trạm đánh nát, từng khối huyết nhục bay ở bốn phía!

Nhưng mà đúng lúc này, vậy mà huyết nhục ngưng tụ lại, chữa trị móng vuốt to lớn của nó hoàn hảo không tổn hao gì!

“Hửm? Đây là thuật pháp gì?” Tần Trạm càng ngày càng giật mình, thủ đoạn mà ba người này sử dụng, đều là thuật pháp đã sớm thất truyền nhiều năm!

“Có thể tái tạo lại… Không biết nếu đánh nát đầu mày, còn có thể mọc ra lân nữa hay không?” Trong mắt Tân Trạm lộ ra ánh sáng, thân thể lập tức bùng cháy lên!

Ở giữa không trung ngưng tụ ra quả đấm màu vàng kim! Quả đấm này vô cùng to, khí kình lại càng đạt tới đỉnh phong!

Tần Trạm vung quyền lên, trực tiếp đập về phía đầu con thú lớn này!

“Phập” một tiếng, đầu con thú to này bị đánh nát!

Sau đó trên tay Tần Trạm xuất hiện linh hỏa, cong ngón tay búng ra, huyết nhục trên mặt đất lập tức bị linh hỏa thôn phệt!

“Luyện dược sư?” Nhìn thấy linh hỏa, ba người cùng nhíu mày.

“Tên nhóc này không đơn giản, không thể giữ cậu ta lại.” Người đàn ông tóc dài lạnh giọng nói.

“Tần Trạm, đừng chậm trễ thời gian nữa, trực tiếp thôi động kiếm Bích Huyết giết bọn họ đi.” Lúc này, Tiết Thiên Tung ở cách đó không xa la lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 357 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status