Truyền kỳ chiến thần

Chương 418



Chương 418

Lâm Tuyết Trinh vội vàng giải thích: “Không phải lúc đó ở nhà sao? Bây giờ bên ngoài, đương nhiên là khác rồi!”

Tần Trạm khẽ hừ một tiếng, đối với thủ đoạn này của Lâm Tuyết Trinh, Tần Trạm đã sớm coi như không thấy rồi.

Anh đẩy Lâm Tuyết Trinh, nói: “Yên tâm đi, không có quỷ, có quỷ cũng không tìm người như cô.”

Vừa nói anh vừa đẩy Lâm Tuyết Trinh ra cửa, mặc Lâm Tuyết Trinh liều mạng vùng vẫy, cũng không làm nên truyện gì.

Rất nhanh, Lâm Tuyết Trinh bị đẩy ra cửa rồi.

“Haiz, tôi thật sự sợ mà!” Lâm Tuyết Trinh tức giận giải thích.

Đúng lúc này, lông mày Tần Trạm nhíu lại.

Bởi vì anh cảm nhận được rõ hơi lạnh, cảm giác khó mà nói nên lời.

“Thật sự có âm khí sao?” Lông mày Tần Trạm nhíu lại, thần thức của anh lập tức mở ra, bao trùm hơn phân nửa khách sạn!

Một lát sau, anh cảm nhận được hai khí tức lạnh lẽo, ẩn nấp ở bên này.

Hai khí tức này đều vô cùng kỳ lạ, tuy là âm khí, nhưng có chút khác với âm khí bình thường.

Giống như có người khống chế!

“Theo sát tôi.” Tần Trạm quay lưng về phía Lâm Tuyết Trinh nói.

Lâm Tuyết Trinh gật đầu như gà con mổ thóc, cô ta thành thật trốn sau lưng Tần Trạm, bộ dạng vô cùng sợ hãi.

Tần Trạm dẫn theo Lâm Tuyết Trinh đi vào phòng cô ta.

Cửa đẩy ra, âm khí này lập tức cường thịnh hơn vài phần.

“Trong phòng thật sự có đồ bẩn.” Tần Trạm hừ lạnh một tiếng.

Chỉ thấy trên người anh lấp lóe ánh sáng vàng kim, tay vươn ra khẽ nắm, không gian trước mặt anh lập tức cong lên quỷ dị!

Ngay sau đó, một hình người khủng bố chậm rãi xuất hiện!

“Á!”

Vật này mới hiện thân, Lâm Tuyết Trinh lập tức sợ tới mức hét lên sợ hãi!

Bởi vì đây thật sự là một con ác quý, gương mặt gần như thối nát, máu tươi chảy từ khóe miệng xuống, gương mặt trắng bệch càng thêm đáng sợ.

Tần Trạm hừ lạnh nói: “Loại tạp kỹ này, còn dám khoe khoang trước mặt tôi.”

Sau khi nói xong, Tần Trạm trực tiếp đánh một quyền vào đầu ác quỷ này, sau đó bàn tay anh lại vươn ra, bắt được một tên ác quỷ khác ở trong phòng, trực tiếp bóp mạnh nó!

Lâm Tuyết Trinh trốn sau lưng Tần Trạm run rẩy, bởi vì hoảng sợ, cô ta thậm chí còn ôm lấy eo Tần Trạm.

“Được rồi, cô có thể mở mắt ra rồi.”

Tần Trạm thản nhiên nói.

“Thật sao?” Lâm Tuyết Trinh hơi sợ hãi nói.

Khi nói chuyện, cô ta cẩn thận mở mắt ra, nhưng mà vừa mới mở mắt ra, liền thấy một gương mặt trắng bệch trước mặt cô ta!

“Ôi!”

Lâm Tuyết Trinh sợ tới mức gần như ngất đi, nước mắt như vỡ đê chảy theo dòng xuống!

Tần Trạm nhếch miệng cười nói: “Như vậy mà cũng sợ sao?”

Anh bóp chết tên ác quỷ cuối cùng xong, liền cách không truyền âm nói: “Tự mình tới đây gặp tôi, tôi có thể suy xét tha cho anh một mạng”

Giọng nói vừa vang lên, một bóng người quay lưng về phía Tần Trạm bay nhanh mà đi.

“Hửm?” Thần thức của Tần Trạm nhanh chóng cảm nhận được bóng người kia: “Còn dám trốn?”

Anh hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước, đụng nát thủy tinh, bước nhanh đuổi theo.

Trong bóng tối, một bóng người mặc đồ đen đang liều mạng chạy trốn.

“Ong!”

Lúc này, trước mặt anh ta xuất hiện ánh sáng màu vàng kim, sau đó chỉ thấy một người thanh niên mặc đồ thể thao chặn đường đi của anh ta.

“Chạy đi đâu?” Tần Trạm nhíu mày hỏi.

Sắc mặt người mặc đồ đen thay đổi, anh ta nghiến răng, trong tay áo đột nhiên phun ra khí màu đen!

“Vù!”

Nhưng mà tay Tần Trạm trực tiếp xuyên qua khí đen này, bóp lấy cổ anh ta.

“Nói, người nào phải anh tới.” Tần Trạm thờ ơ nhìn anh ta nói.

Người mặc đồ đen kia hoảng sợ nói: “Đại ca, hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”

“Lại là người phương Đông?” Tần Trạm chau mày.

Anh đi tới nước Mỹ mấy ngày, đã gặp không dưới ba đợt đệ tử tông môn tới từ phương Đông rồi.

“Nói người nào bảo anh tới, tôi có thể suy xét tha cho anh khỏi chết.” Ánh mắt Tần Trạm lạnh lùng nhìn anh ta nói.

Vẻ mặt người mặc đồ đen đau khổ nói: “Thật sự là hiểu lầm, tôi…”

Anh ta còn chưa nói xong, Tần Trạm đã đá nát xương bánh chè của anh ta.

“Tôi không muốn nghe anh nói lời vô nghĩa.” Tần Trạm lạnh lùng nói.

Trên trán người mặc đồ đen chảy đầy mồ hôi lạnh, anh ta vội vàng nói: “Tôi nói, tôi nói… Tôi nhìn trúng thân thể Thuần Dương của cô ta, cho nên động tâm tư, mong đại ca tha cho tôi một mạng…”

“Quả nhiên là tới vì thân thể Thuần Dương.” Tần Trạm hơi nhíu mày.

Thủ đoạn của người mặc đồ đen này có vài phần tương tự người của Huyền Minh Tông, đều là thủ đoạn ám Mà loại tông môn này, cũng cảm thấy có hứng thú nhất với thân thể Thuần Dương.

“Các anh là người của tông môn gì?

Sao lại ở nước Mỹ?” Tần Trạm lạnh giọng hỏi.

Người mặc đồ đen không dám giấu diếm, vội vàng nói: “Tôi là người của hội Phạm Thiên, tới nước Mỹ là vì rất nhiêu năm trước tổng bộ của chúng tôi đã chuyển khỏi Việt Nam.”

“Hội Phạm Thiên?” Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Tần Trạm không khỏi thay đổi.

Vài rất nhiều năm trước, Việt Nam đúng là có một tà phái rất mạnh, sau đó bị trục xuất khỏi Việt Nam, chạy trốn tới nước Mỹ.

Bọn họ am hiểu dùng các loại đường ngang ngõ tắt, ác quỷ, âm linh, đều là một trong những thủ đoạn của bọn họ.

Theo lời đồn bọn họ còn có thể triệu hồi ác linh dưới nền đất chiến đấu vì bọn họ.

Mà tông môn đó, chính là hội Phạm Thiên.

Tần Trạm nhỏ giọng nói: “Trong truyên thừa của ba mình, trái lại có đề cập tới hội Phạm Thiên này, không nghĩ tới lại gặp bọn họ ở đây.”

Ngay sau đó, bỗng nhiên người mặc đồ đen trong tay Tần Trạm hóa thành tấm da người mềm nhữn xuống.

Tần Trạm nhướng mày, nói thầm: “Hay cho một cái kim thiền thoát xác, không nghĩ tới vậy mà hội Phạm Thiên còn tồn tại trên đời này.”

Tần Trạm cũng không nghĩ nhiều, hội Phạm Thiên này không có quá nhiêu quan hệ với mình, huống chi anh sẽ nhanh chóng rời khỏi nước Mỹ, có lẽ cơ hội hai bên giao tiếp không nhiều lắm.

Sau khi về tới khách sạn, chân Lâm Tuyết Trinh đều đã nhữn ra rồi.

Cô ta nằm trên giường, không dám cử động, gương mặt xinh đẹp vì hoảng sợ, thậm chí đã trở nên hơi vặn vẹo.

Tần Trạm khinh thường nói: “Không phải chứ, dù gì cô cũng là võ giả, sao lá gan nhỏ như vậy?”

“Tôi còn là con gái đấy!” Lâm Tuyết Trinh hơi ấm ức nói: “Tôi đã nói có quỷ, anh còn không tin, hu hu hu, làm tôi sợ muốn chất…”

Tần Trạm bất đắc dĩ xoa trán, anh xua tay nói: “Được rồi, bây giờ không còn chuyện gì nữa, nghỉ ngơi đi.”

“Tôi không muốn!” Lâm Tuyết Trinh hoảng sợ chạy tới bên cạnh Tần Trạm.

Cô ta túm lấy cánh tay Tần Trạm nói: “Anh đừng đi có được không? Tôi thật sự rất sợ.”

Tần Trạm im lặng một lát, nói: “Tôi ở ngay bên cạnh, có chuyện gì tôi sẽ tới đó trước tiên.”

“Vậy sao vừa rồi anh không phát hiện ra?” Lâm Tuyết Trinh không phục nói.

Tần Trạm im lặng không nói.

“Chỉ một đêm, được không?” Lâ Tuyết Trinh tội nghiệp nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 357 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status