Truyền kỳ chiến thần

Chương 437



Chương 437

“Hà? Khí tức của anh rối loạn, xem ra tôi đã đoán đúng rối.” Tấn Trạm cười lạnh nói.

Người Tô Vũ run rẩy, căm tức nhìn Tần Trạm, lạnh giọng đáp: “Anh đang nói cái gì, tôi không hiểu.”

“Không hiểu ư?” Tần Trạm cười lạnh nói: “Tô Vũ, anh đúng là đổ phế vật.”

“Anh nói cái gì!” Tô Vũ quát lớn. “Ha ha ha!” Thấy dáng vè này của anh ta, Tần Trạm không nhịn được phá lên cười. “Sao nào, bây giờ còn không chịu thừa nhận ư?” Tần Trạm nhướng mày hỏi.

Sắc mặt Tô Vũ càng ngày càng u ám, một lúc sau, anh ta đột nhiên thu lại bí pháp, thảo áo choàng đen xuống, lạnh lùng nhìn Tấn Trạm. “Quả nhiên là anh.” Tần Trạm gật đầu nói.

Anh đánh giá Tô Vũ, đưa ra nhận xét: “Anh tự biển mình thành hình dạng ma quỷ như bây giờ vẫn không thể đánh bại tôi, anh nói xem, anh có phải là đo phế vật không?”

Tô Vũ lạnh lùng nhìn Tần Tram, sau đó lên tiếng: “Đều tại anh, đều tại anh tôi mới biến thành như này! Nếu không có anh, tôi đã là con cưng của trời, tôi là câu ẩm của nhà họ Tô, tôi xuất sắc hơn bất cứ thiên tài nào trên đời!”

“Đều tại anh, là anh đã hùy hoại tôi!” Tô Vũ liều mạng giận dữ hét to.

Nhìn anh ta gào thét, Tần Trạm nở nụ cười. “Tô Vũ, tôi vẫn không rõ một chuyện. Vì sao các người cứ thích áp đảo trên đầu người khác thế? Có cảm giác ưu việt lắm sao?” Tần Trạm lắc đầu nói. “Anh đừng nói như thế bản thân cao thượng lắm!” Tô Vũ trừng mắt mắng chửi người: “Tất cả mọi chuyện mà anh làm, chẳng phải là vì muốn vượt qua giai cấp, thay đổi cuộc sống à? Không phải là muốn thay thế chúng tôi sao? Già vo cái gì chứ?”

Tần Trạm lắc đầu nói: “Anh sai rồi. Nếu nhà họ Tô không chọc vào tôi, nếu nhà họ Tô không động đến Tô Uyên, tôi sẽ là một người bình thường. Còn chuyện giai cấp mà anh vừa nói kia, trong lòng tôi chưa bao giờ nghĩ đến truyện đó.”

“Nhưng bây giờ, không thể nữa.” Giọng điệu của Tấn Trạm như trong nhám băng: “Giấy phút Tố Uyên chết, nhà họ Tô đã đi vào đường chết rồi, Tô Vũ, anh chỉ là khởi đầu cho chuyện này mà thôi.”

Tô Vũ điên cuồng cười to nói: “Tần Trạm, chi dựa vào anh ư Anh quản tốt chính mình đi, hiệp hội võ đạo thủ đô sẽ không tha cho anh đâu!”

Nói xong câu đó, Tô Vũ sải bước di về phía trước, cơ thể của anh ta nhanh vô cùng, chạy về hướng khác. “Tần Trạm, sớm muộn gì sẽ có một ngày tôi giết anh!” Giọng nói vọng lại từ xa, vang vọng trong núi rừng.

Tấn Trạm đứng yên, một lúc sau mới từ từ rời đi. Trước ngôi mộ có rất nhiều người đang khen Tần

Trạm. “Anh Tấn quà nhiên là người đệ nhất thiên hạ! Hôm nay nếu không có anh ấy, chỉ sợ tất cả chúng ta đều phải chết ở đây rồi!”

“Đúng vậy, thực lực của anh Tần thật sự có một không hai!”

“Ôi, tôi biết ngay hiệp hội võ đạo thủ đô hiểu lầm Tấn Trạm mà, sao anh ấy là hung thù được chứ!”

Sắc mặt Kiều Thành cực kỳ u ám.

Đây là lần đầu tiên anh ta làm nền cho người khác. Rất nhanh, Tấn Trạm đã quay lại. “Cảm ơn anh Tấn đã cứu mạng!” Moi người đều quỳ xuống, cung kính hô lớn.

Đúng lúc này, Kiểu Thành bước ra, đi tới trước mặt

Tần Trạm.

Anh ta lạnh lùng nhin Tần Trạm, nhưng lại không nói gì. “Sao thế, anh có việc gì à?” Tần Trạm hỏi.

Kiểu Thành cười lạnh nói: “Tẩn Trạm, anh diễn hay lắm.”

“Diễn gi?” Tần Trạm nghi ngờ nói.

Kiểu Thành chỉ vào hướng Tô Vũ rời đi, đáp: “Trước tiên anh để đồng bọn của mình phục kích chúng tôi, sau đó anh ra mặt đánh đuổi, tự tẩy trắng cho bản thân, diễn giỏi quá, có khi là anh đế đoạt giải Oscar được rồi?”

Tần Trạm ngẩn người, sau đó cười nói: “Trí tưởng tượng của anh phong phú quá, hay là đi viết tiểu thuyết đi.”

“Vẫn còn giả vờ?” Kiểu Thành cười lạnh nói: “Tôi và anh ta đánh nhau, thực lực của anh ta phải có nửa bước đại võ tông, anh mới bước chân vào cành giới võ tông, dựa vào cái gì mà thắng được anh ta chứ?”

“Nửa bước đại võ tông?” Nghe dưoc câu này, trong lòng mọi người tràn đầy sợ hãi. “Nguyên nhân chi có một.” Kiểu Thành tiếp tục nói: “Anh ta chính là đồng bọn của anh! Cố ý thua anh để anh tẩy trắng, tiện thể để anh tiếp tục làm hại mọi người!”

“Anh đang nói láo gì đấy?” Tần Trạm cau mày nói.

Sau đó, anh bỗng nhiên tinh ngộ nói: “Ô, tôi hiểu rối, có phải anh thua anh ta, tôi thắng anh ta, trong lòng anh ghen tỵ? Vì thế anh mới bịa ra một câu chuyện như thế?”

“Nói bậy!” Kiều Thành giận dữ nói: “Tần Trạm, anh nghĩ tôi không bằng anh phải không? Mọi người đừng bị anh ta che mắt, Tần Trạm chính là hung thủ!”

Cứ như thế, Tần Trạm sẽ thật sự mang danh giết người.

Cho dù ở thủ đô có xày ra chuyện gì cũng có thể đổ lên đầu “đồng bọn của Tần Trạm”.

Mọi người chung quanh cũng bắt đầu ngờ vực, bọn họ lùi lại mấy bước, theo bàn năng không dám tới gần Tấn Trạm. “Tôi nghĩ cậu Kiều nói có lý, anh suy nghĩ đi, cậu Kieu là đệ nhất Trung Nguyên, sao lại không bằng Tần Tram chu? “Hơn nữa chúng ta cũng đã xem qua video mà hiệp hội võ đạo thủ đô công bố, người kia thật sự là Tấn Trạm.”

“Mẹ kiếp, suýt chút nữa thì bị anh ta lửa.”

Thấy mọi người như vậy, Tấn Trạm chỉ cười.

Anh liếc qua mọi người, lớn tiếng quát: “Nếu tôi thực sự là hung thù thi tôi nhất định sẽ giết chết các người! Tin không?”

Một câu nói này vừa vang lên, mọi người lại lui về sau, hoàng sợ nhìn Tần Trạm. “Nói như vậy, anh đang thừa nhận?” Kiều Thành nhếch môi cười nói.

Tần Trạm nhíu mày nói: “Con mẹ nó, thầy thể dục dạy anh môn ngữ văn à?”

“Tần Trạm đã thừa nhận, mọi người rút nhanh đi!” Kiều Thành căn bản không để ý Tần Trạm nói gì, anh ta cao giọng, sau đó lùi nhanh về sau mười bước, “Tôi đã thông báo cho hiệp hội võ đạo thủ đô biết chuyện này, bọn họ sẽ nhanh đến đây thôi!” Kiểu Thành cười lạnh nói: “Tần Trạm, hôm này anh xong đời roi!”

Tan Tram nhíu mày, dù som muộn gì cũng sẽ bị bắt, nhưng chắc chắn không phải bây giờ.

V vậy, Tấn Trạm quay đầu chuẩn bị rời đi. “Sao thế, anh còn muốn chay hà?” Người Kiểu Thành lóe lên, chặn đường Tân Trạm.

Anh ta lại cẩm trường thương, sát khí tản ra.

Tấn Trạm cười lạnh đáp: “Ngay cả khi ở thời kỳ đình phong, anh cũng không phải là đối thủ của tôi, càng đừng nói đến hiện tại anh đang bị thương, nhanh cút cho tôi! “Phải không?” Kiều Thành cười lạnh nói: “Tôi lại muốn lãnh giáo chút!”

Nói xong, anh ta cầm trường thương đâm về phía

Tần Trạm!

Trường thương bay vút nhắm thẳng vào giữa trán Tần Trạm. “Không biết sống chết” Tần Tram lạnh lùng nói, vỗ tay “bop” một cái.

Một sức mạnh không lỗ men theo lưỡi thương truyền lên cổ tay!

Cổ tay Kiểu Thành nhũn ra, gang bàn tay nứt toác, máu chảy ròng ròng! “Lạch cạch.” Trường thường trong tay Kiếu Thành đi xuống đất, tiếng động chói tai vang lên.

Cảnh tượng này khiến cho trong lòng Kiểu Thành căng thẳng, sắc mặt anh ta thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 357 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status