Truyền kỳ chiến thần

Chương 442



Chương 442

Trên mặt cô là một tấm lụa đen, dáng người cao gầy thon dài, mái tóc dài đến ngang hông, cho dù không nhìn thấy mặt nhưng cũng có thể nhận ra phong thái hơn người của cô.

Hầu Từ nhíu mày, gã ta nhìn người phụ nữ trước mặt, lạnh lùng nói: “Cô là ai? Thích xen vào truyện của người khác hà? Hay là Tần Trạm đã sớm chuẩn bị trợ thủ?”

“Những chuyện này ông không cần biết.” Đối phương thản nhiên nói. “Ông chỉ cần biết một điều, hôm nay ông phải chết.”

“Chỉ dựa vào cô ư?” Tròng mắt Hầu Từ hơi nheo lại. “Toàn bộ Việt Nam này, không có nhiều nữ võ tông, đại võ tông lại càng không có, cô dựa vào cái gì mà cản một nửa bước đại võ tông như tôi hà?”

Vừa dứt lời, trên đầu ngón tay của Hầu Từ lại một lần nữa dấy lên khí túc, trực tiếp hướng về phía người phụ nữ thần bí kia.

Đối mặt với sát khí của Hấu Từ, chỉ thấy người phụ nữ thần bí kia chậm rãi nâng bàn tay giống như ngọc của mình lên, cách không đánh một chưởng về phía trước.

Nhìn qua một chương này không có gi đặc biệt, nhưng sau khi chạm đến ngón tay của Hầu Tử, ngón tay của Hầu Từ nhất thời bị một lực lượng lớn đánh vào.

Trong nháy mắt này, ngón tay của gã ta trực tiếp bị đánh gãy. “Đại võ tông? Cô là đại võ tông ư?” Sau khi cảm nhận được sức mạnh kia, sắc mặt của Hầu Từ hoàn toàn thay đổi.

Gã ta hoàng sợ nhin người phụ nữ trước mặt, run rẩy nói. “Sao, làm sao có thể như vậy được chứ, Việt Nam không thể nào xuất hiện một nữ đại võ tông như thể.”

“Tôi nói mình là đại võ tông khi nào chứ?” Người phụ nữ thần bí kia lắc đầu. “Chang le ông không biết, cung cấp cũng sẽ có sự chênh lệch rất lớn à?”

Trong lòng Hầu Tử đã vô cùng khiếp sợ, cho dù người này có phài là đại võ tông hay không, gã ta đều không phải là đối thủ của người phụ nữ này. “Rút lui!” Hầu Từ thẩm kêu không ổn, sau đó quay đầu muốn bỏ chay.

Đáng tiếc đã không còn kịp nữa rối, đối diện gã ta là một cánh tay như ngọc đang vươn ra.

Cánh tay thon dài giống như ngọc lại ẩn chứa một sức mạnh không thể địch nổi, một chường này, toàn bộ rừng núi gần như bị hủy đi một nửa.

Thân thể Hầu Từ trực tiếp bị đánh ngã xuống mặt đất, cả người gã ta đều là máu, vô cùng chật vật.

Một tiếng vang lớn này cũng khiến cho Tần Trạm chủ ý.

Ảnh mắt của anh vô thức nhìn về phía nơi xa, cau mày nói. “Hà? Khí tức đúng là mạnh mẽ, giống như là hai vị nửa bước đại võ tông.”

Tần Trạm đứng dậy, muốn đi điều tra một lượt, nhưng đúng lúc này, anh lại phát hiện, trong lúc đó, sức lực trên người anh hoàn toàn biến mất, ngay cả việc bước đi cũng tro nên vô cùng khó khăn.

Anh thở dốc, hô hấp bắt đầu giống như nghen lại, trái tim truyền đến cảm giác đau đớn, sau đó bịch một tiếng, ngã rắm xuống mặt đất.

Tầm mắt của Tần Tram biến thành màu đen, cảm giác buồn ngủ ủa đến.

Thế nhưng Tán Trạm cố gắng mở to mắt, cưỡng chế ý thức của mình thanh tình, không để cho mình ngủ mất.

Ánh mắt của anh gần như trơn đến mức nổi lên to máu, gắn như dùng hết sức lực trên người để dùng chống đỡ mí mắt.

Trước khi nhìn thấy Yến Võ đến, Tần Trạm không dám ngã xuống.

Cách đó không xa, Yến Võ từng bước đi đến,

Gã ta nhìn dáng vè liêu mạng của Tần Trạm, thờ dài nói. “Cần gì phải liều mạng như thế chu, báo thù thật sự quan trọng như vậy ư?”

“Rất quan trọng.” Sau khi nói xong câu đó, Tần Trạm hoàn toàn không gắng gượng được nữa, trực tiếp ngất.

Trong núi rừng, Hầu Tử đã bị đánh thành đồng thit nát.

Gà ta nắm trên mặt đất, mở to hai mắt ra nhìn, cho đến tận lúc chết người ta cũng nghĩ mãi không rõ, vì sao từ một nơi bí mật ở gần đó lại cất giấu một cao thủ như the

Người phụ nữ thần bí kia ngắng đầu nhìn về phía Tân Trạm, trong mắt cô lóe lên mấy phần dịu dàng. “Lần gặp mặt sau, hy vọng anh đã là thiên hạ vô địch.”

Hiệp hội võ đạo ở thủ đô và nhà họ Tô đều đang chờ đợi tin tức. Lần này bọn họ bỏ ra vốn liếng lớn, điều động hai vị nửa bước đại võ tông, sức lực này đủ để bình định một thế gia hàng đầu,

Hiện tại Thương Trụ và ông cụ Tô đang ngồi chung một chỗ để chờ đợi tin tức. “Đã bao lâu rồi, sao còn chưa có tin tức truyền về?” Ông cụ Tô có chút không vui hòi.

Thương Trụ vội vàng cười đáp. “Ngài Tô, ngài đừng vội, Tần Trạm này là kẻ rất khó chơi, việc này ngài cũng biết rồi đó.”

“Hơn nữa, cậu ta dựa vào địa thể hiểm trở để chống lại, đối với chúng ta mà nói, đây cũng là một chuyện tot.” Thương Trụ không giải thích rõ, nhưng ý đổ lại rất rõ ràng.

Ông cu Tô trám mặc không nói, dúng vào lúc này, một cuộc điện thoại gọi cho Thương Trụ.

VI biểu đạt thành ý của mình, ông ta mở loa ngoài, cười ha hà nói. “Sao thế, là chết hay sống?”

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói run rẩy, gã ta nuốt một ngụm nước bọt, hoảng hốt nói. “Hai vị nửa bước đại võ tông đều đã chết.”

“Cái gì?” Trong lúc nhất thời, sắc mặt Thương Trụ hoàn toàn thay đổi, ông ta tức giận nói. “Làm sao có thể, tên Tần Trạm kia cũng chỉ mới bước vào võ tông mà thôi, sao có thể giết chết được hai vị nửa bước đại võ tông chứ?”

“Là thật, bây giờ tôi đang có mặt ở ngay hiện trường, tên Tần Trạm kia cũng không thấy đâu nữa.”

Giọng nói ở đầu dây bên kia gần như sắp khóc đến nơi.

Sắc mặt Thương Trụ đã trở nên vô cùng khó coi, ông ta hít sâu một hơi, thấp giọng nói. “Chẳng lẽ sau lưng Tần Trạm vẫn còn có người chống đỡ ư?”

Ông cụ Tủ lạnh lùng nhìn qua Thương Trụ. “Đây chính là hiệu suất làm việc của hiệp hội võ đạo thủ đô các người ư? Đây chính là cái gọi một giọt nước cũng không lọt hả?”

Thương Trụ lủng túng đáp. “Tôi nghi ngờ sau lưng của cậu ta còn có cao nhân gì đó, nếu không, đâu thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế chứ?”

“Đủ rồi!” Ông cụ Tô đập tay xuống bàn, sau đó quát to. “Tôi không muốn nghe những lý do này, tôi muốn Tần Tram chết!”

Dưới cơn tức giận của ông cụ Tô, không ai dám nói tiếp, không ai muốn đụng vào họng súng.

Đúng lúc này, Yến Võ đột nhiên sải bước đi đến. Trong tay gã ta kéo lấy Tần Trạm, dáng vẻ của Tần Trạm giống như một con chó chết vậy. “Ông là ai?” Nhìn thấy Yến Võ, Thương Trụ nhất thời đi lên phía trước một bước.

Yến Võ ném Tần Trạm đến trước mặt ông cụ Tô, sau đó quỳ một chân xuống nói. “Tôi là người của nhà họ Tô, hoặc nói chính xác hơn là đã từng.”

“Đây là Tần Trạm?” Nhìn thấy dáng vẻ khắp người đều là máu me của Tan Trạm dang ở trước mặt mình, ông cụ Tô nhất thời kích động.

Thương Trụ cau mày, ông ta quan sát Yến Võ, hỏi. “Sao Tần Trạm lại ở trên tay ông? Rốt cuộc ông là ai?”

“Tôi đã trà lời vấn để này rối.” Sắc mặt Yến Võ không chút thay đổi nói.

Ông cụ Tô nhìn qua Yến Võ một cái, nheo mắt nói. “Hinh như cậu là Đại hộ pháp bên người Tô Tề

Hài?”

“Đúng thế.” Yến Võ trắm giọng nói. “Tấn Trạm đã từng truy sát tôi, tôi đã đi cầu xin ngài Tô Tề Hài giúp đỡ, nhưng bị ông ấy từ chối, đồng thời còn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Tô.”

Yến Võ hít sâu một hơi rồi nói. “Tôi dốc sức vì nhà họ Tô nhiều năm như thế, lại không nghĩ tới Tô Tề Hải sẽ tuyệt tình như vậy.”

Ông cụ Tô cười, ông ta đánh giá Yến Võ, sau đó lên tiếng. “Cậu yên tâm, tôi đã nói rồi, nếu ai bắt được Tần Tram, đó chính là khách quý của nhà họ Tô chúng tôi, chỉ là tôi có chút không hiểu lầm, ngay cả hai vị nua bước đại võ tông cũng không làm gì được Tần Trạm, sao câu lại bắt đưoc câu ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 357 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status