Truyền kỳ chiến thần

Chương 472



Chương 472

Sau khi trở lại biệt thự, Hứa Bắc Xuyên liền bắt đầu bế quan lần nữa theo yêu cầu của Tần Trạm.

Ánh mắt Tần Trạm nhìn chằm chằm vào cơ thể Hứa Bắc Xuyên, một luồng thần thức gần như bao trùm Hứa Bắc Xuyên.

Huyệt đạo trên cơ thể Hứa Bắc Xuyên đang chậm rãi tỏa sáng, một luồng linh khí giống như muốn xông ra.

Tốc độ này cực kỳ chậm chạp, trong thời gian ngắn rất khó nhìn thấy hiệu quả, vì vậy sau khi Tần Trạm quan sát một lát thì quay đầu đi ra ngoài.

Tần Trạm vẫn ngồi dưới Cổ Thụ Tiên Thiên, chậm rãi vận hành thuật pháp, nâng cao cảnh giới của mình.

Tần Trạm như chạm tới trần nhà võ tông, nhưng luôn cảm giác giống như có một cánh cửa sổ chặn lại, khiến cảnh giới của anh không thể nào tăng lên thêm nửa phần.

“Xem ra là thiếu một cơ hội, muốn dựa vào bế quan để đột phá đại võ tông, khả năng không cao.” Tần Trạm trầm giọng nói.

Mỗi khi tăng lên một đại cảnh giới đều sẽ gặp nghìn vạn khó khăn, không chỉ dựa vào linh khí là có thể vượt qua được.

Nhất là hai cảnh giới võ tông và đại võ tông này: Võ tông là kim đan kỳ của tu tiên giới, kết ra kim đan, là cơ sở bước vào tu tiên giới.

Mà đại võ tông chính là nguyên anh kỳ, bước mấu chốt nhất trên con đường tu tiên, sẽ dựng dục ra đạo thai, từ đó sinh ra pháp thân.

Pháp thân gần như không giống với bản thể, nhưng nếu pháp thân chết cũng sẽ tạo thành thương tổn cực lớn cho bản thể, cần rất nhiều năm mới có thể khôi phục lại được. “Ở Trái Đất, nguyên anh kỳ gần như là cực hạn” Tần Trạm thấp giọng nói, về phần đẳng cấp cao hơn nữa chính là xuất khiếu kỳ, đó chính là tu thần thức.

Các loại cảnh giới đó có lẽ không cần quá nhiều linh khí chống đỡ, nhưng cần tâm cảnh cực cao.

Rất nhiều tu sĩ nguyên anh kỳ đều tổn hàng chục hay hàng trăm năm, dùng đủ mọi biện pháp để tôi luyện tâm cảnh.

Trong thời đại hiện nay, muốn bước vào hóa cảnh, cũng chính là xuất khiếu kỳ thật sự quá khó khăn.

Tần Trạm lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ nữa. Những truyện đó cách anh quá xa, mà Tần Trạm cũng không phải một người mơ tưởng xa vời. Anh sẽ không đặt mục tiêu quá mức xa xôi, nhưng mục tiêu sắp tới lại tầng tầng lớp lớp.

Ngay lúc Tần Trạm đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một đám người từ ngoài cửa xông vào.

Dẫn đầu chính là cậu Phan kia.

“Chú hai, chính là anh ta!” Cậu Phan nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ta chẳng những đánh cháu mà còn không đặt Liệt Dương Tông của chúng ta vào mắt!”

Người đàn ông được gọi là “Chú hai” tiến lên một bước, ông ta nhìn Tần Trạm, thản nhiên nói: “Tôi là nhị trưởng lão của Liệt Dương Tông, cũng là quản lý cấp cao của nước Bàn.”

“Ồ, rồi sao?” Tần Trạm hỏi.

Nhị trưởng lão cười nói: “Cậu Phan là con trai của Bàn Vương, cậu đánh cậu ấy, chẳng khác nào đang đánh vào mặt Bàn Vương, tôi nghĩ có lẽ cậu nên cho tôi một câu trả lời hợp lý”

Tần Trạm cười lạnh nói: “Đã là thời đại gì rồi, nước Bàn còn theo chế độ phong kiến hả? Vậy cậu Phan này bắt nạt người khác, chẳng lẽ không cho tôi dạy dỗ cậu ta?”

“Ha ha, nơi này là nước Bàn, Liệt Dương Tông chính là tất cả.” Nhị trưởng lão cười nhạt nói.

“Chú hai, đừng nói nhảm với anh ta nữa, cắt hai chân anh ta ném trước cửa cung điện quỳ hơn mười ngày mười đêm rồi nói sau!” Cậu Phan nghiến răng nghiến lợi nói.

Cậu Phan vừa dứt lời, người đứng bên cạnh anh ta đã cùng xông về phía Tần Trạm!

Những người này đều là cảnh giới đại tông sư, ở nước Bàn xem như cao thủ đứng đầy, nhưng bọn họ tiến lên chưa tới nửa giây thì toàn bộ đã bị bẻ gãy tứ chi, ngã ra đất Chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt nhị trưởng lão biến đổi.

Ông ta mặt mày âm trầm nói: “Tuổi còn nhỏ đã ác độc như vậy, không thể để cậu sống nữa!”

Nói xong, chú hai đích thân ra tay, sau khi ông ta phẫn nộ quát lớn một tiếng, dưới chân Tần Trạm lập tức phát ra tầng tầng hào quang.

Từng đạo từng đạo hào quang này hóa thành mấy cái roi lớn, trói chặt tứ chi của Tần Trạm.

Sau đó, một chùm ánh sáng từ trên trời giáng xuống, giống như lưỡi dao sắc bén nhất xuyên thẳng đỉnh đầu của Tần Trạm!

Một tiếng “Ầm” thật lớn vang lên, mặt đất dưới chân Tần Trạm lập tức lún xuống mấy phần, bốc lên bụi đất vạn trượng! Nhị trưởng lão miệng niệm thuật pháp, từng luồng từng luồng ánh sáng điên cuồng đánh xuống, thảm cỏ trong biệt thự lập tức trở nên hoang tàn.

Cậu Phan ở bên cạnh hưng phấn hét to: “Đáng đời! Dám trái ý của tôi, chết chưa hết tội!”

Nhị trưởng lão xoa đầu cậu Phan, cười ha ha nói: “Cậu Phan, hả giận chưa?”

Cậu Phan gật đầu nói: “Ừ! Chú hai, cháu rất hài lòng!”

“Ha ha, vậy là tốt rồi.” Nhị trưởng lão gật đầu nói: “Tuyển cử mấy ngày tới còn phải làm phiền cháu tiến cử tam sự huynh của cháu.

Tam sư huynh này chính là con trai của nhị trưởng lão, sau khi đại sư huynh và tam sư huynh chết, anh ta là người trẻ tuổi có hi vọng nhất ở nước Bàn.

Hơn nữa có sự ủng hộ của nhị trưởng lão, chủ nhân nước Bàn trừ anh ta ra thì không thể là ai khác.

“Yên tâm!” Cậu Phan nói: “Cháu ủng hộ tam sư huynh của mình vô điều kiện!”

“Có phải cậu bị ngu không, vị trí của ba cậu cậu không muốn ngồi hả?” Đúng vào lúc này, từ trong bụi đất bỗng nhiên truyền ra một giọng nói.

Sắc mặt nhị trưởng lão lập tức biến đổi, vội vàng nhìn qua.

Chỉ thấy Tần Trạm đứng tại chỗ không động đậy, đất đá dưới chân anh đã bị đánh vỡ, quần áo thì rách rưới, nhưng trên người anh lại không có một vết thương nào.

“Sao có thể như vậy được!” Sắc mặt nhị trưởng lão biến đổi: “Cuối cùng cậu là ai!”

Tần Trạm cười lạnh nói: “Ông là nhị trưởng lão đúng không? Nếu như ông không muốn chết phải trả lời mấy vấn đề của tôi.”

Nhị trưởng lão cắn răng nói: “Mẹ kiếp, ở khu vực của nước Bàn mà dám đe dọa tôi, tôi thấy cậu muốn chết rồi!”

Vừa dứt lời, trên tay ông ta bỗng nhiên xuất hiện một thanh kiếm Song Long!

Thanh kiếm này là Bàn Vương ban tặng, nghe nói là thánh khí truyền lại từ nhiều năm trước, uy lực không thể địch nổi!

Chỉ thấy nhị trưởng lão cầm trường kiếm trong tay, “vèo” một phát đâm vê phía Tần Trạm!

Tần Trạm giơ hay tay lên, “lạch cạch” một tiếng đã kẹp lấy thanh trường kiếm này.

Sắc mặt nhị trưởng lão lập tức khó coi hơn, ông ta dùng hết toàn lực muốn rút kiếm vê, nhưng thanh kiếm lại không nhúc nhích chút nào.

“Còn muốn lấy về hả?” Tần Trạm cười một tiếng, hai tay anh dùng sức, theo một tiếng “răng rắc” thanh thúy vang lên, kiếm Song Long trực tiếp gãy thành hai đoạn!

Lần này, nhị trưởng lão hoàn toàn sợ hãi.

Dùng hai ngón tay đã bẻ gấy thanh thánh khí vô thượng này, thủ đoạn như vậy, cho dù là Bàn Vương cũng không làm đượ!

c Chính lúc này, một luồng áp lực kinh khủng từ trên người Tần Trạm tràn ra.

Áp chế cảnh giới cùng với chênh lệch thực lực khiến nhị trưởng lão cảm nhận được áp lực hai bên.

Trán ông ta chảy ra từng giọt mồ hôi, hai chân thì không ngừng run rẩy.

Mỗi bước Tần Trạm tiến lên, áp lực trên người ông ta liên tăng thêm mấy phần.

“Bịch bịch”

Cuối cùng dưới sức mạnh khổng lồ này, nhị trưởng lão không chịu nổi nữa, hai chân ông ta mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất.

“Đừng giết tôi! Cậu muốn hỏi gì tôi cũng nói cho cậu biết!” Nhị trưởng lão chật vật giơ hai tay lên, hoảng sợ hét lớn.

Tần Trạm thu hồi khí kình phát ra, cười hỏi: “Nghĩ thông rồi hả?”

“Cậu muốn hỏi gì?” Nhị trưởng lão trán chảy mồ hôi, vẻ mặt sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 357 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status