Truyền kỳ chiến thần

Chương 548



Chương 548

Chúc Diêu không vội nói, cô ấy đưa tay lên, dùng bí pháp giấu đi không gian.

Thuật pháp này làm cho Tần Trạm đặc biệt hoảng hốt, ở trên thế giới này hầu như rất khó để nắm được bí pháp này.

Mà Chúc Diễu đã thi triển tận hai lần, hơn nữa lần nào cũng đều rất thành thạo.

Trong khoảng không gian này dường như cách rời với thế giới bên ngoài, cho dù bọn họ nói gì đi nữa, bên ngoài cũng không thể nghe được gì.

Sau khi chắc chắn đã an toàn, Chúc Diêu mới chậm rãi mở miệng nói: “Không phải anh luôn muốn biết bí mật của nhà họ Chúc sao?”

Tần Trạm nhíu chặt mày, anh nhìn Chúc Diêu, có chút không giải thích được mà nói: “Có ý gì?” Chúc Diêu chậm rãi mở miệng nói: “Hôm nay tôi sẽ nói cho anh, chuyện bí mật của những Tông Môn đã ẩn thế.”

Tấn Thành liên tục gật đầu, ra hiệu Chúc Diêu nói tiếp.

Dường như Chúc Diêu nhớ lại một đoạn chuyện cũ, thật lâu sau, cô ấy mới chậm rãi mở miệng.

“Trên thế giới thành thực sự có lưu lại Tông Môn, hơn nữa sức mạnh cũng vượt qua sức tưởng tượng của cậu.” Chúc Diêu thản nhiên hỏi: “Thiên tài đời sau trên thế giới này, trong mắt bọn họ căn bản không là gì hết.”

Điều này làm cho Tần Trạm có chút kinh ngạc, anh gần như đã giao đấu với từng người thế hệ sau của Việt Nam, biết rõ được bản lĩnh của họ, mặc dù không bằng Tần Trạm nhưng đúng là nhân vật đỉnh cao của hiện tại.

Nhưng hôm nay ở trong mắt Chúc Diêu, lại không là cái gì hết.

“Gia tộc ẩn thế đó mạnh như vậy sao? Vậy tôi làm sao mà có thể gặp được bọn họ?” Tần Trạm không nhịn được mà có chút suy nghĩ, cười nói.

Chúc Diêu thấy Tần Trạm nói: “Bây giờ là lúc anh thỏa mãn nhất, không gặp bất cứ ngăn cản gì, tất nhiên sẽ không hiểu rõ, thời đại này đã không thích hợp với tu hành nữa rồi, Xuất Khiếu Kỳ, thậm chí cả Nguyên Anh Kỳ, đều đạt được trình độ cao, nhưng nếu giao chiến với vũ khí hiện đại, căn bản không đánh lại được.”

Sắc mặt Tần Trạm hơi đổi, Chúc Diêu này quả nhiên là người tu hành chân chính.

“Anh còn nhỏ tuổi, có thể không biết một số truyện.” Chúc Diêu nói: “Người tu hành và sức mạnh quân sự hiện nay đã từng có một lần đối đầu với nhau, vì lần đối đầu đó mà tám gia tộc lớn suýt nữa đã bị diệt sạch.

Tần Trạm trầm mặc không lên tiếng, anh chăm chú nhìn Chúc Diêu, trên mặt tràn ngập sự hứng thú.

Chúc Diêu tiếp tục nói: “Tám gia tộc lớn đã từng là người tu hành giỏi nhất trên thế giới, nhưng theo sự thay đổi của dòng đời, những người này liền bị sa sút, tu hành cũng ngày càng trở nên khó khăn, hơn nữa khoa học kỹ thuật phát triển mạnh, tu hành đã sớm không còn được nhắc đến nữa.”

“Vì vậy, phía chính phủ đưa ra một yêu cầu, những gia đình này phải ẩn thế tiêu vong.” Chúc Diêu trầm giọng nói: “Nhà họ Chúc là một trong số đó.”

Tần Trạm cau mày nói: “Vậy bọn họ đi đâu?”

Chúc Diêu nhìn Tần Trạm, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nói: “Bọn họ lánh vào trong một không gian khác.”

“Lánh vào không gian khác?” Tần Trạm lại nhíu chặt mày, hèn gì Chúc Diêu còn thành thạo bí thuật không gian hơn cả Âm Thuần.

“Tránh đi còn có ý nghĩa sao?” Tần Trạm không nhịn được mà cười lắc đầu: “Vậy còn không bằng làm một người bình thường.”

“Nói vậy là sai rồi.” Chúc Diêu cười nói: “Bọn họ đang đợi một thời cơ thích hợp, chờ một thời đại mới, còn có đợi được hay không thì không ai biết được.”

Tần Trạm kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ bọn họ muốn chờ hồi phục lại Linh Khí sao?”

“Đúng vậy.” Chúc Diêu thừa nhận ý kiến của Tần Trạm.

Sau đó Chúc Diêu kể chuyện của tám gia tộc lớn cho Tần Trạm.

Tám gia tộc lớn gồm: Nhà họ Chúc, nhà họ Tô, nhà họ Hàn, nhà họ Khương, nhà họ Phong, nhà họ Tào, nhà họ Vân và nhà họ Đổng.

Ngoại trừ nhà họ Chúc, nhà họ Tô, nhà họ Hàn ra, những dòng họ lớn kia đã cực kỳ xưa cũ rồi, thậm chí cũng không còn lưu truyền đến nay nữa.

Mà thế hệ trước của những gia tộc này hoặc là đi Giá Hạc Tây, rời khỏi trái đất, đến những đại lục khác, chỉ để lại một số người, hoàn cảnh tu hành càng trở nên khó khăn, vì vậy cũng trở nên sa sút. Cho đến bây giờ, hoàn toàn không thể đấu lại được với những vũ khí hiện đại, chỉ có thể lánh đi làm rùa đen rụt đầu mà thôi.

“Nhà họ Tô, nhà họ Hàn và nhà họ Khương!” Tần Trạm cảm thấy rất hứng thú với ba nhà này.

Anh nhìn về phía Chúc Diêu, nói: “Tô Uyên, Hàn Cửu Thiên, Khương Mạch Liên, bọn họ liên quan đến tám gia tộc lớn kia không?”

Chúc Diêu cười nói: “Chuyện này thì tôi cũng không biết, nhưng Hàn Cửu Thiên thực sự rất đáng nghỉ.”

Tần Trạm gật đầu nói: “Tôi cũng cho rằng như vậy, Hàn Cửu Thiên hiểu biết rất nhiều, đã vượt qua tưởng tượng của tôi.”

Chúc Diêu cười nói: “Bọn họ đều tu luyện bí pháp được lưu truyền từ xưa, những bí pháp đó hoặc là không hoàn chỉnh, hoặc là bị mất, hiển nhiên không thể đánh đồng được.”

Tần Trạm bỗng nhiên nhớ đến vấn đề huyết mạch trên người Tô Uyên.

Chẳng lẽ Tô Uyên thực sự là con nối dõi của tám gia ộc lớn hay sao? Hoặc nói cách khác, cả nhà họ Tô đều như vậy? Nhưng huyết thống chỉ phục hồi trên cơ thể Tô Uyên?

“Nhưng tại sao cô Chúc lại tự nhiên đi nói những chuyện này với tôi?” Lúc này Tần Trạm bỗng chuyển đề tài hỏi. Nghe câu này, sắc mặt của Chúc Diêu có chút cứng đờ. Cô ấy chậm rãi nói: “Bởi vì Hiệp hội Võ đạo thủ đô.”

“Chẳng lẽ Hiệp hội Võ đạo thủ đô liên quan đến tám gia tộc lớn này hay sao?” Tần Trạm kinh ngạc nói.

“Đúng vậy.” Chúc Diêu gật đầu: “Anh có biết vì sao mà Hiệp hội Võ đạo thủ đô lại chỉ có tám hội trưởng không?”

“Mỗi một gia tộc một người?” Vẻ mặt Tần Trạm không nhịn được mà thay đổi.

“Không sai.” Chúc Diêu lại gật đầu.

Tần Trạm nhíu mày: “Không đúng, tại sao tôi lại nghe nói trước đây Hiệp hội Võ đạo thủ đô có mười mấy hội trưởng, chẳng qua là bị người ta giết chết mà?”

Chúc Diêu nói: “Chuyện này cũng không hề mâu thuẫn, trước đây thực sự có mười mấy người, nhưng đều là bội số của tám. Năm mươi sáu, bốn mươi tám, ma mươi hai, cho đến tám người như hôm nay.

Tần Trạm nghe vậy, không nhịn được mà cười khổ.

như vậy, chẳng ph: đắc tội vào tám gia tộc lớn rồi hả? Cô Chúc, cô cũng là người của tám gia tộc lớn, bây giờ nói cho tôi những chuyện này là muốn cảnh cáo tôi sao?” Tần Trạm cười khổ nói.

Chúc Diêu lắc đầu, nói: “Nhà họ Chúc chúng tôi sớm đã không quan tâm đến mọi chuyện nữa rồi, về phần Hiệp hội Võ đạo thủ đô cũng không hề quan tâm đến. Không những như vậy, mấy nhà nhà họ Tô, nhà họ Vân cũng như vậy. Trừ khi lúc nào trên thế giới này xuất hiện một phần mộ lớn, hoặc là có báu vật gì xuất hiện trên đời, bọn họ mới xuất hiện.”

Tần Trạm nhìn Chu Dao, ra hiệu cô ấy tiếp tục nói.

p hội Võ đạo thủ đô, đã đi đến núi Côn Lôn.” Chúc Diêu nói.

Tần Trạm nhíu mày nói khác, theo như lời cô nói phần không ải là tôi đã gian khác kia ở trên núi Côn Lôn?”

“Đúng vậy.” Chúc Diêu gật đầu: “Tôi cũng không dám chắc là tám gia tộc lớn có phái người đến bắt cậu hay không. Nhưng mà cậu cũng đừng lo lắng quá, thực lực của cậu không thua kém bọn họ, nhìn qua tất cả mọi người, người mà tôi có thể nhờ được chỉ có một mình Tần Trạm anh.”

Tần Trạm cười nói: “Hình như cô Chúc Diêu hơi khen ngợi tôi quá rồi.

Nhưng mà tôi cũng không quan tâm đến tám gia tộc lớn, nếu như bọn họ dám đến, tôi giết bọn họ là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 357 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status