Truyền nhân trừ ma: Bạn trai tôi là cương thi

Chương 178

Chương 178

Chúng Tôi Không Giống Nhau

Editor: Meo_mup

Thương Sùng hài hước nhướng mày với Sở Niệm, giơ tay nâng cằm cô, bá đạo làm cô chỉ có thể nhìn chính mình. “Em cũng biết tính anh rồi đó, hôm nay em không nói anh nghe, anh sẽ còn truy hỏi tới cùng.”

“…Đây là anh cưỡng bách sao?” Sở Niệm mếu máo, đáng thương mà nhìn hắn.

“Ừ.”

Hắn trước nay đều sẽ không bức Sở Niệm làm bất luận cái gì cô không muốn làm, nhưng mà lúc này đây lại là ngoại lệ, ai kêu nha đầu này lại như vậy, dễ như trở bàn tay khơi mào lòng hiếu kỳ của hắn.

Đốt lửa, đương nhiên cũng phụ trách đến dập tắt lửa phải không?

Đầu ngón tay Thương Sùng lành lạnh, Sở Niệm khoảng cách hơn mười phân giữa mình và người đàn ông ấy. Đôi mắt ấy dù mình nhìn bao nhiêu lần, cảm giác vẫn làm cô trầm mê như lần đầu gặp mặt.

Gò má cô chợt phiếm hồng, bờ mi thật dài hơi hơi phập phồng. “Thương Sùng, chúng ta chờ xuống xe rồi mới lại nói chuyện này được không? Bác tài nhìn cảnh này sẽ cảm giác rất kỳ đó.”

Tán tỉnh trên taxi, có thể hay không có chút quá ân ái đi?

Thương Sùng nhấp môi, đôi tròng mắt đen chỉ đặt trên khuôn mặt nhỏ của Sở Niệm.

Bộ dạng văn nhã bình đạm như nước, nhưng biểu tình vậy càng làm cho tim người ta đập dồn dập hơn. Môi hắn gợi lên một nét gian, khóe mắt nheo lại.

Sở Niệm thừa nhận, giờ khắc này Thương Sùng quả thực là đẹp trai tới mức người thần đều phẫn nộ.

Thương Sùng nói: “Em yên tâm, bác tài không chỉ không nghe được chúng ta nói gì, mà thậm chí còn không để ý tới biểu hiện gì của em đâu.”

“Tại sao?”

“Bởi vì người trẻ tuổi yêu đương, người ta thấy nhiều rồi.” Thương Sùng ái muội liếm môi dưới trước mặt Sở Niệm, cười khẽ, bộ dáng quả thực y như hồ ly tinh. “Hai chúng ta cũng chỉ là đối thoại mà thôi, chẳng lẽ em trong lòng ở kỳ vọng cùng anh phát sinh cái gì?”

Editor: Meo_mup

“… Lại không đứng đắn.” Sở Niệm cảm thấy cô nhất định phải lôi Thương Sùng ra kiểm tra cho kỹ toàn thân hắn, coi hắn đã đem đuôi cáo đi giấu ở đâu.

Chuyển mắt nhìn tài xế đang chuyên tâm lái xe, trong lòng cô bỗng có cảm giác kỳ quái. Cô cảm thấy cho dù tài xế quen nhìn chuyện tình nhân này nọ, nhưng trên mặt cũng không nên giống như bây giờ, một chút biểu tình cũng không có.

Không chỉ là lạnh nhạt…mà căn bản là dường như không thấy mình.

Bác tài cũng cảm thấy kỳ quái, một nam một nữ trên ghế sau ngồi thẳng thớm, hơn nữa từ lúc lên xe tới giờ đều không nói gì với nhau. Cặp tình nhân này… là đang chiến tranh lạnh sao?

Thương Sùng ý vị thâm trường cười, sủng nịnh véo mũi Sở Niệm:

“Vậy giờ em suy nghĩ kỹ muốn kể cho anh nghe sao?”

“Không nói anh nghe, em còn sống được sao?”

Sở Niệm thất bại thở dài, trầm mặc vài giây, lúc sau nhìn Thương Sùng nói: “Muốn em nói cũng được, nhưng chúng ta phải chuẩn bị trước mấy cái việc xấu nha. Giấc mơ của em kh ông tốt, anh nghe xong đừng nóng giận.”

“Được.” Thương Sùng tâm tình vui sướng buông cằm Sở Niệm ra, giơ tay đem cô một lần nữa ôm vào trong lòng.

“Kỳ thật em chính là mơ thấy chúng ta ở bên nhau đi dạo phố, kết quả trên đường nhảy ra một nữ nhân không thấy rõ diện mạo, sau đó anh liền không cần em mà cùng cô ta rời đi.” Sở Niệm vẫn là không có cách nào đem chuyện trong mộng chân thật nói cho Thương Sùng, cho nên cô chỉ có thể kỳ vọng lời nói dối này có thể làm hắn tin tưởng.

Thương Sùng cau mày, nhìn Sở Niệm biểu tình bắt đầu có chút khổ sở. “Em không muốn nói với anh, chính là bởi vì sợ anh sẽ thật sự giống trong mộng, mặc kệ em mà rời đi sao?”

“Dạ.” Rời đi cùng tử vong đối với cô, đều là vô pháp tiếp thu.

“Nha đầu ngốc.” Thương Sùng ôm sát Sở Niệm, hôn thật sâu lên trán của cô. “Con người của anh thực cố chấp, một khi yêu thì sẽ không buông tay. Hiện tại là như thế này, về sau cũng là như thế này.”

“Nói thì nói vậy, nhưng chuyện về sau như thế nào cũng không ai có thể biết trước được không phải sao? Anh cũng biết rất nhiều cặp tình nhân ngay từ đầu đều là muốn thiên trường địa cửu, nhưng về sau lại…”

“Đó là bọn họ, không giống anh. Anh - Thương Sùng trước kia yêu em, hiện tại yêu em, về sau, sẽ vẫn yêu em. Mặc kệ qua đi bao lâu, thế giới biến thành cái dạng gì, anh đều như thế.”

Con gái khi yêu, mặc kệ bình thường bình tĩnh thế nào, thờ ơ thế nào, vào thời điểm yêu đương thì cảm xúc đều xuất hiện thật khoa trương, nhiều biến hóa.

Ban đầu là ngập tràn vui mừng trong lòng, rồi ngọt ngào tận tâm can, thậm chí sau cùng có thể còn cảm thấy tê tâm liệt phế.

Tình yêu là một quá trình mà con người trên cõi đời này đều phải trải qua. Từ lúc ngây thơ lột xác thành thành thục, chịu chua chát và cay đắng, lo được lo mất.

Thề non hẹn biển, biết rõ là giả nhưng lúc nghe được cũng sẽ vô cùng động tâm.

Tực như Sở Niệm lúc này…ngọt ngào…lâng lâng.



Vì lời thú nhận bất ngờ của Thương Sùng, tâm trạng của Sở Niệm ngồi tại bàn lúc này chỉ đơn giản là tuyệt vời…

Không có tránh né như trước mà còn chủ động ôm lấy tay Thương Sùng trước mặt bọn Hoa Lệ.

Gọi món ăn, nói chuyện phiếm, thậm chí là gắp đồ ăn, Sở Niệm đột giống như cánh bướm vờn quanh hoa, run rẩy run rẩy vây quanh Thương Sùng.

Sở Niệm nói: Thương Sùng, mặc dù dáng người anh thật đẹp tới mức em muốn chảy máu mũi, nhưng mà anh cũng phải ăn nhiều lên, muốn ăn cái gì cứ việc gắp.

Sở Niệm nói: Thương Sùng nhà mình thật sự là hay xấu hổ mà, thoạt nhìn người lạnh như băng, kỳ thật trong xương cốt ôn nhu muốn chết.

Sở Niệm nói: Thương Sùng, anh đưa ly đây, em rót nước cho. Dù là rượu vang đỏ có thể dưỡng nhan, nhưng mà chỉ uống vậy cũng không tốt.

Sở Niệm nói: Anh nhìn anh xem, ba ngày chưa nghỉ ngơi tốt, không phải là em ngủ rồi sao, anh có biết là anh làm như vậy làm em đau lòng lắm.

Ngồi đối diện trên bàn ăn Vương Lượng rùng mình, khoa trương lấy hai tay chà chà lẫn nhau. Hắn nhìn chằm chằm Sở Niệm đang ngập trong hạnh phúc, hỏi Thương Sùng: “Thần tượng, anh đã làm gì Sở Niệm vậy. Làm thế nào mới tách ra nửa giờ, nha đầu này thay đổi dường như một người khác?”

Sở Niệm liếc Vương Lượng một cái. “Thay đổi cái gì? Em đối tốt với Thương Sùng nhà em một chút thì có gì sai sao?”

“Sai nhưng thật ra không có gì sai, chỉ là……” Vương Lượng liếc mắt bên cạnh nhìn Cẩm Mặc trầm mặc liều mạng ăn cá cùng Hoa Lệ. “Các ngươi đều là một cặp, trước mặt tôi một người đàn ông độc thân mà ân ái, các ngươi không cảm thấy tàn nhẫn sao?”

Sở Niệm đắc ý: “Vương Lượng, anh đây là đang hâm mộ sao?”

“… Đúng vậy.”

“Vậy anh như vậy xem như ghen ghét sao?”

“…… Cũng có thể nói như vậy.”

“Hâm mộ ghen ghét là chuyện tốt, bất quá muốn ghét hở, vậy quên đi.”

Vương Lượng khóe miệng không chịu khống chế run lên, vừa rồi chính mình như thế nào liền vừa lơ đãng đã chui tọt vào bẫy của Sở Niệm chứ?

Hâm mộ, ghen ghét, ghét? Hắn là cái loại này người sao? Hắn có thể là cái loại này người sao?!

Sở Niệm cười vui vẻ, Thương Sùng cùng Hoa Lệ bọn họ cũng cười vài tiếng. Gắp miếng thịt bò cho vào chén Sở Niệm, Thương Sùng nói: “Vương Lượng, ngươi năm nay chắc cũng hai mươi tám nhỉ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status