Truyền nhân trừ ma: Bạn trai tôi là cương thi

Chương 204

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 204

Thương Tiên Sinh, Anh Đây Là Ghen Sao?

Ngồi ở một bên Thương Sùng cũng vì Sở Niệm như vậy mà cảm thấy chút nghi hoặc, trước kia cô cũng sẽ không giống như bây giờ, bởi vì quyết định của người khác mà xuất hiện nửa điểm tức giận.

Nghiêng mắt nhìn Vương Lượng áy náy sắp chết, Thương Sùng cầm tay Sở Niệm. “Nha đầu, em cũng đừng nóng giận. Cùng lắm thì, liền tùy hắn đi được không.”

Vương Lượng lý giải ‘ tùy hắn đi ’, này đây vì Thương Sùng giúp đỡ chính mình khuyên Sở Niệm. Chính là… Sở Niệm cũng rõ ràng minh bạch, ba chữ kia trong miệng Thương Sùng, rốt cuộc là ý gì.

Chẳng lẽ, thật sự muốn tùy hắn đi sao? Chẳng lẽ… Thật sự có thể không hề quản hắn chết sống sao?

Sở Niệm thở dài thật mạnh, dùng khuỷu tay nhẹ đâm một cái vào eo Thương Sùng. Sau đó ngồi thẳng dậy, cả người thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ, cũng không có nửa điểm lúc trước tức giận.

Hàng mi dài của cô run lên, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ là lạnh như băng dùng ống hút chọc nước trái cây trong ly.

“Chút anh trở về cục cảnh sát, đem tư liệu về hiệu trưởng ngôi trường kia đưa em. Càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt, bao gồm thói quen, cùng với hoạt động phạm vi.”

“…Ừ.” Vương Lượng có điểm mông lung, nửa ngày mới mở miệng khô cằn phun ra một chữ.

“Mặt khác, anh mau chóng nghĩ cách mang em đi xem thi thể hai phóng viên kia. Nhớ lấy, không bất cứ kẻ nào đụng tới bao gồm cả anh.”

“Anh minh bạch.”

“Cuối cùng anh còn phải đáp ứng em, mặc kệ cấp trên các anh ra lệnh hành động gì, đều phải suy nghĩ kỹ, không được hành động thiếu suy nghĩ. Em chỉ có thể lo cho anh, chứ không có năng lực bảo hộ cho đồng nghiệp anh.”

Dù sắc mặt cùng ngữ khí Sở Niệm đều lạnh như băng, nhưng vẫn là làm Vương Lượng nháy mắt trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đáy mắt đều có chút nóng lên.

Hơn hai mươi năm, ngoài Tô Lực ra, thật đúng là không có người nguyện ý như vậy vì hắn mà suy nghĩ và tính toán. Hắn tính cách từ nhỏ rất cố chấp, không thể gặp những chuyện lung tung lộn xộn đó.

Tính tình thẳng, trong mắt không dung một cái hạt cát làm Vương Lượng từ nhỏ liền vốn không có được tri tâm bằng hữu. Đừng nói người ngoài, bạn học ở trường cảnh sát cũng không có mấy ai đối tốt với hắn.

Hắn nỗ lực làm chính mình hiếu thắng chút, chính là hy vọng bảo vệ tốt bản thân, nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn kỳ vọng đơn giản. Người khác không hiểu, vậy cứ không hiểu thôi. Dù sao, chính mình cũng không có gì thân nhân nào quan tâm.

Lúc trước, Vương Lượng vẫn luôn cho rằng có thể quen biết Tô Lực, chính là sự tình may mắn nhất đời này của hắn. Chính là không nghĩ tới, chỉ mấy tháng quen biết Sở Niệm, thế nhưng cũng làm hắn có cảm giác tương đồng.

Bằng hữu không ở nhiều, chỉ cần một người hiểu ngươi, một người quan tâm ngươi, vậy đã đủ rồi!

Vương Lượng nói: “Sở Niệm cảm ơn em! Nếu anh có thể trở về, anh nhất định cái gì cũng đều nghe em!”

“Đây là đương nhiên.” Sở Niệm bất đắc dĩ cong môi. “Nếu lần này sự tình giải quyết xong, anh còn có hai mươi năm thời gian đều là thuộc về em. Làm trâu làm ngựa, em không cần. Nhiều kẻ sai vặt một chút, chắc em cũng cảm thấy thú vị.”

“Được! Em nói cái gì là cái đó.” Vương Lượng ngẩng đầu đồng hồ, cầm áo khoác, đứng lên. Đầu tiên là nhìn Thương Sùng vẫn luôn mỉm cười không nói, sau đó lại nhìn về phía Sở Niệm. “Thần tượng, Sở Niệm, tôi về cục cảnh sát. Chờ tra được, sẽ liên hệ.”

Thương Sùng nhấp ngụm cà phê, khẽ gật đầu.

Sở Niệm cũng dặn dò hắn một câu ‘ chú ý an toàn ’, sau đó nhìn theo Vương Lượng rời đi.

Trên chỗ ngồi rốt cuộc chỉ còn lại có hai người bọn họ, Thương Sùng lười nhác mà dựa nghiêng ở trên sô pha, đôi chân thon dài bắt chéo, liếc xéo Sở Niệm.

Tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng mà Sở Niệm vẫn là có thể thấy hắn có vẻ không buồn để ý tới mình, bên môi cũng gợi lên chút thâm ý khác tươi cười, có chút trêu chọc.

“Liếc cái gì mà liếc?” Sở Niệm tức giận mà liếc mắt nhìn hắn. “Nếu không muốn, vậy còn nói cái gì hả.”

Thương Sùng bị nàng chọc cười, ngón tay vuốt sợi tóc, ống tay áo màu đen cùng gương mặt hắn trắng nõn vừa vặn rõ ràng đối lập. “Anh chỉ là có chút tò mò, vì cái gì emmột hai phải đi quản sự tình của Vương Lượng. Sở Niệm mà anh biết, cũng không phải là một cô nương thích giúp đỡ mọi người.”

“Thương tiên sinh, ngài đây là ghen tị sao?” Sở Niệm đá lông nheo với hắn, không có trả lời vấn đề, ngược lại từ thủ biến công, đem chuyện chuyển tới hắn.

Thương Sùng nói: “Anh đây cảm thấy Vương Lượng không hạp khẩu vị của em, cho nên ghen gì đó, phỏng chừng không có hy vọng.”

Sở Niệm ‘ hứ ’ một tiếng, Thương Sùng có thể nói cô như vậy, thực tham ăn sao?

Tay bưng ly nước trái cây, dựa vào trong lòng ngực hắn Sở Niệm đưa lưng về phía Thương Sùng, hút nước trái cây.

Thương Sùng cũng không thúc giục cô nói chuyện, khóe miệng ngậm cười điều chỉnh thư thế ngồi, để cho cô dựa vào càng thoải mái chút.

Lúc lâu sau, Sở Niệm nói chuyện. “Em sở dĩ lần lượt giúp Vương Lượng, cũng chỉ là cảm thấy hắn nội tâm thực sạch sẽ. Đối với em và anh không hề có ý đồ gì, lại còn luôn là muốn chiếu cố cảm nhận của em.”

“Chiếu cố cảm nhận của em?” Thương Sùng dừng một chút. “Điểm này, anh thật đúng là không có phát hiện.”

“Thật ra từ lúc ở quán ăn, lão hâm đó đã thực sự có hứng thú với sự tình ở trường học, nhưng lại lo tới ý nghĩ của em nên mới ấp a ấp úng như gà mắc tóc.”

“Hắn vốn không biết cách đi gài người ta, mà theo tính tình và thói quen của hắn, sẽ không có khó xử như nãy giờ lâu như vậy.”

“Hắn sẽ nghe ý kiến chúng ta, chỉ là… nhưng lại vẫn như cũ dao động không nói ra quyết định của chính mình.”

Sở Niệm ngước mắt đem tầm mắt đặt ở ngoài cửa sổ nhìn xe cộ nườm nượp trên đường. “Đồ trâu nước, không có tâm nhãn chính là từ để hình dung loại người như Vương Lượng này. Bất quá Thương Sùng, anh không cảm thấy loại người này ở xã hội hiện nay đã rất khó tìm sao? Nếu hắn đem chúng ta trở thành bằng hữu, thì việc bảo hộ cho cái đồ ngốc đó cũng là việc chúng ta phải hết sức làm thôi.”

“Xem ra, em đối với hắn đánh giá càng ngày càng tốt.” Thương Sùng cười khẽ. “Bất quá đáng tiếc, có một chút em nói sai rồi.”

Sở Niệm quay đầu lại nhìn hắn. “Điểm nào?”

Thương Sùng cúi đầu lên trán cô,sau đó nghiêng đầu ở nàng bên tai thấp giọng nói: “Bảo hộ hắn, là em muốn gánh trách nhiệm. Mà trách nhiệm của anh, từ đầu tới đuôi cũng chỉ là bảo hộ em một người mà thôi.”

……

10 giờ đêm, từ buổi chiều về đến nhà tới giờ Sở Niệm vẫn luôn cầm điện thoại ở phòng khách đi đi lại lại.

Hoàng phù, hồng phù, thậm chí là hắc phù làm Sở Niệm ruột đau như cắt nữa được cô chuẩn bị tốt. Nhưng là, Vương Lượng gia hỏa kia vì cái gì đến bây giờ còn không có gọi điện cho cô?

Chẳng lẽ hắn đem lời cô nói lúc ban chiều quên hết? Đã dẫn người đi tới trường kia?

Sở Niệm nhíu mày, sẽ không.

Vương Lượng tuy hay xúc động, cũng không có khả năng sẽ đem lời mình nói trở thành gió thoảng bên tai.

Chẳng lẽ là

Hiệu trưởng kia có chút cổ quái??????

- -------------------------------------------

Meo_mup: Ây dà, hôm nay gõ mỏi tay luôn. Có lẽ sáng nay được đi uống cafe chỗ đẹp nên tinh thần lên cao quá.

Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ.

Mèo siêng thì sẽ làm thêm vào cuối tuần này nha.

^^

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status