Truyền nhân trừ ma: Bạn trai tôi là cương thi

Chương 410: Ngươi muốn báo thù sao

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đừng cho là ta không biết ngươi cùng kẻ ngươi gọi là chủ tử trong lòng tính toán cái gì, nếu không phải nghĩ tới thứ mà ngươi nhắc nhở ta, Tử Lam Sam ngươi cho rằng ngươi có tư cách cùng ta ở chỗ này cò kè mặc cả?”

Thương Sùng nói thẳng lập trường, rõ ràng hắn cho phép Tử Lam Sam tới gần Sở Niệm, nhưng mà muốn khiến hắn rời đi…cũng chỉ như lời người điên nói mộng, si tâm vọng tưởng!

Châm chọc, mỉa mai, trắng trợn nhục nhã, Tử Lam Sam đúng là bị Thương Sùng ‘táng’ cho một cái không thể hồi thần được.

Thẹn quá hóa giận cau chặt mày, mười ngón tay thon dài trắng nõn nắm chặt.

“Nếu nói… ta Tử Lam Sam hôm nay nhất định muốn Hạn Bạt ngươi rời đi thì sao?!”

“Ta đây liền không ngại hiện tại liền động thủ giết ngươi.”

Thương Sùng châm chọc mà hừ lạnh một tiếng, trên mặt lười biếng mang theo hàn ý trí mạng.

“Ta biết ngươi đoan chắc ta sẽ không ở trước mặt nàng hiển lộ chân thân, chính là Tử Lam Sam, ngươi liền như vậy chắc chắn ta không có biện pháp khác có thể thu thập ngươi sao?”

Hạn Bạt sở dĩ cường hãn, trừ bỏ là bởi vì khó gặp, thứ càng khiến người sợ hãi chính là chân chính thực lực.

Tử Lam Sam biết Trần Đông chết là hắn giở trò quỷ, nhưng mà… muốn giết cô, người nam nhân này dám nắm chắc đến vậy sao?

Trong lòng không cam tâm làm sắc mặt Tử Lam Sam càng tái nhợt. Vì cô đã là quỷ, nên cũng không có khả năng như người sống huyết mạch sôi trào.

Giận dữ hất tay áo, cô căm tức nhìn Thương Sùng.

“Dù sao người muốn ngươi rời đi cũng không phải ta, tùy ngươi, muốn làm gì thì làm!”

Quả nhiên là sống càng dài, lá gan liền càng nhỏ.

Đứng ở bên cạnh xe Thương Sùng lạnh lùng mà câu khóe môi một chút, sau đó ngoái đầu nhìn lại ý bảo Sở Niệm ra khỏi xe.

Đêm càng lúc càng tối, từng trận gió xoáy thổi qua…

Không như dự kiến, sau khi Tử Lam Sam nói xong mọi chuyện, thấy được khuôn mặt cô trắng nhợt đi… việc này làm cho cô ta tiêu bớt oán khí đang uất nghẹn trong lòng không ít, đôi mắt phượng nheo lại, tròng mắt tím tràn ngập thích ý.

“Cha mẹ ngươi chết chính là do một tay Tư Đồ Nam lập mưu. Sở Niệm… hiện tại ngươi muốn báo thù sao?”

Sở Niệm đứng sững nơi đó, đầu óc trống rỗng, thậm chí không nghe rõ Tử Lam Sam nói gì.

Trước đây, cô từng nghĩ tới vài khả năng với chuyện của ba mẹ… nhưng hiện tại… cô thật sự hy vọng chẳng thà họ đã quên mất mình.

Quỷ hồn đầy linh lực cứ thế mà bị đốt tới hôi phi yên diệt, không thể luân hồi, không thể chuyển thế, mãi mãi không có khả năng xuất hiện trên thế giới này.

Cô biết mình không thể bình luận rằng tổ tiên mình trăm năm trước đã làm đúng hay là sai, nhưng mà dùng thủ đoạn như vậy, Tư Đồ Nam, ngươi có phải quá độc ác rồi không?

Trong lòng hy vọng duy nhất hoàn toàn tiêu tan, đau, đây cũng là cảm giác duy nhất trong lòng Sở Niệm hiện tại.

Đôi mắt đen láy chỉ còn có bi thương trầm trọng, Sở Niệm cố kiềm chế bờ vai, kỳ vọng nó đừng run rẩy như vậy để lộ ra vẻ yếu ớt của mình.

Rất lâu sau

Sở Niệm cúi đầu.

“Báo thù ư? Tử Lam Sam, cô sẽ không thấy được ngày mà ta biến thành kẻ như Tư Đồ Nam.”

Thù cha mẹ, cô khẳng định muốn báo.

Nhưng cô vẫn còn lý trí, Sở Niệm tuyệt đối không đi vào bẫy mà Tử Lam Sam đã giăng.

Sở Niệm trả lời như vậy không chỉ làm Tử Lam Sam kinh ngạc mở to hai mắt, hơn nữa cũng làm Thương Sùng đứng ở một bên khẽ chau mày.

Bọn họ dường như đều không nghĩ được cô gái trẻ này mà có thể bình tĩnh đến vậy, nếu bản thân họ gặp chuyện này thì chưa chằc có thể có được bộ dáng trầm mặc giống cô như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status