Truyền thuyết chi chủ đích phu nhân

Chương 217: Sự thật về công pháp

Túng dục và gì gì đó, quả nhiên không thể chấp nhận được.

Du Tiểu Mặc đã biết rõ, cái việc trên giường này được xây dựng trên sự đau khổ của hắn mà.

Về phần Lăng Tiêu ăn uống no đủ, tinh thần sảng khoái kia, cả buổi trưa đều ngồi trong phòng với hắn, hứng chịu ánh mắt u oán của Du Tiểu Mặc, còn chẳng thèm có chút áp lực nào mà mát xa rồi bưng trà dâng nước cho hắn.

Buổi chiều, cuối cùng thì Du Tiểu Mặc cũng xuống được khỏi giường, lần này sức khỏe khôi phục nhanh hơn lần trước nhiều, ngoại trừ phần eo có chút nhức mỏi, cảm giác đau xé cũng không còn.

Nhìn Du Tiểu Mặc lại sinh long hoạt hổ như xưa, Lăng Tiêu cảm thán: “Xem ra làm thêm mấy lần là em có thể quen được rồi.”

Du Tiểu Mặc oai phong tặng cho y hai chữ, “Ngươi biến!”

Đương nhiên Lăng Tiêu sao có thể biến theo lời hắn được, đem quần áo treo trên bình phong đưa cho Du Tiểu Mặc, vốn là còn chuẩn bị mặc vào cho hắn cơ, nhưng đáng tiếc đã bị vô tình cự tuyệt rồi.

Rửa mặt xong, hai người liền xuống lầu.

Khách nghỉ lại ở đây rất nhiều, hai người vừa bước ra khỏi phòng đã bị âm thanh ầm ĩ chấn động lỗ tai, một đám người tụ cùng một chỗ nói đủ thứ chuyện, nước miếng văng tung tóe.

Tuy rằng Lăng Tiêu đã đeo mặt nạ, nhưng cả hai người đều mặc đồ màu trắng, vừa nhìn đã thấy bắt mắt, thậm chí còn có vài người đang len lén đánh giá họ.

Tiểu nhị của khách sạn rất ân cần, đặc biệt là trong tình trạng đông khách như vậy, hai người chỉ vừa mới ngồi xuống là tiểu nhị hôm qua vội chạy tới, trên mặt mang theo một nụ cười tươi rói.

Nghe tiểu nhị giới thiệu, Du Tiểu Mặc bình tĩnh chọn mấy món ăn có vẻ rẻ, trong lòng thì đang mắng ầm lên đúng là đồ gian thương, chỉ có mấy món bình thường mà đòi những ba kim tệ một đĩa, làm cường đạo cũng chẳng cướp tiền nhanh như mở quán ăn.

Du Tiểu Mặc sâu sắc cảm thấy, kế hoạch kiếm tiền bắt buộc phải thực hiện rồi.

Lúc tới hắn đâu có ngờ giá cả sinh hoạt ở Viêm Thành lại đắt đỏ tới vậy, thậm chí còn cao hơn giá cả trung bình ở vùng phía nam vài lần luôn ấy chứ.

Nếu cứ tiêu xài kiểu này, hắn tin tưởng năm trăm vạn kim tệ trong túi chẳng mấy chốc sẽ bay sạch.

Du Tiểu Mặc gắp một ít rau bỏ vào miệng, nhìn về phía Lăng Tiêu đang dùng bữa với tư thế cực kỳ ưu nhã nói: “Tiếp theo chúng ta muốn đi đâu?”

Lăng Tiêu đáp: “Nghe ngóng tin tức, còn nửa tháng nữa sẽ đến thời gian học viện Đạo Tâm tuyển sinh, chúng ta còn không biết thời gian và địa điểm cụ thể, phải nghe ngóng sớm thì đến lúc đó mới không sợ cuống quýt.”

“Nghe ngóng ở đâu?” Du Tiểu Mặc hỏi

Lăng Tiêu chưa trả lời, tiểu nhị đã mang theo ấm trà tới, tình cờ nghe được câu hỏi của Du Tiểu Mặc, lập tức lên tiếng: “Hai vị công tử muốn nghe ngóng tin tức sao?”

Du Tiểu Mặc thấy hắn chủ động mở miệng, liền dứt khoát hỏi: “Ngươi biết tin tức về học viện Đạo Tâm không?”

Tiểu nhị cười: “Hai vị công tử tới Viêm Thành lần đầu đúng không?”

Du Tiểu Mặc nhướn mày, cái này cũng có thể nhìn ra được hả?

Tiểu nhị lại nói: “Chắc công tử không biết chứ học viện Đạo Tâm không có địa điểm tuyển sinh cố định, có lúc là tại Viêm Thành, có lúc là nơi khác ở vùng phía bắc, công tử khá may mắn, năm nay học viện Đạo Tâm sẽ tổ chức tuyển sinh ở Viêm Thành, nhưng vị trí cụ thể thì còn chưa có tin tức gì, phải mười ngày sau mới biết, nếu công tử muốn biết sớm, có thể tới Tiên Cơ Lầu.”

Du Tiểu Mặc sững sờ, “Tiên Cơ Lầu là chỗ nào?”

Tiểu nhị càng khẳng định họ tới Viêm Thành lần đầu, “Tiên Cơ Lầu là một nơi chuyên buôn bán tin tức, nó có một cơ cấu rất đặc thù, đó là chuyên môn thay người ta nghe ngóng tin tức, ví dụ như mấy chuyện lớn như việc tuyển sinh của học viện Đạo Tâm chẳng hạn, chắc chắn Tiên Cơ Lầu sẽ có tin tức.”

Nghe không tệ, nhưng Du Tiểu Mặc lại nảy ra một nghi vấn.

Hắn nói, “Nếu như địa điểm tuyển sinh công bố vào mười ngày sau, vậy cũng đâu có cần tốn kém kim tệ để mua tin tức làm gì?”

Tiểu nhị giải thích: “Công tử không biết đó thôi, tuy nói mười ngày sau sẽ công bố tin tức, nhưng học viện Đạo Tâm chỉ nhận một số lượng có hạn, nếu như tới không kịp, chẳng phải đã bỏ lỡ cơ hội này?”

Du Tiểu Mặc vẫn thắc mắc, “Học viện Đạo Tâm không phải xưng rằng không quan tâm tới lai lịch của đệ tử sao, chỉ cần có thể đạt yêu cầu là họ sẽ thu, vì sao không công bố trước địa điểm tuyển sinh?”

Tiểu nhị kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì học viện Đạo Tâm quá nổi tiếng, số người báo danh trong mỗi lần tuyển sinh quá nhiều, nhưng người có thể được nhận vào còn chưa tới một phần trăm kìa, bởi vì giảm bớt gánh nặng cho các đạo sư, còn tăng khả năng chọn được học sinh có tiềm lực chân chính, học viện Đạo Tâm đã áp dụng chế độ này từ ba năm trước, năm nay là lần thực hiện thứ hai rồi.”

Hóa ra là do hắn xui xẻo, không xuyên tới đây sớm hơn.

Sau khi nhận được tin tức cần thiết, Du Tiểu Mặc đưa cho tiểu nhị một kim tệ.

Tiểu nhị đi rồi, Du Tiểu Mặc lại đăm chiêu ủ dột, dự cảm hôm qua của hắn đúng chóc luôn, còn chưa tới một ngày, hắn đã tốn tiền rồi.

Lăng Tiêu xoa xoa hàng lông mày đang nhăn lại của hắn, “Đừng nghĩ nhiều quá, kim tệ dù dùng hết rồi vẫn kiếm lại được, ăn cơm đi, đợi lát nữa tới Tiên Cơ Lầu xem thế nào, dù sao tuyển sinh cũng không phải tin tức tuyệt mật gì, hẳn là không tốn bao nhiêu kim tệ đâu.”

Du Tiểu Mặc hơi thả lỏng, nói cũng đúng.

Cơm nước xong xuôi, hai người hỏi thăm vị trí của Tiên Cơ Lầu rồi chạy tới.

Tiên Cơ Lầu nằm ở phía nam của Viêm Thành, cách khá xa nơi họ đang ở, nếu đi bằng Hỏa Diễm điểu thì phải ba ngày mới tới, còn đi bằng truyền tống trận thì chỉ mất một lát.

Tuy Viêm Thành không cho phép có người phi hành trên không, nhưng lại cho phép đi bằng Hỏa Diễm điểu đã được đăng ký.

Hai người thương lượng một phen, cuối cùng Du Tiểu Mặc đồng ý dùng truyền tống trận.

Tuy hắn có cảm giác lại khổ sở thêm một hồi cho coi, nhưng sau khi bị chém thật sự, hắn vẫn đau lòng lắm.

Bởi vì linh thạch dùng để dựng lên truyền tống trận quá quý giá, hơn nữa truyền tống trận này còn dùng nhiều linh thạch hơn so với ở thành Nam Diệp, cho nên giá cả vô cùng đắt đỏ, nhưng tốc độ nhanh hơn không ít, chỉ lơ đễnh một chút là đã xuất hiện ở nơi khác rồi.

Dòng người hối hả cộng với âm thanh cò kè mặc cả, có vẻ đây là một khu thương mại.

Về phần Tiên Cơ Lầu, chưa cần tìm người hỏi Du Tiểu Mặc đã nhìn thấy.

Chỉ thấy phía trung tâm của dòng người, là một tòa nhà to lớn khí thế đang đứng lặng lẽ, kiến trúc được xây theo kiểu mái vòm, nơi này chính là Tiên Cơ Lầu, diện tích vô cùng rộng lớn, nếu ước lượng thì chắc Tử Cấm thành ở Trái Đất cũng chưa bằng một phần mười của nó.

Lăng Tiêu vỗ vỗ Du Tiểu Mặc còn đang sững sờ, “Choáng váng hả, đi thôi, đi vào xem thử.”

Du Tiểu Mặc vừa tỉnh táo lại đã bị Lăng Tiêu kéo vào Tiên Cơ Lầu, cảnh tượng đầu tiên lọt vào tầm mắt chính là hai cái màn hình khổng lồ vô cùng dễ thấy, một màn hình đang chạy rất nhiều tin tức đã công bố, trên cơ bản thì mọi người đã biết, những tin tức không bán được cũng xuất hiện trên màn hình.

Màn hình còn lại thì khá đặc biệt mà tiểu nhị cũng chưa giới thiệu cho họ.

Bên trên màn hình rõ ràng là một bảng danh sách treo thưởng, căn cứ theo giá trị giải thưởng mà xếp theo thứ tự.

Du Tiểu Mặc vô tình liếc qua, đột nhiên sững sờ.

Lăng Tiêu đứng bên cạnh cũng chú ý tới sự khác thường của hắn, vừa nhìn theo tầm mắt đã thấy cái bảng treo giải thưởng có giá trị cao nhất chưa kịp biến mất, không kiềm nén được mà nở một nụ cười vui vẻ tới ác liệt.

Hai viên linh đan cấp chín, khó trách sẽ được treo ở vị trí đầu tiên, xem ra cái gã đan sư tên Khâu Nhiễm kia đúng là chịu dốc hết vốn liếng vì Thiên Hồn Kinh.

Cái mà Du Tiểu Mặc thấy đúng là bảng treo giải này, nhưng thứ hấp dẫn hắn không phải là hai viên linh đan cấp chín, mà là món đồ muốn tìm về, bên trên rõ ràng viết ba chữ Thiên Hồn Kinh.

Hắn cũng không ngốc tới mức nghĩ ở trên đại lục này còn có một quyển công pháp khác cũng gọi là Thiên Hồn Kinh, bảo sao lúc ấy Lăng Tiêu chỉ tùy tiện cũng lấy được một bản công pháp cho hắn, hóa ra, ‘là trộm về’.

Du Tiểu Mặc lập tức nắm chặt tay áo Lăng Tiêu, hai con mắt như muốn bắn laser rồi, “Anh anh anh… Anh mau khai báo thành thật, có… Có đúng không?”

Khóe miệng Lăng Tiêu chậm rãi cong lên, vô cùng dứt khoát cho hắn một đáp án, “Đúng!”

Sau nửa ngày câm nín nhìn y, Du Tiểu Mặc bỗng nói: “Lúc đầu anh còn dám nói không phải trộm.”

Lăng Tiêu nghĩ lại, “Ta có nói thế sao?”

Du Tiểu Mặc gật đầu khẳng định, “Có.” Cho dù không thì hắn cũng sẽ nói là có.

Lăng Tiêu cười híp mắt: “Được rồi, cho dù ta đã nói thế, nhưng thực sự là ta không có nói sai mà.”

Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, “Người ta cũng treo giải rồi, anh còn nói không có?”

“Đương nhiên.” Lăng Tiêu hớn hở nói: “Bởi ta không có trộm, mà là giành được.”

Du Tiểu Mặc, “…” Có gì khác nhau hả?

Lăng Tiêu vuốt lưng hắn, giúp hắn xuôi xuôi: “Bây giờ em có xoắn xuýt vấn đề này thì cũng đâu có tác dụng gì, chuyện đã xảy ra lâu như vậy, mà cũng chẳng có ai biết là ta làm, em cứ an tâm thoải mái tu luyện bản công pháp kia đi.”

Đương nhiên là hắn biết rõ rồi, nhưng Du Tiểu Mặc nhớ tới một tháng trước hắn còn làm ra một hành vi não tàn đó là đưa Thiên Hồn Kinh cho ba vị sư huynh, nếu sớm biết là đồ ăn trộm, à nhầm, giành được, thì hắn đã không thoải mái như vậy rồi, cũng may mà đại sư huynh biết rõ bản công pháp kia quá quý giá, cho nên sẽ giữ bí mật triệt để.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status