Truyền thuyết chi chủ đích phu nhân

Chương 226: Đằng tử tâm

Chủ nhân của bóng dáng thướt tha kia là một cô gái tuyệt sắc hơn cả Ninh Tĩnh đạo sư.

Cô nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, khuôn mặt tuyệt trần lộ ra trước đám đông, chỉ là ánh mắt của nàng hơi lạnh lùng, có vẻ không phải là người dễ gần, có người nói nhìn từ cách đi đường có thể đoán được tính cách của một người, quả nhiên không sai.

Nữ tử mặc một bộ váy lụa tím, vạt áo rộng lớn thêu hoa văn phiêu lượng, cái eo nhỏ nhắn dùng một thắt lưng được dệt tỉ mỉ siết lại, đằng sau là mái tóc dài rủ tới hông, những sợi tóc kia như đang tỏa ra một loại ánh sáng lộng lẫy, khiến cho dung mạo tuyệt sắc không chút phấn son kia càng nổi bật động lòng người, cao quý diễm lệ, khí chất ấy quả thực đã khiến người người kinh diễm.

Thấy tất cả mọi người đều nhìn nàng, nét mặt của nữ tử như thể những ánh mắt kia đều không tồn tại, nhẹ nhàng bước đi, chậm rãi vào đại điện, dáng người yểu điệu quyến rũ, vậy mà không thề đối lập với khí chất cao quý lãnh diễm kia, đôi mắt đen như có ánh sáng lưu chuyển, khiến nhiều người nhìn không chớp mắt.

Mỗi lần nhìn thấy nữ tử, trong lòng Cao Dương cũng rất rung động, hít vào một hơi thật sâu mới giải thích: “Người này là Đằng Tử Tâm của Đằng gia, em gái của Đằng Tử Diệp, năm nay hai mươi tuổi, là một đan sư cấp năm trung phẩm, vậy mà ngang hàng với anh trai lớn hơn một tuổi của mình, cũng là thiên tài tuyệt đỉnh của Đằng Gia, nàng đã trở thành đan sư cấp bốn khi mười sáu tuổi, sở dĩ khi ấy không gia nhập học viện Đạo Tâm là vì đi dạo chơi cùng sư phụ của nàng, sư phụ của Đằng Tử Tâm là một đan sư cấp mười.”

Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng, đúng là người trước còn lợi hại hơn người sau, cứ tưởng đẳng cấp của mấy thiên tài này toàn cấp bốn thôi chứ, ai ngờ vẫn còn một người cấp năm, mà mới có hai mươi tuổi.

Thời điểm đang suy nghĩ, Du Tiểu Mặc đột nhiên cảm giác được một ánh mắt âm lãnh đang lia về phía mình, sau đó hắn mới nhìn thấy một gã thanh niên đi cuối cùng.

Thanh niên kia không xa lạ gì, chính là cái kẻ đã gây sự với hắn ngày hôm qua Sài Tuấn. Giờ phút này Sài Tuấn đang dùng cái nét mặt hung ác nhìn chằm chằm vào hắn, thấy hắn nhìn qua, Sài Tuấn lộ ra một nụ cười lạnh lẽo hung tàn, sau đó còn làm động tác như đang cắt cổ.

Du Tiểu Mặc chú ý tới, cánh tay phải ngày hôm qua bị Lăng Tiêu bẻ gãy lúc này đã lành rồi.

Ngẫm lại cũng chẳng buồn ngạc nhiên nữa, Sài gia đã là đại gia tộc của Viêm Thanh, chắc hẳn có không ít đan sư làm việc cho họ, muốn luyện một viên linh đan để chữa thương cũng chẳng đáng là bao.

Du Tiểu Mặc không để ý tới gã, ngay lúc Sài Tuấn làm cái hành động đó đã nhìn qua chỗ khác.

Hiển nhiên Cao Dương cũng chú ý tới Sài Tuấn, nhíu mày: “Hôm qua ngươi đã gặp Sài Tuấn rồi, thiên phú của hắn không cao lắm, nhưng gã có một anh trai sinh đôi tên là Sài Chính, là một đan sư cấp năm, cũng là học sinh của học viện Đạo Tâm, tính cách của hai người này thuộc kiểu có thù tất báo, sau này ngươi nên cẩn thận.”

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Ta biết rồi, cám ơn Cao đại ca.”

Cao Dương cười nói: “Không khách khí, hai ngày nữa ngươi sẽ thành niên đệ của ta rồi, quan tâm tới ngươi là điều ta nên làm.”

Sau khi những người này đi vào dại diện, tất cả liền đi về chỗ của gia tộc. Những đệ tử khác trong gia tộc của họ đã sớm đứng chờ ở đại điện, vừa thấy thiên tài tới lập tức ùa lên, háo hức vây quanh.

Du Tiểu Mặc thu lại ánh mắt, đúng là hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi, nếu không phải Cao Dương dẫn hắn tới đây, hắn còn không biết thì ra Viêm Thành có nhiều thiên tài tới vậy, nguyên một đám đều dữ dằn, nghĩ vậy, hắn càng chờ mong ngày nhập học.

Lăng Tiêu tiến đến bên tai hắn cười nói: “Tiểu Mặc Mặc, hình như em đang rất hưng phấn.”

Du Tiểu Mặc xoa xoa tay, gật đầu không do dự: “Đương nhiên, chẳng lẽ anh không chờ mong hả?”

Lăng Tiêu mỉm cười: “Nơi nào có em ta sẽ chờ mong chỗ đó.”

Mặt Du Tiểu Mặc đỏ bừng lườm y một cái, sao hắn lại phát hiện, từ sau khi hai người bắt đầu xác định quan hệ, Lăng Tiêu càng ngày càng buồn nôn thế nhỉ.

Lúc này, Du Tiểu Mặc cũng không biết mấy người mới nãy hắn đang dò xét cũng bắt đầu đánh giá hắn.

Đan sư cấp bốn khi mười tám tuổi thì có thể so sánh với Bách Lý Tiểu Ngư rồi, mặc dù là một tiểu đan sư không có chỗ dựa, nhưng một khi đã trở thành học sinh của học viện Đạo Tâm, vậy có nghĩa là họ sẽ trở thành đối thủ, hơn thế nữa, không phải mỗi lần trong đại hội tuyển sinh của học viện đều sẽ xuất hiện thiên tài không thuộc tứ đại gia tộc đâu.

Thời điểm Đồng Việt Húc nhìn sang, Du Tiểu Mặc đang bị Lăng Tiêu chọc cho đỏ mặt, một thiếu niên biết xấu hổ, ấn tượng đầu tiên khá tốt, không khỏi mỉm cười nói với người bên cạnh: “Du Tiểu Mặc mà các ngươi nói tới chính là hắn sao, ngược lại rất đáng để người khác chờ mong.”

Đệ tử Đồng gia thấy ấn tượng của Đồng Việt Húc với Du Tiểu Mặc có vẻ không xấu lắm, quay sang nhìn nhau, nhưng đây cũng là tính cách của Đồng Việt Húc, y chính là một người hòa nhã, khí chất như lan.

Bách Lý Tiểu Ngư bên cạnh cũng tò mò xem xét Du Tiểu Mặc, ánh mắt tinh quái đảo đảo, làm cho người ta vừa nhìn đã buồn cười.

Thấy Bách Lý Tiểu Ngư như vậy, nhưng kẻ muốn nói xấu Du Tiểu Mặc để tâng bốc hắn lên cũng không dám nói nhiều nữa, không ngờ, họ không nói, Bách Lý Tiểu Ngư lại chủ động nhắc tới.

“Ái chà, các ngươi nói hắn lợi hại hay ta lợi hại nào.”

Bách Lý Tiểu Ngư quay đầu nhìn các đệ tử trong tộc, ánh mắt lanh lợi chớp chớp, khó lắm mới gặp được một người bằng tuổi mà đẳng cấp cũng bằng mình luôn, thiếu niên nào chả muốn ganh đua.

Một đệ tử lập tức đi tới, khẳng định: “Đương nhiên là Tiểu Ngư lợi hại rồi, dù bây giờ ngươi là một đan sư cấp bốn hạ phẩm, nhưng hơn ở căn cơ vững chắc.”

Bách Lý Tiểu Ngư hỏi: “Sao ngươi biết hắn không phải là cấp bốn trung phẩm hay thượng phẩm?”

Người kia bị nghẹn, làm sao hắn biết, đương nhiên là đoán mò.

Bách Lý Tiểu Ngư u oán nhìn người nọ: “Ta biết ngay ngươi đang dỗ cho ta vui mà, ta biết rồi, hắn nhất định là đan sư trung phẩm, ngươi không cần giải thích, tuy ngươi nói cho ta biết sự thật tàn khốc này, nhưng ta không trách ngươi đâu, thật đó!”

Đệ tử kia đổ mồ hôi tới chết mất, thiếu chút nữa muốn mổ bụng tạ tội rồi.

Những người khác ồn ào cười, ai bảo ngươi tranh giành đi nịnh nọt Tiểu Ngư.

Nhưng tất cả bọn họ đều đoán sai, cấp bậc Du Tiểu Mặc không phải là hạ phẩm cũng không phải thượng phẩm, mà càng không phải trung phẩm, bởi vì bây giờ hắn đang ở cấp bốn đỉnh phong, nếu không phải gặp bình cảnh, hắn đã sớm đột phá khỏi cấp bốn, trở thành đan sư cấp năm rồi.

Bên kia, thiên tài ngàn năm khó gặp của Đằng gia, Đằng Tử Tâm không hề có hứng thú mới Du Tiểu Mặc, dung nhan tuyệt sắc vô cùng bình tĩnh, trực tiếp lướt qua đám đông, dẫn theo mấy tên đệ tử của gia tộc đi về phía trước.

Về phần Sài Tuấn, hôm qua gã đã mất hết mặt mũi ở hội quán, tới lúc về cũng bị các trưởng bối khiển trách một trận, lý do đương nhiên là làm mất mặt gia tộc, việc này khiến gã cảm thấy rất hậm hực, bây giờ chỉ nghĩ làm sao để trả thù Du Tiểu Mặc.

Mấy người đã tới, trên cơ bản những người cần kiểm tra lần này đều đến đông đủ, cũng không lâu lắm, người phụ trách lần kiểm tra này của Đan Sư Công Hội liền đi ra, là một lão giả tóc trắng xóa nhưng mặt mũi rất hồng hào, sau khi đi tới trước mặt mọi người, lão liền cao giọng nói: “Ta là người phụ trách lần kiểm tra này, tên ta là Quan Vĩnh, một đan sư cấp tám, hiện tại ta tuyên bố buổi kiểm tra chính thức bắt đầu, mời tất cả những người tới tham dự bước về phía trước.”

Lão vừa nói xong, không ít người liền lục tục đi ra khỏi đám đông.

Du Tiểu Mặc hơi lo lắng, đột nhiên nhớ tới một việc, hắn cảm thấy nên thương lượng với Lăng Tiêu một chút, muốn nghe ý kiến của y, khẽ hỏi: “Lăng Tiêu, anh bảo lần này em nên giữ lại hay là triển khai toàn lực?”

Lăng Tiêu nói, “Cái này thì phải xem em nghĩ sao, nhưng bình thường người có tiềm lực càng lớn sẽ càng được học viện coi trọng, quyền hạn có thể lấy được càng nhiều.”

Du Tiểu Mặc còn muốn nói thêm, Cao Dương phía trước đã quay lại.

“Du huynh đệ, đã bắt đầu kiểm tra rồi, sao ngươi còn chưa đi ra?”

Lúc này Du Tiểu Mặc mới phát hiện gần như mọi người đã đi ra ngoài, vội vã tạm biệt Lăng Tiêu rồi chạy qua, cũng may mà hắn không phải là người cuối cùng, có vài người còn hồi hộp hơn cả hắn, lúc đi suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, hấp dẫn tất cả sự chú ý về phía đó.

Mặc dù trong đại điện có rất nhiều người, nhưng đa số đều là người đi cùng, còn có một vài người tới để góp vui, cho nên những người bước ra phía trước chưa tới trăm người, mà thiên tài chân chính thì không hơn mười người.

Quan Vĩnh thấy tất cả đều ổn định, ánh mắt lướt qua bọn họ, chỉ là đến khi nhìn thấy Đằng Tử Tâm hơi dừng lại một chút, cuối cùng mới rơi xuống trên người Du Tiểu Mặc vừa chạy tới.

Hội quán kia ở phía sau Đan Sư Công Hội, khoảng cách có thể nói là gần trong gang tấc, một đan sư cấp bốn mười tám tuổi đương nhiên là họ có nghe nói đến, tuy không phải là người xuất sắc nhất trong ngàn năm qua, nhưng thiên phú này tám chín phần sẽ trở thành một đan sư cao cấp trong tương lại.

Chỉ là so với Đằng Tử Tâm thì hơi kém một chút, thời điểm Đằng Tử Tâm mười tám tuổi đã là một đan sư cấp năm hạ phẩm rồi, Quan Vĩnh trưởng lão vô thức so sánh Du Tiểu Mặc với Đằng Tử Tâm.

Thực ra việc này cũng không thể trách Quan Vĩnh trưởng lão, bởi vì Đằng Tử Tâm thật sự quá xuất sắc, mỗi khi có một thiên tài mới xuất hiện, tất cả mọi người sẽ vô thức mà đem người nọ so sánh với Đằng Tử Tâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status