Truyền thuyết chi chủ đích phu nhân

Chương 269: Thiên huyễn miêu cầu

Khâu Nhiễm nhíu mày nhìn tiểu sư đệ cứ ngó mình chằm chằm tới sững sờ.

Nói thật, gã rất kinh ngạc với việc sư phụ đột nhiên thu một đồ đệ mới, bởi vì từ sau khi nhận được tin tức nhị sư đệ mất tích, sư phụ đã từng nói cả đời này sẽ không bao giờ thu đồ đệ nữa.

Gã còn nhớ rõ, thời điểm sư phụ nói câu này, là lúc… Hơn hai mươi năm trước.

Kết quả thời gian còn chưa trôi qua năm mươi năm, mà sư phụ lại đột nhiên thu người đồ đệ thứ ba, không những thế, tiểu sư đệ này còn là người đã nhiều lần dẫm nát kiêu ngạo của Đằng Tử Tâm dưới chân.

“Đồ nhi, đồ nhi?” Đoàn Kỳ Thiên thấy Du Tiểu Mặc không nói gì, liền lay lay hắn vài cái.

Du Tiểu Mặc lúc này mới tỉnh lại, cười xấu hổ, “Bái kiến… Đại sư huynh.”

Nói xong nhưng con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Khâu Nhiễm, Thiên Hồn Kinh là một chuyện, nhưng vị đại sư huynh này lại là đan sư cấp mười, lễ gặp mặt chắc cũng không kém đâu ha, hắn vẫn đang chờ mong đây nè.

Khóe miệng Khâu Nhiễm khẽ giật một cái.

Bảo sao sư phụ sẽ phá lệ thu vị tiểu tư đệ này, tính cách này đúng là rất phù hợp với thưởng thức của sư phụ.

Du Tiểu Mặc không biết cái việc hắn mặt dày mày dạn đòi lễ gặp mặt đã bị Khâu Nhiễm nghĩ thành lý do Đoàn Kỳ Thiên thu hắn làm đồ đệ, nhưng cho dù có biết cũng không sao, có thể lấy được lễ gặp mặt của một đan sư cấp mười, tuyệt đối không phải là một việc mua bán lỗ vốn.

Bởi vì Khâu Nhiễm không ngờ sư phụ lại thu đồ đệ, cho nên cũng không có chuyện chuẩn bị lễ gặp mặt từ trước.

Chỉ là dù sao thì Du Tiểu Mặc cũng đã là tiểu sư đệ của mình, với tư cách là đại sư huynh lại không chuẩn bị lễ gặp mặt gì thì thật là quá keo kiệt, Khâu Nhiễm đành phải lấy món quà mình đã chuẩn bị cho đồ đệ ra.

“Đại sư huynh không có gì hay đưa cho ngươi, đây là một yêu thú cấp cao Thiên Huyễn Miêu Cầu, tuy thực lực của nó lúc này chỉ có cấp năm, nhưng tiềm lực rất cao, coi như là lễ gặp mặt đại sư huynh đưa cho ngươi.”

Du Tiểu Mặc, “…”

Thiên Huyễn Miêu Cầu, tuy trong tên có một chữ mèo, nhưng trên thực tế ngoại hình của nó hoàn toàn chẳng có liên quan chút xíu nào tới mèo, nhiều lắm thì cũng chỉ liên quan tới tên gọi mà thôi, không hề liên quan tới huyết thống đâu.

Thiên Huyễn Miêu Cầu là một loại yêu thú cấp cao, ngoại hình là một hình tròn thật tròn, chỉ tưởng tượng một quả bóng rổ được phủ thêm một lớp lông trắng bông xù, rồi đính thêm hai cái tai một đôi mắt một cái mũi và một cái miệng lên trên, đấy chính là hình thái của Thiên Huyễn Miêu Cầu đó, chỉ có điều thể tích của Thiên Huyễn Miêu Cầu chỉ bằng một phần năm quả bóng rổ mà thôi.

Lúc này, con Thiên Huyễn Miêu Cầu bị Khâu Nhiễm cầm ở trên tay, đang mở thật to đôi mắt mèo của nó, long lanh lóng lánh mà nhìn hắn.

Đây rõ ràng là loại yêu thú đáng yêu để lấy lòng con gái mà, khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái.

Tuy trong lòng đang gầm thét dữ dội lắm, nhưng bên ngoài lại bình tĩnh nhận lấy Thiên Huyễn Miêu Cầu, cảm kích nói: “Cám ơn đại sư huynh.” Nếu như Khâu Nhiễm biết rõ hắn chính là thủ phạm gián tiếp trộm mất Thiên Hồn Kinh của gã, không biết có hối hận không nhỉ.

“Tiểu sư đệ thích là được rồi.”

Khâu Nhiễm bình tĩnh gật đầu.

Đoàn Kỳ Thiên nhìn Thiên Huyễn Miêu Cầu trong lòng Du Tiểu Mặc, gật đầu hài lòng.

Nếu lão nhớ không nhầm thì đại đồ đệ vốn định mang con yêu thú này tặng cho đồ đệ của mình, bây giờ lại tặng cho tiểu sư đệ, lễ gặp mặt này cũng khá ổn.

Đoàn Kỳ Thiên biết rõ Khâu Nhiễm đối với đồ đệ kia của gã rất tốt, món quà gã đã tìm đến để tặng chắc hẳn sẽ không thể kém được đâu.

Sau khi gặp Du Tiểu Mặc, Diêm Pháp và Khâu Nhiễm lần lượt cáo lui.

Bọn họ đều là người bận rộn, lúc này nhín chút thời gian tới cũng bởi vì Đoàn Kỳ Thiên ép bọn họ nhất định phải đến gặp tiểu đồ đệ.

Mãi cho tới khi bóng hai người đi khuất, Đoàn Kỳ Thiên với vui vẻ nói với Du Tiểu Mặc: “Đồ nhi đồ nhi, mấy món họ cho ngươi phải cất kỹ đó, đặc biệt là đại sư huynh của ngươi, hắn tặng cho ngươi Thiên Huyễn Miêu Cầu, đừng nhìn con yêu thú này không có lực công kích gì, nhưng đợi nó trở thành yêu thú cấp cao, thì trong tương lai sẽ có tác dụng rất lớn.”

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, tuy trước kia hắn chưa từng nhìn thấy tư liệu của con yêu thú này trong sách, nhưng với thân phận của Khâu Nhiễm, nếu con yêu thú này không có tác dụng thì sao gã có thể mang tới.

“Còn nữa nha, nhớ rõ rảnh rỗi thì nhớ dắt con yêu thú này ra ngoài đi dạo nhiều nhiều vào.” Đoàn Kỳ Thiên ra vẻ thần thần bí bí.

“Ây…” Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, “Tại sao phải mang ra ngoài đi dạo nhiều ạ?”

Đoàn Kỳ Thiên nở nụ cười âm hiểm, “Đương nhiên là để cho Đằng Tử Tâm nhìn chứ sao.”

Du Tiểu Mặc vẫn không hiểu rõ ý của lão, dùng ánh mắt vô tội nhìn lại.

Đoàn Kỳ Thiên hất cằm lên, đắc ý nói: “Không phải ngươi có ân oán với nó sao? Nếu Đằng Tử Tâm biết sư phụ của mình lại đưa món quà vốn tặng cho mình đưa cho ngươi, ngươi không cảm thấy con bé đó sẽ tức chết sao?”

Đừng nhìn Đoàn Kỳ Thiên không nhúng tay vào chuyện gì của học viện, nhưng tin tức của lão thì đáng tin cậy hơn bất cứ ai, sau khi điều tra tất cả những chuyện về đồ nhi, lão cũng tiện thể tìm hiểu sơ sơ ân oán giữa đồ nhi và Đằng Tử Tâm.

Tuy Đằng Tử Tâm là đồ tôn của lão, nhưng nếu so sánh đồ tôn với đồ nhi, đương nhiên là đồ nhi thân thiết hơn nhiều lắm, Đoàn Kỳ Thiên lại là người bao che khuyết điểm tới tận xương tủy ấy chứ, dù cho đồ nhi này mới bái sư chưa được bao nhiêu ngày.

“Nói cũng đúng, nếu như sư phụ của cô ta biết…” Du Tiểu Mặc vỗ đùi một cái, đang nói đến chỗ hưng phấn, âm thanh đột nhiên im bặt, “Hở? Mới nãy sư phụ nói gì thế?”

Nhất thời không chú ý, hắn đều nghĩ tới mấy chuyện ở quê kiếp trước.

Đoàn Kỳ Thiên nhíu mày, “Nói về Đằng Tử Tâm đó!”

Du Tiểu Mặc nhìn lão, chớp mắt hai cái, “Ngài nói sư phụ của Đằng Tử Tâm là đại sư huynh? Còn Thiên Huyễn Miêu Cầu là món quà đại sư huynh chuẩn bị cho cô ả?”

Đoàn Kỳ Thiên kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết chuyện này?”

Du Tiểu Mặc lập tức ngơ ngác: “Có ai nói cho con biết đâu.”

Giờ nghĩ lại, hắn mới phát hiện, lúc ở Đan Sư Công Hội, quả thật Cao đại ca đã từng nói Đằng Tử Tâm có một vị sư phụ rất lợi hại, nhưng khi đó hắn cũng không hỏi sư phụ của cô nàng là ai, hắn cũng chỉ cho rằng sư phụ của Đằng Tử Tâm chắc là vị đan sư cao cấp có danh vọng nào đó, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới Khâu Nhiễm, hai là hắn ít khi xuất hiện cùng nàng, cho nên cũng không để trong lòng.

Bây giờ nghĩ lại, thiệt là trùng hợp quá đi mà.

Sư phụ của Đằng Tử Tâm lại là Khâu Nhiễm, mà bây giờ Khâu Nhiễm lại là sư huynh của hắn, quả nhiên là sâu xa bên trong mỗi việc luôn có bàn tay của số phận!

Không chỉ có thế, Du Tiểu Mặc còn phát hiện một chuyện vô cùng thú vị, hắn và Khâu Nhiễm là sư huynh đệ, mà Đằng Tử Tâm lại là đồ đệ của sư huynh, như vậy không phải hắn trở thành sư thúc của Đằng Tử Tâm rồi hả?

Du Tiểu Mặc cảm thấy chắc lúc nằm mơ hắn cũng có thể cười thành tiếng được ấy chứ.

“Sư phụ, nếu lần sau con gặp phải Đằng Tử Tâm, cô ta có phải gọi con là sư thúc không?” Du Tiểu Mặc thu lại cái nét mặt vặn vẹo khi nãy, hắn cần xác thực chuyện này với Đoàn Kỳ Thiên, như vậy thì sau này hắn có thể quang minh chính đại ra lệnh cho Đằng Tử Tâm gọi mình là sư thúc rồi.

Đoàn Kỳ Thiên cho hắn một đáp án khẳng định: “Đương nhiên là phải gọi, nếu như không gọi thì chính là không tôn sư trọng đạo, người như vậy không xứng làm đồ tôn của Đoàn Kỳ Thiên ta.”

Du Tiểu Mặc vẻ mặt cảm động ôm chầm lấy Đoàn Kỳ Thiên, “Sư phụ, ngài thật sự quá tốt!”

Trong lòng Đoàn Kỳ Thiên vui vẻ cực kỳ, nhưng trên mặt lại ra vẻ nghiêm túc, “Rốt cục cũng biết vi sư tốt rồi hả, về sau còn dám nói không thèm làm đồ đệ của ta nữa không?”

Du Tiểu Mặc lập tức thề thốt: “Không dám, thế sư phụ, lúc nào ngài chuẩn bị truyền thụ tuyệt học cho con?” Tốt nhất là nhanh nhanh truyền Thiên Hồn Kinh cho hắn đi, sau này hắn cũng không cần che che giấu giấu nữa rồi.

Bởi vì hôm nay có chút việc bận, cho nên Đoàn Kỳ Thiên dặn hắn ngài mai lại tới nữa, chỗ ở của lão ngay đằng sau phòng họp này, không gian rất đẹp, tòa đại viện có một mảnh vườn linh thảo chính là nơi ở của lão, tuy rằng đã lâu rồi Đoàn Kỳ Thiên không trở về, nhưng mỗi ngày đều có người quét dọn, cho nên không cần thu dọn cũng có thể vào ở luôn.

Du Tiểu Mặc sau khi xác thực vị trí của tòa viện kia, lúc này mới nói lời cáo biệt với Đoàn Kỳ Thiên, mang theo một bụng vui vẻ rời khỏi phòng họp, hắn muốn chia sẻ tin tức tốt này với Lăng Tiêu.

Sau khi Diêm Pháp và Khâu Nhiễm rời khỏi đây, không biết có đụng phải Lăng Tiêu hay không.

Du Tiểu Mặc vừa đi ra đã thấy Lăng Tiêu đứng dựa vào một cái cột lớn nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn vừa bước ra khỏi phòng họp, y lập tức mở mắt.

“Sao rồi?” Lăng Tiêu thấy khuôn mặt hồng nào của hắn, cũng mỉm cười.

Du Tiểu Mặc làm một cái thủ thế OK, cũng không quan tâm Lăng Tiêu có hiểu hay không, chạy tới sung sướng khoe: “Có một đống kinh hỉ thiệt là lớn luôn, lúc về sẽ kể cho anh, đúng rồi, mới nãy anh có đụng phải hai người đi ra từ trong đó không?”

Lăng Tiêu nhớ lại, “Em nói là một người để hai chòm râu, một người thì có nét mặt như ăn phải ruồi ấy hả?”

Hai chòm râu nhất định phải Diêm Pháp, còn ăn phải ruồi đương nhiên là Khâu Nhiễm rồi, Du Tiểu Mặc càng nghĩ càng thấy vui, “Đúng rồi, là họ đó, người râu dài là sư phụ của Cao Dương đại ca, Diêm Pháp, còn người khác là Khâu Nhiễm, anh xem nè, con Thiên Huyễn Miêu Cầu này chính là lễ gặp mặt ổng đưa cho em đó.”

Lăng Tiêu đã sớm thấy con yêu thú được hắn ôm vào trong lòng, khóe môi cũng nhếch lên, cười ha hả: “Đúng là rất hợp với em.”

Sự vui vẻ trên mặt Du Tiểu Mặc lập tức biến mất, “Hợp chỗ nào, đây rõ ràng là sủng vật của con gái mà.”

Lăng Tiêu nói, “Ý của ta là, nó rất thích hợp với đội bóng của em.”

Du Tiểu Mặc, “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status