Truyền thuyết chi chủ đích phu nhân

Chương 321: Thù sâu oán nặng

“Hắn đang lảm nhảm cái gì thế?” Du Tiểu Mặc hỏi.

Hắn mang máng nghe được chữ ‘Đế’, nhưng không nghe rõ nội dung cụ thể.

Lăng Tiêu nói: “Hắn nói là hắn chuẩn bị đầu hàng.”

Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn về phía y, thật sự coi hắn là trẻ lên ba hả, dù đánh không lại, nhưng sao Ngạo Mạn điểu có thể nói những lời này được, Du Tiểu Mặc nghi ngờ nheo mắt lại, “Đến cùng thì hắn đang nói gì?”

Lăng Tiêu há miệng.

Đúng lúc này, Ngạo Mạn điểu phía đối diện tức giận gào lên: “Ngươi tuyệt đối không phải là Đế Vương thú.”

Du Tiểu Mặc: “…”

Lăng Tiêu: “…”

Nửa ngày trôi qua, Lăng Tiêu bất đắc dĩ nói: “Thực ra đầu óc hắn có bệnh.”

Du Tiểu Mặc cứng họng, “Đầu óc có bệnh là phải trị đó, nếu không thì sao mà làm khế ước thú của em được, không đúng không đúng, em không thèm khế ước một con yêu thú có bệnh đâu.”

Lăng Tiêu nói: “Em vào không gian trước đi, hai phút sau hãy ra.”

Du Tiểu Mặc nhìn y một cái, “Tại sao phải vào không gian, anh để em xuống dưới đi, em ở dưới đó chờ anh.”

Lăng Tiêu do dự một chút, “Cũng được, nhưng mà kêu Xà Cầu ra.”

Nếu quá cố chấp, sẽ bị hắn phát hiện ra vấn đề mất.

Sau khi để Du Tiểu Mặc ngồi an toàn trong một bụi cỏ, Lăng Tiêu lập tức xoa tay chuẩn bị tiêu diệt Ngạo Mạn điểu, ai bảo ngươi lắm miệng.

Sau khi Ngạo Mạn điểu phát hiện ra thân phận của Lăng Tiêu, lập tức tranh thủ lúc hai người xuống núi chạy thoát, hắn còn chưa đánh lại được Đế Vương thú, huống chi là Đế Vương thú dòng dõi phía trên. Tuy Ngạo Mạn điểu rất ngạo mạn, nhưng hắn không phải là một kẻ ngạo mạn đến chết, đánh không lại thì bỏ chạy chính là một trong những đặc tính của Thất Tội thú.

Chỉ là đối với một kẻ suýt nữa đã làm mình bị bại lộ, sao Lăng Tiêu có thể buông tha dễ dàng như vậy đây.

Hai người một trước một sau, nhanh chóng mất hút phía chân trời.

Du Tiểu Mặc trốn trong bụi cỏ thò đầu ra ngó, hắn không định gọi Xà Cầu ra, nhưng sườn núi Bất Chu là một nơi rất nguy hiểm, hắn cũng không muốn làm Lăng Tiêu lo lắng, liền gọi Xà Cầu ra khỏi không gian.

Tu vi của Xà Cầu lại tinh tiến hơn rồi, lúc Du Tiểu Mặc chỉ hơi suy nghĩ một chút, Xà Cầu đã lập tức phát hiện.

Sau khi đi ra ngoài, Xà Cầu nhìn tình xung quanh, một chút cũng không bất ngờ.

“Lăng Tiêu đại nhân đâu?” Xà Cầu hỏi.

Du Tiểu Mặc chống cằm buồn chán, “Ảnh đi đuổi Ngạo Mạn điểu rồi, chắc sẽ quay lại nhanh thôi.”

Xà Cầu kinh ngạc, “Ngạo Mạn điểu của Thất Tội thú? Không ngờ đại lục Long Tường lại có Thất Tội thú tồn tại.”

Nghe được câu này, Du Tiểu Mặc lập tức tỉnh táo, “Mấy câu này là có ý gì, chẳng lẽ Thất Tội thú không phải là đặc sản của đại lục Long Tường?”

Đặc sản? Khóe miệng Xà Cầu giật giật.

Được rồi, thực ra thì từ này cũng không sai.

“Đại lục Long Tường chỉ là một vị diện trung cấp những loại yêu thú chỉ đứng sau Đế Vương thú như Thất Thội thú, bọn họ vốn chỉ sinh tồn ở vị diện cao cấp, nhưng mọi thứ cũng không phải tuyệt đối.”

Du Tiểu Mặc biết rõ Đế Vương thú, nói trắng ra là một kiểu tồn tại như quý tộc trong loài người, chỉ có điều Đế Vương thú có được uy áp đến từ huyết mạch, còn quý tộc thì không có mà thôi.

“Vị diện cao cấp rất lợi hại đúng không?”

“Được nhiên, sự khác nhau giữa vị diện cao cấp và trung cấp có hai điều, một là linh khí, vị diện có cấp càng cao thì linh khí càng đậm đặc, đương nhiên tốc độ tu luyện cũng sẽ nhanh hơn; điều còn lại thì liên quan tới thực lực, bởi vì vị diện trung cấp chịu sự hạn chế từ vị diện, cho nên người sống ở nơi này không thể nào đột phá tới cảnh giới cao hơn, việc ấy đợi sau này ngươi tới vị diện cao cấp sẽ biết.”

“Ngươi cứ chắc chắn sau này ta sẽ tới vị diện cao cấp như vậy sao?”

Du Tiểu Mặc thấy Xà Cầu nói rất nghiêm túc, như thể khẳng định sau này hắn sẽ tới đó, không nén nổi tò mò.

“Chẳng lẽ ngươi không biết Lăng Tiêu đại nhân cũng đến từ vị diện cao cấp?” Xà Cầu kinh ngạc.

“Không biết…” Du Tiểu Mặc nói, nhưng trong lòng hắn cũng đã lờ mờ suy đoán rồi, cho nên bây giờ nghe thấy cũng không cảm thấy bất ngờ, hắn cũng không tin một nơi như đại lục Long Tường có thể sinh ra một người như Lăng Tiêu.

Xà Cầu không cảm giác câu từ của mình có gì khó lường, chỉ thản nhiên nói thêm: “Bây giờ ngươi biết rồi.”

Du Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, lại nói: “Vừa rồi con Ngạo Mạn điểu kia có nói một câu, vừa nhìn thấy Lăng Tiêu đã nói, “Ngươi tuyệt đối không phải là Đế Vương thú” ngươi biết những lời này có ý gì không?”

Xà Cầu sững sờ, vì không để Du Tiểu Mặc nhìn ra sơ hở, nó giả bộ như lơ đãng: “Đại khái là hắn không tin có tu luyện giả lại mạnh hơn cả mình, chỉ cho rằng Đế Vương thú mới có khả năng áp chế được chắn, nhưng lại cảm thấy không có khả năng.”

“Có lý.”

Kết hợp với câu ‘Thất Tội thú chỉ đứng sau Đế Vương thú”, Du Tiểu Mặc đã chấp nhận lời giải thích này.

Xà Cầu lén lút lau mồ hôi, may quá!

Hai người chỉ nói chuyện trong hai phút, vừa nói xong, một hồi tiếng gió gầm đột nhiên lao tới từ phía xa, có vẻ chỉ lát nữa sẽ đến sườn núi Bất Chu rồi.

Du Tiểu Mặc cứ tưởng Lăng Tiêu đã trở về, vui vẻ, hắn định đứng lên chạy ra, Xà Cầu đột nhiên giữ chặt vai hắn, sắc mặt thay đổi, “Không đúng, cứ chờ một chút!”

“Sao… Ưm…” Du Tiểu Mặc đang định hỏi thêm thì đã bị Xà Cầu che miệng.

“Người đến không phải là Lăng Tiêu đại nhân.” Xà Cầu truyền âm cho hắn, sắc mặt hết sức nghiêm túc, hình như sắp có chuyện gì xảy ra rồi, với thực lực của Xà Cầu mà phải kiêng kị đối phương, hiển nhiên là thực lực của người sắp đến kia có khi còn hơn cả Xà Cầu.

Du Tiểu Mặc lập tức yên lặng.

Thực lực của Xà Cầu, đương nhiên là người làm chủ nhân như hắn hiểu rõ nhất, Xà Cầu đã là một yêu thú với tu vi cấp chín thất tinh đỉnh phong, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa là nó có thể đột phá rồi. Mặc dù không bằng Ngạo Mạn điểu, nhưng với thực lực ấy, Xà Cầu có muốn tung hoành khắp đại lục Long Tường cũng không thành vấn đề.

“Ngươi theo ta cùng…” Du Tiểu Mặc lo lắng để Xà Cầu ở lại một mình.

“Hai kẻ trốn tránh ở đằng kia, các ngươi còn muốn trốn đến khi nào nữa?”

Du Tiểu Mặc chưa nói hết câu thì một giọng nói âm tà đã đột nhiên cắt ngang giữa chừng, hai người ngẩng đầu nhìn về phía kia, ba người lơ lửng giữa không trung kia đã phát hiện ra bọn họ, gã nam tử áo đen đang nhìn về phía này, ánh mắt còn có một chút hứng thú, mang tới cho nguời ta một cảm giác rất đáng ghét.

Đã bị phát hiện rồi, vậy cũng đành chịu.

Bây giờ Xà Cầu cũng không dám để Du Tiểu Mặc trốn vào không gian nữa. Không gian chính là bí mật của chủ nhân, nếu như bị ba kẻ này biết, không thể đảm bảo bọn chúng sẽ sinh ra tâm tư giết người đoạt bảo.

“Ha? Một gã đan sư và một con yêu thú? Vậy thì hẳn là không phải hai người kia rồi.” Không đợi họ kịp nói gì, gã nam nhân cầm đầu đã tự lẩm bẩm, ngẩng đầu thấy Xà Cầu mang theo vẻ mặt đề phòng, khóe miệng nhếch lên, “Tiểu đan sư đằng sau kia là học sinh của học viện Đạo Tâm đúng không, trả lời ta một vấn đề, ta sẽ xem xét để cho ngươi toàn thây.”

Sắc mặt Xà Cầu trầm xuống.

Du Tiểu Mặc cũng không biết nên nói gì cho phải.

Gã nam nhân này thật là cuồng vọng, đã đi hỏi người khác thì thôi, trả lời được lại còn đòi để cho toàn thây, phương thức giao dịch như vậy, trừ khi đầu óc của gã dùng để trồng hoa thì mới nghĩ rằng người khác chịu đồng ý.

Có điều mạnh được yếu thua, mà thực lực của gã nam nhân này rất mạnh, còn mạnh hơn cả Xà Cầu, gã có cuồng vọng như vậy cũng là vì căn cứ vào thực lực. Chỉ là, Du Tiểu Mặc cảm thấy, nếu người nói câu này là Lăng Tiêu, hắn sẽ không cảm thấy chán ghét đâu, cùng lắm là khinh bỉ một chút, nhưng lời này lại nói ra từ miệng gã, không biết vì sao, hắn có một cảm giác rất rất ghê tởm.

Có vẻ như nam nhân cũng chẳng cần bọn họ đồng ý với ‘giao dịch’ này, tự hỏi: “Các ngươi có quen hai người tên là Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc không? Bây giờ bọn chúng đang ở đâu?”

Xà Cầu và Du Tiểu Mặc cùng sủng sốt.

“Các ngươi tìm bọn họ có chuyện gì?” Dường như Xà Cầu cũng đoán trước được câu nói của nam nhân, nhưng việc này càng làm nó thêm cảnh giác, một người trong đó chính là vị chủ nhân đang đứng sau lưng nó.

Nam nhân dùng ánh mắt âm tà nhìn Xà Cầu, “Nói cho ta biết, bọn hắn ở đâu. Ngươi cũng biết, đúng không?”

Xà Cầu nói: “Đúng vậy, ta biết họ ở đâu. Nhưng chỉ sợ nếu ta nói ra, ngươi sẽ lập tức giết chết chúng ta, đúng không?”

Nam nhân nhìn Xà Cầu, đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Ngươi cũng nhiều lời quá, đang câu giờ hả? Muốn chạy trốn? Hay là đang chờ ai? A, quả nhiên là yêu thú đê tiện, ngươi đã mất đi cơ hội cuối cùng rồi, ta sẽ cắt ngươi thành từng khối từng khối một.”

Nói xong, gã liền chuyển ảnh mắt qua người Du Tiểu Mặc, “Tiểu đan sư, ta cho ngươi một cơ hội, bọn chúng ở đâu? Đừng có giở trò lừa gạt, ta có nhiều biện pháp để ngươi sống không được mà chết cũng không xong lắm, rất nhiều.”

Du Tiểu Mặc thở dài bi ai, “Ta có thể nói cho các ngươi, nhưng mà ta có một yêu cầu nho nhỏ, đối với các ngươi còn chẳng thể gọi là tiện tay nữa.”

Câu trả lời này thật sự đã vượt qua sự kiến của nam nhân, gã hỏi: “Hả? Ngươi thử nói cái yêu cầu nho nhỏ đấy xem nào.”

Du Tiểu Mặc nghiến răng nghiến lợi, ra vẻ oán nặng thù sâu lắm, “Thực ra ta có chút ân oán cá nhân với hai người gọi là Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu kia, khi còn ở học viện, bọn chúng từng làm ta bị bẽ mặt trước bao người, ta chỉ hận không thể giết chết chúng, cho nên ta hy vọng, ngươi có thể để chúng ta sống thêm một lát, ta muốn được nhìn tận mắt thấy bọn chúng chết đi ngay trước mặt ta, nếu không thì ta có chết cũng không cam lòng.”

Xà Cầu: “…”

Nam nhân ngược lại còn sinh ra một chút hứng thú với hắn, “Bề ngoài trắng trẻo như vậy, không ngờ lại là một kẻ âm u đến thế, không tệ, rất hợp khẩu vị của ta.”

Du Tiểu Mặc tiếp tục lừa dối: “Nơi này là sườn núi Bất Chu, cũng là nơi mục tiêu của chúng đang ở. Với tốc độ của chúng, chắc lát nữa là tới rồi, ngươi chỉ cần đợi thêm nửa canh giờ nữa. Bọn chúng sẽ tự đưa mình tới cửa.”

“Được, ta sẽ để các ngươi sống thêm nửa canh giờ nữa.” Nam nhân từ bi nói.

Xà Cầu lập tức muốn quỳ lạy.

Lần đầu tiên nó phát hiện ra, chủ nhân lại là một người lợi hại đến thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status