Truyền thuyết chi chủ đích phu nhân

Chương 332: Triệu đạt chu

Sau ngày ấy, Du Tiểu Mặc thường xuyên bị Lăng Tiêu dùng danh nghĩa song tu để kéo lên giường.

Chỉ là cũng như Lăng Tiêu đã nói, ngoại trừ lần đầu tiên, thì tốc độ tu vi tăng trưởng của những lần song tu sau dần dần chậm lại, nhưng nếu so sánh với Thiên Hồn Kinh, thì tốc độ này khá là nhanh.

Thời gian sau hắn cũng không tới Sở Tu Luyện, mấy ngày nay tốc độ tu vi tăng trưởng nhanh quá, nhảy từ cấp bảy hạ phẩm lên cấp tám hạ phẩm mà chẳng tốn tới hai tháng. Du Tiểu Mặc lo lắng nếu lên cấp quá nhanh sẽ tạo thành di chứng gì đó, vì vậy việc hắn làm mỗi ngày là thường xuyên chạy tới phòng luyện đan của lão đầu.

Sau khi trả qua một thời gian quan sát, Đoàn Kỳ Thiên cũng đã xác định được tính tình của tam đồ đệ.

Dùng từ ngữ của lão để hình dung thì chính là một đứa ngốc.

Có điều đứa ngốc này lại làm lão giao tất cả kiến thức tích lũy cả một đời cho hắn, tuy ngoài miệng thường xuyên mắng hắn, nhưng khi dạy bảo thì nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn.

Du Tiểu Mặc cố gắng chịu cực khổ, nhưng thậm chí còn có cảm giác thích thú, bởi vì dù trong không gian hắn có rất nhiều thứ, nhưng đơn thuốc vì vẫn luôn thiếu, mà kho tàng của lão đầu thì không thể khinh thường được.

Mười ngày trôi qua như thế.

Đã nửa tháng kể từ khi thí luyện đấu kết thúc, học viện chưa bao giờ buông lỏng việc điều tra về cái chết cái sáu học sinh kia, cho nên tới cả Cao Dương đại ca cũng bận rộn theo.

Bởi vì y là đội trưởng đội tuần tra, nếu này đều phải tổ chức nhân thủ đi ra ngoài tuần tra, thỉnh thoảng còn tự ra trận.

Ngày hôm nay, Du Tiểu Mặc vừa trở về, đã đụng phải Cao Dương tới tìm.

Cao Dương đến được một lát rồi, là Lăng Tiêu tiếp đãi y.

Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn Cao Dương bỗng quay về, “Cao đại ca, sao ngươi lại tới tìm ta thế?”

Cao Dương nhấp một ngụm uống cạn nước trong ly, mở lời: “Rốt cục thì ngươi cũng về rồi, Du huynh đệ, đúng là ta tới tìm ngươi vì có việc, buổi sáng hôm nay, lúc huynh đệ của ta đi tuần tra bỗng gặp được một người, hắn nói hắn quen biết ngươi, muốn gặp ngươi, nhờ huynh đệ của ta chuyển lời cho ngươi, hành tung của người nọ có chút khả nghi, nhưng bộ dạng của hắn không giống như đang nói láo, cho nên ta mới định đến hỏi một chút, để xem ngươi có biết hắn hay không, nếu như không biết, ta sẽ cho người xử lý hắn sạch sẽ.”

Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nói: “Người kia là Triệu Đạt Chu.”

Du Tiểu Mặc lập tức trợn tròn mắt.

Lời Lăng Tiêu nói quả nhiên đã ứng nghiệm.

Diệp Hàn thực sự phái người tới tìm họ, thực ra Triệu Đạt Chu đã đến từ trước, chỉ là vì học viện không cho phép người lạ tùy ý vào, cho nên hắn đã quanh quẩn ở Viêm thành vài ngày.

Mãi tới khi không đợi nổi nữa, hắn đành phải tìm cơ hội ở đội tuần tra của học viện Đạo Tâm.

Triệu Đạt Chu cũng khá may mắn, đội tuần tra này nằm dưới quyền của Cao Dương, mà người đội phó kia cũng biết rõ về mối quan hệ giữa Cao Dương và Du Tiểu Mặc, mặc dù bán tín bán nghi, nhưng vẫn chuyển lời cho Cao Dương.

Du Tiểu Mặc kích động cầm chặt hai tay của Cao Dương: “Bây giờ hắn đang ở đâu?”

Cao Dương đáp: “Ta bảo người an trí hắn ở một khách sạn trong Viêm thành, nhưng mà học viện không cho phép người lạ vào, nếu ngươi muốn gặp hắn, chỉ có thể đi ra ngoài.”

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, hắn cũng không định bảo Triệu Đạt Chu tới gặp hắn.

Bởi vì Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cùng có tên trên bảng xếp hạng một trăm cường giả, cũng đúng lúc tháng này có một cơ hội ra ngoài, tuy chỉ có hai ngày, nhưng cũng đủ rồi.

Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc chạy tới chỗ lão đầu để xin nghỉ hai ngày, rồi dưới sự an bài của Cao Dương, hắn và Lăng Tiêu cùng rời khỏi học viện Đạo Tâm.

Đây là lần thứ hai Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đặt chân tới Viêm Thành.

Từ sau khi nhập học, hắn chưa từng bước chân ra ngoài, lần này tới đây, tâm trạng đã khác xa với lúc trước rồi.

Khách sạn Cao Dương thu xếp cho Triệu Đạt Chu nằm ở phố buôn bán.

Vốn là Triệu Đạt Chu đang bị Cao Dương phái người canh chừng, đương nhiên là địa điểm giam giữ thì làm sao mà tốt được, có điều sau khi biết rõ Triệu Đạt Chu là người quen của Du Tiểu Mặc, y đã bảo người ta đưa Triệu Đạt Chu tới một khách sạn tốt ở phố buôn bán.

Ngày hôm nay, phố buôn bán còn đông đúc hơn lúc trước, đặc biệt là nơi gần Lôi Thiên Đài.

Du Tiểu Mặc một lòng muốn gặp Triệu Đạt Chu, thật sự không chú ý lắm, chỉ là Lăng Tiêu lại nhìn thoáng qua phía Lôi Thiên Đài. Cao Dương cho là y cảm thấy hứng thú, liền giải thích: “Gần đây ở Viêm thành có mấy người kỳ quái tới, bọn hắn không ngừng khiêu chiến cường giả ở Viêm thành, nghe nói đến bây giờ chưa từng thất bại, rất hung hăng càn quấy.”

“Lợi hại như vậy hả? Chẳng phải Viêm thành có rất nhiều cường giả sao?” Du Tiểu Mặc lập tức quay đầu lại.

“Cũng đúng là như thế, nhưng trong đám người kia, hình như có một kẻ rất lợi hại, không ít người đều bại dưới tay hắn.” Cao Dương giải thích.

“Lai lịch của đám người kia ra sao?”

“Không rõ ràng lắm, chỉ biết là mới tới vài ngày trước.”

Du Tiểu Mặc cũng không hỏi tiếp, bởi vì bọn họ đã đến nơi.

Vối với bằng hữu của bạn, Cao Dương vẫn rất rộng rãi, khách sạn Triệu Đạt Chu đang ở chính là khách sạn tốt nhất phố buôn bán.

Dưới sự dẫn đường của Cao Dương, Du Tiểu Mặc hào hứng chạy lên, không ngờ lại gặp phải phòng trống, Triệu Đạt Chu không có trong phòng, mà ngay cả người được Cao Dương để lại chiếu cố cũng không thấy đâu.

Lúc mọi người ở đây kinh ngạc, một gã tiểu nhị đã đi tới, nhìn thấy mọi người vẫn còn ngạc nhiên liền nói: “Mấy vị khách quan tới tìm khách nhân ở căn phòng này sao?”

Du Tiểu Mặc lập tức trả lời: “Đúng thế, ngươi biết hắn ở đâu không?”

Tiểu nhị lấy ra một tờ giấy trên người, “Đây là vị khách nhân kia dặn tiểu nhân đưa cho mấy vị khách quan.”

Lăng Tiêu hỏi: “Trong đó viết gì?”

Du Tiểu Mặc vò tờ giấy thành một cục, “Triệu sư huynh bảo mình chưa từng tới Viêm thành, cho nên nhờ bằng hữu của Cao đại ca dẫn đi tham quan một chút, nói là có lẽ giờ tỵ canh ba sẽ trở về.”

Triệu Đạt Chu cũng biết đại phái là bọn họ muốn đi tới đây cũng phải tốn thời gian, chỉ là không ngờ, mới sáng sớm bọn họ đã bắt đầu xuất phát, cho nên tới sớm hơn dự định của hắn.

“Đừng lo lắng, lúc này hắn còn có tâm trạng rảnh rỗi đi dạo phố, xem ra phái Thiên Tâm không xảy ra đại sự gì.” Lăng Tiêu an ủi.

Du Tiểu Mặc ngẫm nghĩ, cũng thấy rất có lý, không thèm xoắn xuýt về chuyện của phái Thiên Tâm nữa, chỉ là… “Nhưng mà, Triệu sư huynh nói giờ tỵ sẽ trở về, bây giờ cũng là buổi trưa rồi, chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra.”

Cao Dương nói: “Thế này đi, ta hỏi một chút xem.”

Dứt lời, y liền lấy một khối đá truyền âm ra, đây là thứ mà mỗi thành viên của đội tuần tra đều mang theo trên người, chủ yếu là để tiện liên lạc.

Không đợi Cao Dương hành động, đá truyền âm đã tự phát sáng, ngay sau đó, một giọng nói vang lên từ trong đá truyền âm, đúng là giọng của người bạn nọ.

“Đội trưởng, có việc lớn không tốt rồi!”

Hỏi đại khái hai câu, Cao Dương lập tức dẫn Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu chạy tới Lôi Thiên Đài.

Cũng may mà phố buôn bán cách Lôi Thiên Đài không xa, chỉ mười lăm phút sau, ba người đã chạy tới nơi.

Có điều tình hình ở Lôi Thiên Đài cũng giống như lúc bọn họ đi qua, trong trong ngoài ngoài đều đông nghịt người, tất cả đều trông mong nhìn hai người đứng trên đài.

Du Tiểu Mặc tập trung nhìn, một người trong đó chẳng phải là ngũ sư huynh Triệu Đạt Chu của hắn sao.

Bọn họ đã đến chậm một bước, Triệu Đạt Chu đã đi lên võ đài rồi, bản lĩnh này thật là hiếm thấy.

Đồng đội của Cao Dương, Đinh Thạch đã sớm chờ bọn họ, vừa nhìn thấy mấy người tới đã lập tức lộ ra nét mặt như được cứu trợ.

Đinh Thạch bất đắc dĩ nói: “Đội trưởng, cuối cùng thì các ngươi cũng đến, ta sốt ruột muốn chết rồi đây.”

Cao Dương hỏi: “Nói xem, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

Đinh Thạch giải thích: “Không phải gần đây có một đám người thường xuyên khiêu chiến cường giả của Viêm thành sao, sáng nay ta đi ra ngoài cùng Triệu huynh đệ, không ngờ trên đường gặp phải đám người kia, Triệu huynh đệ xảy ra tranh chấp với bọn chúng, cuối cùng là lên tới Lôi Thiên Đài, bây giờ bọn hắn đang chuẩn bị quyết đấu, các ngươi nhanh nhanh khuyên hắn một chút, sao hắn có thể đấu nổi với đám người kia.”

Vừa dứt lời, Du Tiểu Mặc lập tức đẩy đám đông để xông vào.

Lăng tiêu đi theo phía sau thay hắn càn quét mấy người hùng hùng hổ hổ định quay sang hỏi tội.

Sau khi chen vào trong, rốt cục thì Du Tiểu Mặc cũng thấy rõ người đang đứng trên võ đài rồi, phía đối diện Triệu Đạt Chu là một thiếu niên không lớn lắm, nhưng hiển nhiên là một tu luyện giả.

Hai mắt Du Tiểu Mặc sắp bốc lửa rồi, Triệu Đạt Chu chỉ là một đan sư, đối thủ lại là một tu luyện giả với thực lực không kém, sao hắn lại ngốc đến mức chọc phải đối thủ như vậy, lại còn chạy lên Lôi Thiên Đài quyết đấu nữa. Nhưng Du Tiểu Mặc cũng biết, nếu như không có nguyên nhân gì đặc biệt, thì Triệu Đạt Chu không thể nào chủ động khiêu khích đối phương được.

“Hừ, tên nhãi không biết trời cao đất rộng, ta xem có ai tới cứu ngươi.”

Lúc này, đối thủ của Triệu Đạt Chu cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu còn mang theo ý trào phúng nồng nặc.

Sao Triệu Đạt Chu có thể cam chịu yếu thế được, tính tình của hắn cũng không phải là kiểu người ổn trọng, “Chính ngươi mới chờ mong có người tới cứu mình chứ gì, đúng là tên nhãi đầu toàn phân.”

Mặt thiếu niên kia lập tức đen lại.

Tuy Triệu Đạt Chu nói rất thô tục, nhưng mà không thể ngăn nổi ham muốn được cười của mọi người, có vài người còn phì cười ngay tại chỗ, thực ra còn bao gồm cả bạn nhỏ Du Tiểu Mặc nữa.

Khuôn mặt thiếu niên dần bình tĩnh lại, âm u nói: “Ta nhất định sẽ để cho ngươi phải trả giá vì những lời này.”

Triệu Đạt Chu lạnh lùng ‘Xùy’ một tiếng, không thèm nói nhảm với gã, trực tiếp gọi yêu thú khế ước bản mệnh của mình, “Tiểu Hổ, đi ra cho hắn mở mang về sự lợi hại của ngươi đi.”

Đan sư có thể dùng linh hồn để tấn công, nhưng Triệu Đạt Chu chưa từng được học kỹ pháp, cho nên bản lĩnh của hắn cũng chỉ có Lục Dực Thần Hổ mà Du Tiểu Mặc đưa cho năm đó, hôm nay, Lục Dực Thần Hổ đã không còn bé xíu xiu như trước kia nữa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status