Truyền thuyết chi chủ đích phu nhân

Chương 391: Họa từ mụn mà ra

Nửa tháng cứ trôi qua vùn vụt, trong một ngày yên bình, không gian truyền tống đột nhiên bắt đầu chấn động nhẹ nhẹ.

Lăng Tiêu phát hiện ra sự khác thường, lập tức mở mắt, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt y là sự khác thường xung quanh Du Tiểu Mặc, đại khái là chuẩn bị lên cấp rồi, mà thời điểm lên cấp cần hấp thu một lượng linh khí rất lớn, cho nên mới xảy ra chấn động.

Thế nhưng mà lên cấp ngay bên trong không gian truyền tống là một vấn đề rất lớn.

Ở nơi đây chỉ có năng lượng không gian vô tận, gần như không có linh khí.

Cũng may mà Lăng Tiêu đã cân nhắc tới tình huống này, lúc trước đã bảo Du Tiểu Mặc chuẩn bị hơn mười bình linh thủy đặt trong túi trữ vật, đề phòng bất cứ tình huống nào.

Lăng Tiêu lấy ra năm bình linh thủy xếp xung quanh Du Tiểu Mặc, trong lòng bàn tay nhanh chóng xuất hiện năm ngọn lửa thật nhỏ, ngọn lửa kia làm theo chỉ thị của y bay vào bên trong bình chứa linh thủy.

Không bao lâu, trên miệng bình bắt đầu bốc lên từng đợt linh khí nhẹ nhàng màu ngà sữa, dường như đám linh khí này cảm ứng được Du Tiểu Mặc đang cần chúng, dùng quỹ đạo uốn lượn giống nhau tiến vào trong cơ thể Du Tiểu Mặc.

Một ngày trôi qua như vậy.

Lăng Tiêu phát hiện linh thủy trong bình sắp hết, liền lấy ra năm bình khác thay đổi, cũng dùng phương pháp như trước để tạo ra linh khí.

Bảy canh giờ tiếp theo, cơ thể đang ngồi yên của Du Tiểu Mặc đột nhiên chấn động một cái.

Một giây sau, linh khí được luyện hóa từ linh thủy điên cuồng tràn vào thân thể Du Tiểu Mặc, như một cơn lốc cỡ nhỏ, cái sau tiếp theo cái trước.

Ước chừng một lúc lâu sau, tốc độ hấp thu linh khí mới dần dần chậm mãi, cuối cùng gần như bình tĩnh.

Du Tiểu Mặc mở to mắt, trước mặt liền xuất hiện một gương mặt phóng đại, làm hắn hết hồn: “Anh làm cái gì mà áp sát thế?”

Lăng Tiêu nói mà không chớp mắt: “Trên mặt em xuất hiện một thứ đỏ đỏ như hạt đậu.”

Du Tiểu Mặc lập tức che mặt, hốt hoảng nói: “Mụn?”

Lăng Tiêu tò mò hỏi: “Mụn là cái gì?”

Du Tiểu Mặc nói: “Mụn chính là biểu tượng chứng minh cho tuổi trẻ đó.”

Lăng Tiêu suy tư vuốt cằm, “Vậy hả, vậy sao ta lại không có?”

Du Tiểu Mặc “xùy” một tiếng bật cười, đảo mắt nhìn quanh mặt y hai vòng, rồi lại hả hê nói: “Bởi vì anh đã rất già rất già, là một ông cụ, cho nên không có.”

Lăng Tiêu nheo mắt, “Em ghét bỏ ta già?”

Du Tiểu Mặc bị y nhìn tới dựng tóc gáy, không khỏi chột dạ, “Đương nhiên là không, chẳng qua là em đang nói sự thật thôi mà.” Hắn tuyệt đối sẽ không nói cho y biết người nào có da tốt mới không mọc mụn, nếu không thì cái đuôi của y sẽ vểnh lên trời luôn cho coi.

Lăng Tiêu đột nhiên nở nụ cười, “Thế nhưng mà… Mới nãy ta nói trên mặt em có mụn là lừa em đó, nói như vậy em cũng là ông cụ hả.”

Du Tiểu Mặc: “…”

Lại bị chơi xỏ!

Nửa giờ sau, hình như Lăng Tiêu rất thích thú với việc dùng từ “cụ” để gọi Du Tiểu Mặc, cứ mỗi lần gọi hắn là phía trước lại thêm một chữ “cụ”, ví dụ như bây giờ.

“Cụ à, chúng ta còn một ngày nữa là tới Nam Lục rồi, em có muốn chuẩn bị trước không? Tình hình ở Nam Lục phức tạp hơn Bắc Động nhiều lắm, mà nhân khẩu cũng đông gấp mấy chục lần.”

“…”

Lại một lát sau.

“Cụ à, đợi sau khi đến Nam Lục, thả hết yêu thú khế ước của em ra, nuôi lâu như vậy, bây giờ là thời điểm để chúng dùng sức lao động trả lại rồi.”

Du Tiểu Mặc sâu sắc cảm nhận được cái sự tự làm tự chịu, hắn đã hối hận lắm rồi.

Du Tiểu Mặc ôm cánh tay Lăng Tiêu, mặt đầy nước mắt nước mũi cầu xin: “Em sai rồi. Sau này em không dám chọc ghẹo anh nữa.”

Cứ bị gọi là cụ ơi cụ à, cho dù không phải là sự thật, nhưng cảm giác kì quái lắm, hơn nữa nếu hắn không chủ động đầu hàng, nhất định Lăng Tiêu sẽ gọi hoài hoài cho coi, thậm chí còn gọi trước mặt người khác ấy chứ, chỉ trêu y một tí thôi mà, sao lại trả thù hắn như vậy chớ.

Lăng Tiêu nâng cằm hắn lên, cười tủm tỉm: “Phu nhân, biết sai liền sửa, chẳng gì tốt đẹp hơn.”

Tốt cái đầu anh ấy!

Nếu không phải anh đùa em trước thì em đi chọc ghẹo anh làm cái gì.

Đương nhiên, Du Tiểu Mặc không dám nói mấy câu này thành lời, nếu không thì Lăng Tiêu nhất định sẽ bày ra trò mới cho xem, dù sao hắn cũng quen rồi, quen nhận lỗi trước ấy.

“Phu nhân à…”

Nghe được tiếng y, Du Tiểu Mặc ngẩng đầu lên.

Lăng Tiêu cúi đầu xuống, hôn môi hắn, “Hôn cái môi này trước…”

Nụ hôn sâu triền miên này như sợi lông vũ cứ trêu chọc trái tim hắn, từng chút từng chút, dịu dàng tới nỗi có thể tan thành nước, Du Tiểu Mặc cảm thấy có thể là hắn đã uống say rồi.

Nụ hôn vừa chấm dứt, Du Tiểu Mặc mang cặp má đỏ hồng hồng ngả vào trong lòng Lăng Tiêu.

“Ha ha…”

“Anh cười gì?” Du Tiểu Mặc ngẩng đầu lên, xấu hổ nhìn y.

Khóe miệng Lăng Tiêu cong cong, đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn, “Phu nhân, em cứ ngây thơ mãi thế, rõ ràng đã làm nhiều lần đến thế rồi cơ nà.”

Mặt Du Tiểu Mặc đỏ bừng, đập tay y, “Anh cho rằng da mặt ai cũng dày như anh hả?” Nói xong hắn liền lảng qua chuyện khác, “Mới nãy anh nói còn một ngày nữa là tới Nam Lục, vậy thì bây giờ chúng ta bắt đầu cải trang thôi.”

Du Tiểu Mặc ngồi thẳng dậy, lấy từ trong túi trữ vật ra mấy món đồ dùng để cải trang.

Cái mặt nạ xấu xí mà Lăng Tiêu đeo ở học viện Đạo Tâm đã bị người của gia tộc Xích Huyết biết, nên giờ không thể dùng được nữa, mặt nạ màu bạc thì lại dùng ở biển Vô Tận rồi, Vũ Văn Nam và gã trung niên kia cũng nhìn thấy, cho nên cũng không dùng được.

Vì vậy…

“Hay là anh lại dùng mặt Lâm Tiếu như lúc ở phái Thiên Tâm ấy?” Du Tiểu Mặc nhìn Lăng Tiêu rồi đề nghị.

“Không cần.” Lăng Tiêu thẳng thừng bác bỏ, “Chỉ cần điều chỉnh một chút trên khuôn mặt là được rồi, đâu phải ta chỉ có thể biến được khuôn mặt của Lâm Tiếu.”

“Vậy anh thay đổi cho em xem đi.”

Lăng Tiêu giơ tay lên khuya khuya trước mặt y, dung mạo lập tức thay đổi.

Du Tiểu Mặc nhìn khuôn mặt không khác trước là mấy, chân thành đề nghị: “Có thể bình thường hơn một chút không?”

Lăng Tiêu nhìn hắn một cái, tiếp tục thay đổi.

Du Tiểu Mặc cố gắng tìm từ, “Lại bình thường thêm chút xíu…”

Lăng Tiêu khiên tốn tiếp nhận đề nghị, lại thay đổi, thay đổi xong, y dùng một ánh mắt bí hiểm khó dò nhìn Du Tiểu Mặc: “Bây giờ được chưa?”

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, “… Được rồi.”

Sau đó là quần áo, bởi vì người bình thường ít khi đi soi mói quần áo có giống hay không, cho nên Lăng Tiêu vẫn ăn mặc như trước, chỉ là về sau không thể mặc mỗi cẩm bào màu trắng được, phải thường xuyên lấy bộ y phục màu đen kia ra thay đổi. Đương nhiên, đây là Du Tiểu Mặc tự nghĩ thôi, hắn không định nói cho y biết.

Du Tiểu Mặc tìm một cái dây mua được lúc trước, “Anh buộc cái này lên trán, có thể cải biến khí chất một chút.”

Lăng Tiêu bán tín bán nghi cột vào trên trán, sau khi cột sợi dây màu tím sậm lên trán, phối hợp với một thân quần áo màu đen, khí chất lập tức mang thêm chút ổn trọng và lãnh khốc, biểu cảm trên mặt cũng ít hơn một chút, tuyệt đối là kiểu cấm dục lãnh khốc nè.

“Đúng là đẹp trai đến ngây người!” Du Tiểu Mặc tán thưởng cho khiếu thẩm mỹ của mình.

Lăng Tiêu lập tức nheo mắt lại, “Em nói ai suất?”

Du Tiểu Mặc xem xét nét mặt y, tiến chuông báo động trong lòng reo vang, vội vàng sửa chữa: “Đương nhiên là anh chứ ai! Không cần biết bộ dạng của anh thế nào, trong lòng em anh đều là người đẹp trai nhất.”

Lúc nãy Lăng Tiêu mới thỏa mãn.

Du Tiểu Mặc thu mấy thứ lại.

Lăng Tiêu hỏi: “Em không cải trang sao?”

Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Em không cần, đợi sau khi chúng ta đến Nam Lục thì bảo Miêu Cầu thay đổi bộ dạng cho em là được, tu vi của nó đã tăng cao không ít, người xem thấu ngụy trang của Miêu Cầu cũng không có nhiều.”

Lăng Tiêu nói: “Đợi sau khi em học được Ngự Thú Pháp, có thể biến nó thành một tấm mặt nạ.”

Du Tiểu Mặc liền ra nhớ khẩu quyết có thể biến Lam Cầu thành đôi cánh của hắn, đáng tiếc là hắn chỉ biết mỗi một câu, “Phải đi đâu mới học được Ngự Thú Pháp?”

Lăng Tiêu nói: “Bây giờ ta sẽ phổ cập cho em một ít tri thức về đại lục Thông Thiên này, ngoại trừ Bắc Động, Nam Lục, Tây Cảnh và Đông Châu thì đại lục Thông Thiên còn có một nơi gọi là Trung Thiên, Trung Thiên là nơi duy nhất không có giới hạn ở đại lục Thông Thiên, nơi đó có ba thế lực lớn, theo thứ tự là Đan Sư Công Hội, Ngự Thú Công Hội và Thông Thiên Điện, trong đó, Thông Thiên Điện là tín ngưỡng áp đảo tất cả các thế lực ở đại lục Thông Thiên này, cho dù là Tứ Linh cũng không thể rung chuyển.

Du Tiểu Mặc chớp mắt mấy cái, “Tín ngưỡng?”

Lăng Tiêu gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng giờ ta muốn nói với em về Ngự Thú Công Hội, muốn học Ngự Thú Pháp, chỉ có thể đến Ngự Thú Công Hội, đó là nơi có đầy đủ Ngự Thú Pháp nhất đại lục Thông Thiên.”

Du Tiểu Mặc thở dài, xem ra không thể làm được trong thời gian ngắn rồi.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng xoa đầu hắn, “Đợi sau khi cứu được Phong Trì Vân, chúng ta tới Trung Thiên xem sao.”

Du Tiểu Mặc cau mày nói: “Nhưng sẽ rất khó để cứu được Phong Trì Vân đúng không?”

Bây giờ hai người họ hoàn toàn chẳng biết gì về gia tộc Xích Huyết, cũng không biết Phong Trì Vân bị mang tới đâu, muốn cứu người cũng phải biết hắn bị nhốt ở đâu mới được.

Lăng Tiêu nói: “Nếu chúng ta tự đi nghe ngóng, có thể sẽ đánh rắn động cỏ, nhưng không chỉ mình chúng ta muốn cứu Phong Trì Vân, đợi gặp lại đám Ngân Qua, rồi lại tính kế sau.”

Ngân Qua có huyết mạch của Cửu Đầu Xà Hoàng, mà Cửu Đầu Xà Hoàng lại đứng đầu chúng xà, nếu hiệu triệu ngàn ngàn vạn vạn bầy rắn để nghe ngóng tin tức về gia tộc Xích Huyết, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status