Truyền thuyết chi chủ đích phu nhân

Chương 408: Phá giếng để ra

�NG ĐỂ RA

Ở Nam Lục, ngoại trừ bốn thế lực lớn có mặt tại đây, cũng không thiếu các thế lực nhỏ.

Chỉ là tuy nhỏ, nhưng mỗi thế lực đều có ít nhất một cường giả Thần cảnh tọa trấn, ví dụ như Nam Trảm, tuy thực lực của gã chỉ có Thần cảnh một sao, kém Du Minh đúng một sao, nếu gã cũng muốn tham dự vào cuộc chiến tranh đoạt nguyên tố chi tâm này, phần thắng của họ sẽ càng ngày càng thấp. Sau lưng Nam Trảm cũng không thiếu thế lực mạnh, thậm chí còn có mấy cường giả Đế cảnh đỉnh phong.

Nếu như bọn họ đều muốn có một chân, vậy thì đến tột cùng nguyên tố chi tâm Thổ sẽ thuộc về ai, khó mà nói được.

“Nam Trảm, quả thật là thế lực của ngươi cũng có chút tiếng tăm, nếu như liên thủ với người khác, khả năng thắng cũng cao đấy, nhưng ngươi nên biết, đối nghịch với gia tộc Xích Huyết, sau này băng trộm của ngươi sẽ khó mà dừng chân ở Nam Lục này!” Du Minh lạnh lùng cảnh cáo, vất vả lắm mới thuyết phục được Đan Sư Công Hội, đương nhiên lão không muốn thấy có quá nhiều người cùng tranh giành.

Sắc mặt Nam Trảm lập tức trở nên vô cùng khó coi: “Nói nhảm ít thôi, ai muốn lấy nguyên tố chi tâm, nhất định phải qua được ta đã.”

Làm một cường giả có tôn nghiêm lại còn có da mặt dày, nếu như bị mấy câu của Du Minh dọa cho lùi bước, thì mặt mũi cả băng trộm để ở đâu, mặt mũi của Hung Lang gã để ở đâu, nếu thật sự kiêng kị gia tộc Xích Huyết thì theo vào địa cung làm quái gì.

Du Minh giận tái mặt, vốn lúc lôi kéo được Đan Sư Công Hội còn có một nửa cơ hội, bây giờ lại thêm một gã Nam Trảm, cơ hội của họ chỉ còn lại ba phần, đây không phải là kết quả là lão muốn.

Nam Trảm nở một nụ cười gian trá, “Rất đơn giản, điều kiện ngươi đã hứa hẹn với Đan Sư Công Hội, chỉ cần cho ta một lời hứa tương tự là được, lúc ấy, ai cũng thế, chỉ cần nói ra điều kiện làm ta động lòng, ta sẽ giúp người đó cướp đoạt nguyên tố chi tâm.”

Du Minh thầm mắng lão hồ ly, quả là đểu giả, nói cái gì mà muốn tranh đoạt nguyên tố chi tâm chứ, thực ra là muốn nhân cơ hội kiếm lời mà thôi, nhưng nếu không xử lý người này, đúng là phiền phức.

Tuy rất không muốn làm lợi cho gã, nhưng nhìn tình hình, đành phải làm vậy thôi, dù sao nguyên tố chi tâm Thổ cũng chỉ có một, nếu mất đi cơ hội này, mai sau muốn tìm Hoàng Thổ Chi Nhãn khác cũng khó khăn.

Sắc mặt Hùng Tiếu và Kiều Vô Song lại hiện lên chút chần chừ.

Bọn họ không phải là người tùy tiện lôi kéo minh hữu, bởi vì dưới sự chi phối của lợi ích thế này, cho dù là minh hữu cũng có khả năng đào ngũ giữa trận, trừ khi là người quen, cho nên họ không tin tưởng Nam Trảm cho lắm.

Nhưng nếu để ba phe kia liên thủ, Ngự Thú Công Hội và Thương Minh sẽ thiệt hại mất.

“Được…”

Du Minh thấy hai người đang chần chừ cân nhắc giữa lợi và hại, liền mở miệng hứa hẹn.

Thế nhưng còn chưa đợi lão nói xong, miệng giếng cổ đang bị đá vụn lấp kín đột nhiên nổ tung, một tiếng “Ầm” vang lên thật lớn, mấy hòn đá khổng lồ văng tứ tung, nặng nề nện vào mặt đấy, đám người đứng xung quanh vội vã lùi lại.

Tất cả đều bị hoảng hốt, quay đầu nhìn giếng cổ đầy khiếp sợ.

Ai đó đã làm miệng giếng nổ tung, chẳng lẽ bên trong giếng cổ có người?

Trong ánh nhìn soi mói của mọi người, một bóng đen nhẹ nhàng nhảy ra khỏi giếng cổ, là một nam nhân mặc y phục màu đen, khi y ngẩng đầu, khuôn mặt anh tuấn quen thuộc lập tức lộ ra.

“Là ngươi!!!”

Vừa nhìn thấy mặt y, Du Minh là người đầu tiên kêu lên, trong mắt là khiếp sợ sâu đậm và khó mà tin nổi, từ sau khi không nhìn thấy bóng hai người này ở đại điện, lão cứ cho rằng chắc chắn người này và đồng bạn của y sẽ không thể đến được đây, ai mà ngờ được y sẽ đi ra từ trong lòng giếng cổ.

Hùng Tiếu và Kiều Vô Song cũng trợn tròn mắt, không thể nào đoán được, người nhảy ra từ trong giếng cổ lại là Lăng mặc. Lúc trước không nhìn thấy y và Du Tiểu Hắc, bọn họ còn tưởng rằng hai người này đang loanh quanh ở chỗ khác, hoặc ở bên ngoài địa cung.

“Sao Lăng Mặc lại ở chỗ này?” Kiều Vô Song giật mình hỏi.

“Xem ra hắn không đơn giản như chúng ta nghĩ.” Hùng Tiếu lắc đầu nói, hóa ra đã nhìn lầm rồi.

“Hắn là người phương nào? Các ngươi quen hắn sao?” Hoàng Phủ Lập chưa từng gặp Lăng Tiêu, không biết tướng mạo của y, thấy mọi người dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn y, trong lòng không nén nổi nghi hoặc.

Kiều Vô Song giải thích: “Hoàng Phủ trưởng lão, hắn chính là một trong hai người con đã nói với ngài lúc ở bên ngoài, hắn tên là Lăng Mặc.”

Hoàng Phủ Lập vuốt râu gật gật đầu, “Hắn khá may mắn, vậy mà tới trước chúng ta, nhưng nếu hắn đang cầm nguyên tố chi tâm Thổ, vậy thì tình cảnh của hắn nguy hiểm rồi.”

Kiều Vô Song nhíu mày lại, ánh mắt rơi vào sau lưng Lăng Tiêu, hắn nhớ rõ Lăng Mặc và Du Tiểu Hắc lúc nào cũng như hình với bóng, vậy mà lần này không hề thấy Du Tiểu Hắc đâu, đã có chuyện gì xảy ra?

Bên giếng cổ, Lăng Tiêu cũng không hề mảy may khiếp đảm vì ánh mắt của mọi người, thấy Du Minh, Du Thanh Sơn và Thành Đông Thanh đều dùng một loại ánh mắt chỉ hận không thể giết chết y, Lăng Tiêu còn vui vẻ khẽ nhếch khóe môi, tà khí lẫm liệt lên tiếng chào hỏi.

“Ô, chúng ta lại gặp mặt!”

Ánh mắt Du Minh đang kia qua giữa y và giếng cổ, tuy không biết vì sao không thấy người còn lại, nhưng trước mắt bọn họ cũng không nghĩ được nhiều vậy.

“Ngươi đang cầm nguyên tố chi tâm Thổ đúng không?” Du Minh bước lên phía trước, dùng ánh mắt cực kì bất thiện nhìn y.

Nghe được câu này, ánh mắt những người khác nhìn Lăng Tiêu cũng thay đổi.

Mặc kệ y có cầm nguyên tố chi tâm hay không, nhưng y đã đi ra từ giếng cổ, vậy thì chắc hẳn đã lấy được rồi.

Du Minh âm u nói: “Giao nguyên tố chi tâm ra đây, nếu không thì đừng trách chúng ta không khách khí.”

Vừa dứt lời, nguyên một đám người đã từ từ vây quanh Lăng Tiêu và giếng cổ.

Lăng Tiêu liếc mắt nhìn đám người vây quanh mềnh, nét vui vẻ trên khóe miệng không hề biến mất, lúc nghe được lời đe dọa của Du Minh, nụ cười trên mặt còn sâu hơn, “Nếu không giao, thì các ngươi định không khách khí thế nào?”

Khí thế như chẻ che, trường kiếm xé đôi không khí mang theo tiếng gió bén nhọn, như thể sắp bổ đôi đầu Lăng Tiêu, người nọ thờ ơ liếc nhìn Du Minh, cái nhìn kia lập tức làm cho Du Minh âm thầm rùng mình, đột nhiên dâng lên một loại dự cảm rất tệ.

Một giây sau, dự cảm của lão đã thành sự thật.

Lăng Tiêu nhấc một chân lên, đá thẳng vào ngực gã hộ vệ nọ ngay trước khi trường kiếm kịp lao tới, rất đẹp trai, lực đạo khủng khiếp đánh trúng vào hộ vệ, người nọ bay ra ngoài, lướt qua đỉnh đầu mọi người, rồi nặng nề ngã trên đất.

Lúc mọi người thấy thảm trạng của hộ vệ, không khỏi hít vào một hơi, ***g ngực người nọ lõm xuống rất sâu, một cường giả Đế cảnh lại bị y đá một cước đã mất hết sức chiến đấu như vậy.

Lực phá hoại của một cước này mạnh thế nào mà có thể trực tiếp phế bỏ một cường giả Đế cảnh cơ chứ, có lẽ thực lực của y trên Thần cảnh, chỉ là không biết mấy sao.

“Không ngờ, người này lại là một cường giả Thần cảnh.” Kiều Vô Song khiếp sợ than thở.

Hùng Tiếu gật đầu nói: “Khó trách lúc trước ta không thể cảm nhận được thực lực của hắn, xem ra tu vi của hắn cao hơn ta thật, quá khó tin.”

Kiều Vô Song than nhẹ một tiếng: “Thực ra cũng chẳng có gì để kinh ngạc, bọn họ đã có can đảm đối nghịch với gia tộc Xích Huyết và Đan Sư Công Hội, đương nhiên là phải có chỗ dựa rồi.” Hơn nữa nói không chừng, thực lực của Lăng Mặc còn cao hơn họ tưởng tượng ấy chứ.

Sắc mặt Du Minh u ám đáng sợ, lão chỉ muốn thăm dò thực lực của Lăng Tiêu mà thôi.

Không ngờ y chỉ dùng một cước đã giải quyết người của lão, xem ra y đúng là một cường giả Thần cảnh.

Đúng lúc này, Du Thanh Sơn bỗng nhìn thẳng vào Lăng Tiêu, thản nhiên nói: “Theo ta thấy, các hạ chính là kẻ thần bí đã thu phục được Thôn Kim thú, lấy đi nguyên tố chi tâm Kim từ chỗ Thái Dương Chi Nhãn, đúng không?”

Lăng Tiêu kinh ngạc liếc nhìn hắn.

Những người khác đều ngơ ngác, cả Thôn Kim thú và hai viên nguyên tố chi tâm đều nằm trong tay người nào? Sao có thể, nếu như là thật…

Đôi mắt mọi người dần dần hiện lên sự tham lam, nếu thật sự ở trên người y, có thể cướp được thì tốt quá, ngay cả ánh mắt Nam Trảm nhìn về phía Lăng Tiêu cũng nóng rực.

Thấy cảnh tượng này, Du Thanh Sơn âm hiểm nhếch khóe miệng.

Không ngờ, Lăng Tiêu đột nhiên quay về phía Du Thanh Sơn, ánh mắt trùng hợp đụng vào hắn, trong mắt y lóe lên một nụ cười giả tạo, như thể đang cười nhạo hắn.

Du Thanh Sơn hoảng hốt, sau lưng bỗng túa mồ hôi lạnh, đợi hắn kịp phản ứng, nét mặt đã trầm xuống, hắn vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ khi nào lại bị kẻ khác dọa tới mức đổ mồ hôi lạnh chứ, trong lòng càng thêm khó chịu.

Đúng lúc này, Lăng Tiêu vẫn đứng im tại chỗ đột nhiên cử động.

Cả người hóa thành một luồng sáng màu đen lao thẳng về phía Du Thanh Sơn, người nọ còn chẳng kịp phản ứng, Du Minh nhanh chóng cản trước mặt Du Thanh Sơn, còn bày ra tư thế phòng ngự.

Ai mà ngờ, luồng sáng màu đen đột nhiên vòng qua hướng khác, dùng tốc độ nhanh hơn để bay ra khỏi phế tích này.

“Không ổn, hắn chạy trốn rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status