Truyền thuyết chi chủ đích phu nhân

Chương 454: Sung quân tới biên cương

Liêu Nha không ngờ hội trưởng lại hy sinh mình, mặc dù đã biết hội trưởng là một kẻ rất nham hiểm, nhưng gã luôn cảm giác mình sẽ khác, không ngờ lại rơi vào kết cục này, mặt mũi Liêu Nha tràn đầy oán độc, không cam lòng bị Hỏa Kỳ Lân đốt thành tro.

Cường giả Thần cảnh đỉnh phong đã muốn chạy trốn, dù mấy người nổi danh ngang hàng gã cũng khó mà cản lại được, nhưng Lăng Tiêu đã đề phòng từ trước.

Lúc phát giác được phía trước dó dị động, Diều Hâu nhanh chóng lui về phía sau để tránh, Lăng Tiêu đi tới từ khoảng không gian vặn vẹo, đứng từ trên cao thưởng thức biểu lộ của Diều Hâu, vẻ mặt thú vị y hệt lúc gã nhìn Du Tiểu Mặc.

“Xem ngươi còn chạy đâu?”

Sắc mặt Diều Hâu âm u dữ tợn, kẻ không ai bì nổi như gã, hôm nay lại bị một tên mới xuất hiện dồn đến tình cảnh này, nếu trước nhày hôm nay có ai dám nói với gã mấy câu kia, chắc chắn gã sẽ giết kẻ nọ ngay lập tức.

Thực lực của nam nhân này mạnh đến mức không còn gì để nói, rõ ràng đều là cường giả đỉnh phong, nhưng gã lại không thể địch nổi y, người của Kỳ Lân tộc, mạnh như thế sao?

Nhưng tôn nghiêm của cường giả không cho phép gã cúi đầu với nam nhân này, gã đã đứng ở chỗ cao quen rồi, cũng quen được người khác cúi đầu, sao gã có thể cầu xin tha thứ.

“Đệ đệ, làm sao bây giờ?” Độc Nhãn mặt sẹo đã tỉnh lại, nhưng thương thế quá nặng, sức chiến đấu của gã còn chẳng bằng một phần lúc trước, mà chính bản thân gã cũng không ngờ sự việc sẽ phát triển tới bước này.

Diều Hâu cười lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên một tia âm tàn, “Làm sao bây giờ hả? Ca ca, đệ đệ ta đã bảo vệ ngươi nhiều năm như vậy, bây giờ ngươi cũng phải trả giá cho ta một chút chứ, ngươi yên tâm, chờ sau khi ngươi chết, đệ đệ chắc chắn sẽ báo thù cho ngươi, ngươi cứ an tâm mà đi đi.”

Vừa dứt lời, Diều Hâu vung chưởng đánh mạnh vào lưng Độc Nhãn mặt sẹo, một cơn gió hung mãnh bốc lên đẩy gã bay về phía Lăng Tiêu.

Với tình huống của Độc Nhãn mặt sẹo, chưa nói tới việc lúc này gã đang bị thương, thì dù có ở trạng thái tột đỉnh cũng chẳng thể đánh lại được Lăng Tiêu, cho nên chiêu này của Diều Hâu hoàn toàn đẩy Độc Nhãn vào chỗ chết, chỉ vì ngăn Lăng Tiêu vài giây, chỉ vì để mình có thể chạy thoát.

Ngay cả ca ca cũng hy sinh được, tâm ngoan thủ lạt đến thế, đã có không ít người lạnh gáy vì thủ đoạn của Diều Hâu, loại người này tuyệt đối là nhân vật cực kỳ nguy hiểm.

Thực ra Lăng Tiêu cũng đã cân nhắc tới tình huống này, nhưng có một điều nằm ngoài dự đoán của y, đó chính là phản ứng của Độc Nhãn mặt sẹo.

Bị đệ đệ của mình đẩy vào chỗ chết, vốn phải cảm thấy phẫn nộ và khiếp sợ, nhưng Độc Nhãn mặt sẹo thì không, có lẽ trong lòng gã đã tự giác ngộ, đệ đệ đào tẩu được sẽ báo thù cho mình, bởi vậy gã mượn chưởng phong của Diều Hâu, gào thét lao về phía Lăng Tiêu, biểu lộ như thể ‘Ta muốn đồng quy vu tận với ngươi’.

Cường giả có thể khống chế linh lực trong cơ thể để tiến hành tự bạo, mức độ tán phá của việc tự bạo mạnh hơn chiêu thức công kích bình thường nhiều, dù sao gã cũng sắp chết rồi.

Nhưng Độc Nhãn không có cơ hội ấy, ngay trước khi gã kịp tự bạo, Lăng Tiêu tung ra một ngọn lửa, ngọn lửa nhanh chóng chui vào trong cơ thể Độc Nhãn mặt sẹo, trực tiếp phá hủy kinh mạch trong cơ thể gã.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra đúng hai giây, nhưng Diều Hâu đã mượn cơ hội này lỉnh đi.

Lăng Tiêu đã bỏ lỡ thời cơ tốt, hơn nữa cân nhắc đến một vài tình huống, cuối cùng vẫn không đuổi theo.

Trận đại chiến chấm dứt bằng cảnh Diều Hâu chạy trối chết, có lẽ từ nay về sau Diều Hâu hội cũng giải tán luôn rồi, bởi vì chỉ cần Lăng Tiêu còn ở thành Trung Tâm một ngày, Diều Hâu tuyệt đối không dám xuất hiện trước mặt y.

Đám người vừa chạy đi tị nạn lúc này lại nhao nhao ùa về.

Những gì diễn ra hôm nay làm mọi người rung động quá chừng, cho nên bây giờ họ vẫn chưa tiêu hóa hết sự thật là ‘Diều Hâu đã thua’.

Chỉ là bởi vì trốn xa quá, cho nên họ không nghe thấy được câu nói nghẹn ngào của Diều Hâu, bởi vậy cũng không biết Lăng Tiêu chính là người đã đánh bại Du An Thái, nếu không thì chắc tin tức này sẽ bùng nổ dữ dội lắm, Lăng Tiêu liên tiếp đánh bại hai trong mười Thần trên Thông Thiên Bảng mà.

Xét theo loại tình hình này, có lẽ thực lực của y đã đủ để đứng đầu Thập Thần Bảng rồi.

Một đoàn người trở về, đi tới đâu là bị nhìn như triển lãm sinh vật lạ tới đó, vì muốn tận mắt nhìn thấy hình dáng của Lăng Tiêu, mọi người cứ liên tiếp chạy về phía bên này, mãi tới khi đến tửu lâu Song Ngư, đám người vây xem mới bị đẩy ra ngoài. Cảnh này ấy mà, có thể so với fans hâm mộ đuổi theo thần tượng.

Du Tiểu Mặc vịn Xà Cầu về phòng, con rắn cái kia đã đi mất, nhưng trong phòng vẫn để lại mùi hương khó nói, dù da mặt có dày đến mấy cũng chẳng thể ngồi lại.

Ném Xà Cầu vào trong phòng, rồi ném thêm một ít linh đan trị liệu, Du Tiểu Mặc liền ghét bỏ đi qua phòng Tiểu Hắc ở ngay bên cạnh.

Lúc trước vì cân nhắc tới việc nhân số quá nhiều, không thể nào ở chung một phòng, cho nên Du Tiểu Mặc thuê bốn gian, Tiểu Cầu và Thôn Kim thú ở một gian, mấy đứa khác mỗi đứa một gian, cũng may mà hắn vẫn còn nhiều linh tinh, bằng không thì số tiền thuê phòng cũng đủ thành gánh nặng oằn lưng.

Lúc Du Tiểu Mặc đi tới, mọi người đã có mặt.

Bầu không khí đáng lẽ phải vui vẻ để chúc mừng thắng lợi, nhưng trong phòng lại bị bao phủ bởi áp suất rất thấp.

Tiểu Hắc, Mao Cầu, Tiểu Cầu và Thôn Kim thú như mấy đứa bé phạm lỗi, lưng ưỡn thẳng tắp, chỉnh thề đứng trước mặt Lăng Tiêu, không dám thở mạnh một tiếng.

Lại nói tiếp, trách nhiệm của toàn bộ sự việc này là ở Tiểu Cầu và Thôn Kim thú, đi ra ngoài chơi một chuyến mà dẫn về một gã cường giả Thần cảnh đỉnh phong trấn giữ Diều Hâu hội, nếu không phải Lăng Tiêu về kịp, khó mà lường được hậu quả.

Tuy Độc Nhãn mặt sẹo tìm tới gây sự trước, nhưng hai đứa vẫn không thể trốn tránh trách nhiệm.

Về phần Tiểu Hắc và Mao Cầu, làm khế ước thú nhưng lại không có năng lực bảo vệ chủ nhân, còn phải để chủ nhân bảo vệ chúng, mượn câu nói của Lăng Tiêu là —— Các ngươi còn có mặt mũi để làm yêu thú hả!

Nếu như Xà Cầu thấy được cảnh này, chắc phải cảm thấy may mắn lắm.

Vì vậy tiếp theo là thời gian sung quân.

“Các ngươi nói xem, muốn trừng phạt thế nào?” Lăng Tiêu nhấp một ngụm trà, giao quyền chủ động cho chúng.

Thôn Kim thú nhảy ra đầu tiên, vòng quanh vài vòng Lăng Tiêu, thỉnh thoảng trong miệng còn phát ra tiếng thú kêu, nghe như thể đang nịnh nọt Lăng Tiêu vậy đó.

Lăng Tiêu nhấc chân đá nó ra ngoài, thản nhiên nói: “Công lao của ngươi không đủ để bù cho lỗi lầm của ngươi.”

Thôn Kim thú ngồi trong góc ưu thương một mình.

Nhìn thấy nó, Du Tiểu Mặc lập tức nhớ tới bộ y phục rách rưới kia, thừa dịp Lăng Tiêu đang dạy thú, hắn đi ra trước mặt Thôn Kim thú, nhéo nhéo tai nó, hỏi: “Tiểu Kim, nói cho ta biết, vì sao ta niệm xong cả ba câu, không hề sai từ nào, mà ngươi lại biến thành y phục rách?”

Lỗ tai Thôn Kim thú giật giật, quay người dùng mông đối mặt với hắn.

Du Tiểu Mặc hiểu thành ‘Không muốn nói cho ngươi biết’, dứt khoát tóm lấy đuôi nó, nhấc lên, “Nói mau, bằng không ta sẽ nói cho Lăng Tiêu.”

Thôn Kim thú mở to mắt, uy hiếp thành công: “Chít chít chít chít”

—— Bởi vì thực lực của ta không đủ, vẫn chưa biết khống chế, cho nên mới thành áo rách.

Du Tiểu Mặc: “… Có cách nào nói tiếng người không?”

Thôn Kim thú nhếch miệng: “Các cạc cạc”

—— Không thể!

Du Tiểu Mặc: “…”

Đây là tiếng người hả? Rõ ràng là tiếng quạ kêu, đừng tưởng hắn không phải là người của tộc quạ đen thì dễ bắt nạt nhá, cuối cùng hắn đành phải bỏ cuộc với việc câu thông, ngôn ngữ khác nhau đúng là nỗi đau to lớn.

Trở lại bên cạnh Lăng Tiêu, ba tên còn lại đã bị mắng tới không ngóc đầu lên nổi, ngay cả Tiểu Hắc không ai bì nổi cũng lộ ra vẻ mặt sa sút tinh thần thấy rõ, có vẻ sự việc lần này cũng đả kích nó rất mạnh.

Du Tiểu Mặc nhớ tới mấy thứ hắn đã chuẩn bị, lập tức lấy sáu bình linh đan trong không gian ra rồi bỏ lên bàn, bên ngoài mỗi lọ đều dán tên của từng đứa, hắn đã chuẩn bị từ lúc bế quan đó, mỗi bình đều khá lớn, bên trong có nhiều linh đan khác nhau, đều là linh đan thượng phẩm giúp tăng cao tu vi, củng cố nền tảng, ngàn vàng khó cầu.

“Các ngươi cầm lấy đi, ta căn cứ vào tu vi hiện tại của các ngươi để luyện đó, nhưng đừng có ăn hết luôn một lần nha, tất cả chỗ này đều là linh đan cao cấp, dược tính mãnh liệt hơn linh đan trung cấp…”

Còn chưa nói xong, Thôn Kim thú đang phiền muộn trong góc đã nhảy lên bàn như một con chồn nhỏ, ngậm lấy cái chai có dán tên mình rồi bỏ chạy.

Ngoại trừ Xà Cầu và Miêu Cầu, bốn đứa đều đã cầm tới tay, mắt sáng lập lòe.

Đây không phải là lần đầu tiên chúng nhận được linh đan chủ nhân luyện, lúc trước khi còn ở trong không gian, thỉnh thoảng chủ nhân sẽ dùng linh đan để ban thưởng cho chúng, nhưng khi ấy cấp bậc của linh đan không cao, cho nên không có tác dụng rõ rệt.

Bây giờ thì khác rồi, chủ nhân đã là đan sư cấp mười, hàng bán chạy rồi.

“Tiểu Hắc, ngươi mang lọ này qua cho Xà Cầu.” Du Tiểu Mặc ném cái chai có dán tên Xà Cầu cho Tiểu Hắc, thật ra hắn còn chuẩn bị cho Lam Cầu, nhưng bây giờ Lam Cầu không có ở đây, Tiểu Kê thì không có phần, bởi vì Yêu Hoàng tộc sẽ không thiếu mấy viên linh đan đâu.

Tiểu Hắc còn chưa đáp lời, một nhúm lông xù xù màu trắng đột nhiên nhảy ra từ trong lòng Du Tiểu Mặc, sau khi nhảy lên bàn, ngậm lấy cái bình cuối cùng rồi mới nhảy về chỗ cũ, đúng là Miêu Cầu đại nhân.

“Đã lấy đồ rồi, các ngươi có thể biến.” Lăng Tiêu lên tiếng.

Năm tên chạy ra khỏi phòng nhanh như chớp, ngay cả chủ nhân của căn phòng Tiểu Hắc.

Du Tiểu Mặc ngửa đầu hỏi: “Anh định để chúng đi đâu?” Ngoại trừ Thôn Kim thú, ba tên còn lại đều bị y đưa đi.

“Tới chỗ thế lực mà vị thân tín của phụ thân ta thành lập, phải rèn luyện thôi.” Lăng Tiêu nói xong, nheo mắt lại nhìn hắn, “Em đừng có lảng qua chuyện khác, lấy đồ ra.”

Du Tiểu Mặc cười: “Lấy gì cơ?”

Lăng Tiêu cũng cười, nụ cười không có chút xíu ý tốt nào, đột nhiên cúi đầu cắn miệng hắn.

Du Tiểu Mặc đau tới nỗi la lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status