Truyền thuyết chi chủ đích phu nhân

Chương 479: Vào không gian của em

Khuôn mặt ngơ ngác của Phong Trì Vân dần dần khôi phục sinh khí, khi hắn mở mắt ra, linh hồn bay mất bấy lâu bỗng trở lại trong cơ thể hắn, ánh mắt trống rỗng lại sáng ngời như trước, hình ảnh đầu tiên rọi vào cặp mắt ấy là một thanh niên tóc bạch kim tuấn mỹ.

Thanh niên tóc bạch kim ấy có một khuôn mặt vô cảm, nhưng Phong Trì Vân có thể đọc được trong ánh mắt y tràn đầy tình cảm nhớ nhung, khóe miệng không nén nổi nụ cười.

“Ngươi đã đến.”

“Ta tới rồi.” Thanh niên tóc bạch kim chần chừ gật đầu, giọng nói khàn khàn, lúc ánh mắt hai người gặp nhau, tình cảm đã từng không biết phải giải quyết thế nào, giờ khắc này bỗng tan thành mây khói.

Phong Trì Vân cảm nhận cơ thể lại thuộc về mình một lần nữa, trí nhớ của hắn chỉ dừng lại tới khi bị Du Chấn Thiên mang ra khỏi đại trang viên, trước đây, hắn sống ở đại trang viên cũng khá tự do.

Ngân Qua đi đến ngồi xuống bên cạnh Phong Trì Vân, “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Về mẫu cổ trong cơ thể ngươi…” Ngân Qua thuật lại sơ qua lời Lăng Tiêu nói cho hắn nghe, chỉ sợ Phong Trì Vân không muốn, y cố ý nhấn mạnh chữ nào đó.

Phong Trì Vân càng nghe càng cứng ngắc, tuy rằng hắn thật sự thích Ngân Qua, nhưng vẫn chưa có ý định tiến triển đến bước ấy.

Ngân Qua thấy hắn không có phản ứng, biết rõ hắn không quá tình nguyện, “Nếu ngươi không muốn cũng được, ta sẽ bảo Lăng Tiêu trực tiếp lấy mẫu cổ trong cơ thể ngươi ra, đến lúc ấy chỉ cần hủy Liên Tâm cổ đi là được.” Nói xong liền đứng lên.

Phong Trì Vân theo bản năng níu áo y lại, khuôn mặt tuấn lãng nhuốm màu hồng, “Nhưng mà… Không phải ngươi nói Liên Tâm cổ là vật đại bổ sao, còn tăng tu vi của chúng ta nữa, hủy đi như vậy, sẽ không cảm thấy đáng tiếc sao?”

Gương mặt vốn vô cảm của Ngân Qua bỗng lộ ra một nụ cười dịu dàng cực kì nhạt, như thể núi băng đã bị hòa tan, đáng tiếc Phong Trì Vân đang cúi đầu không phát hiện ra, bỏ lỡ thời cơ chớp nhoáng này.

Ngân Qua nắm chặt tay hắn, bàn tay y trời sinh đã lạnh như băng, mà hai tay của Phong Trì Vân ấm áp như mặt trời ngày hè, nhiệt độ truyền lại không chỉ làm ấm tay y, mà còn làm ấm lòng y.

Ngồi lại bên mép giường, Ngân Qua đưa tay vuốt ve gò má Phong Trì Vân, tiến tới nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, nụ hôn trúc trắc này khiến hai trái tim rung động…

Bên ngoài nhà gỗ, Du Tiểu Mặc trốn bên ngoài nhìn lén tận mắt thấy quá trình Ngân Qua cởi đồ cho Phong Trì Vân, vóc dáng cũng đẹp lắm, nhưng có thể là do quá thẹn thùng, từ tai đến ngực Phong Trì Vân đều đỏ ửng.

Về phần Ngân Qua, bình thường tên này cứ đeo bộ mặt vô cảm lãnh khốc, mỗi ngày cũng chỉ nói được mười câu là nhiều, còn tưởng rằng y sẽ bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh, nhưng Du Tiểu Mặc lại thấy tai Ngân Qua đang từ từ đỏ lên.

Không ngờ nha, hình như hai người đều là lần đầu tiên.

Đứng ngoài quan sát người khác thân mật thế này, Du Tiểu Mặc có cảm giác hưng phấn khó nói lên lời, nhưng hắn không coi lén hoàn toàn đâu nhé.

“Đủ chưa?” Tiếng Lăng Tiêu vang lên phía sau hắn.

Du Tiểu Mặc thức thời vội vàng quay đầu lại, “Xem đủ rồi.” Nếu có thể nhìn từ đầu tới đuôi thì còn tốt hơn.

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua căn phòng.

Du Tiểu Mặc vội vàng lôi y đi, nếu để y xem tiếp, hắn không đảm bảo liệu Lăng Tiêu có biến thành cầm thú hay không đâu, mà chắc chắn đối tượng bị cầm thú chính là hắn, vì cái mạng nhỏ của mình —— Tạm biệt nha, xuân cung sống!

“Vào không gian của em.” Lăng Tiêu đột nhiên nói vậy.

Bước chân Du Tiểu Mặc dừng lại, đột nhiên buông tay ra, nhanh chóng bỏ chạy, vừa chạy, vừa quay đầu lại kêu to: “Em không cầm!”

Đừng tưởng rằng hắn không biết Lăng Tiêu đang nghĩ gì, chắc chắn tên này đang nghĩ về xuân cung sống trong căn phòng nhỏ kia kìa, nhưng vì điều kiện không cho phép, bên cạnh toàn các hộ gia đình, không gian của y thì có người áo trắng nọ, kết quả là, muốn vào không gian của hắn làm việc hả, không có cửa đâu!

Lăng Tiêu không ngờ hắn lại thông minh đến thế, im lặng hai giây mới đuổi theo.

Hai kẻ kia em chạy anh đuổi chạy thẳng vào rừng trúc, Triển Vũ Hiên nhìn trời thở dài, ai cũng tú ân tú ái trước mặt hắn, người cô đơn thật khổ!



Lúc này, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu còn không biết, Kỳ Lân tộc đang tìm họ.

Tuy Lân Hạo Vũ không thích lăng Tiêu, nhưng Kỳ Lân tộc không thể để mất một tộc nhân.

Vậy là dù Lân Hạo Vũ không muốn, nhưng người khác đều đang chuẩn bị tìm Lăng Tiêu để nói chuyện, nếu có thể khuyên y quay về tộc là quá tốt.

Ai mà ngờ hai người lại bị Phó Thương Khung giữ lại, bọn họ đành đợi ở bên ngoài sơn mạch Già Lam, nào nghĩ tới, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc lại âm thầm rời khỏi sơn mạch Già Lam, mới không bao lâu đã mất tung tích.

Lân Hại Vũ càng khó chịu, “Hàng thúc, ta thấy hành tích của Lăng Mặc kia rất quỷ dị, rõ ràng là có vấn đề, nói không chừng hắn đang cố ra vẻ thần bí, căn bản không phải là người của Kỳ Lân tộc.”

“Vậy phải giải thích về ngọn lửa màu tím kia thế nào?” Lân Hàng trầm ngâm nói.

Lân Hạo Vũ khinh thường: “Cái đấy thì có gì mà phải giải thích, không phải cứ loại lửa nào màu tím đều là Kỳ Lân Thần Hỏa, ta cho rằng hắn chỉ dùng thủ đoạn nào đó để lừa gạt mọi người mà thôi, hơn nũa Hàng thúc hãy suy nghĩ một chút, nếu hắn thật sự là người của Kỳ Lân tộc, vì sao đến bây giờ vẫn chưa trở lại nhận tổ quy tông, chẳng phải là có tật giật mình sao?”

Trong mắt Lân Hàng lóe lên một tia tinh quang, “Ngươi nói cũng có lý, nhưng ta đã đáp ứng với các trưởng lão, nếu không đích thân xác nhân, sau khi trở về phải bàn giao với các trưởng lão thế nào đây?”

Lân Hạo Vũ nói: “Nhưng bây giờ chúng ta không biết hắn đang ở đâu, phải tìm thế nào?”

“Được rồi, chúng ta cứ về trước đã.” Lân Hàng nhíu nhíu mày, cuối cùng hóa thành một tiếng than nhẹ, lão không thể ở bên ngoài quá lâu, tạm thời chỉ có thể như vậy.

Lân Hạo Vũ vui vẻ.

Kỳ Lân tộc cũng có cường giả Thánh cảnh, bởi vậy bọn họ không thiếu không gian phù, chỉ cần một miếng không gian phù trung đẳng là đủ để cho họ về thẳng thánh địa của Kỳ Lân tộc.

Lân Hàng đuổi Lân Hạo Vũ đi, người đầu tiên lão đi gặp không phải là trưởng lão trong tộc. Lân Hàng đi xuyên qua con đường mòn trong cốc, càng đi xung quanh càng yên lặng, tiếng chim hót, tiếng nước chảy róc rách lọt vào tai, mãi đến cuối đường, nơi ấy có một tòa lầu các được xây trên mặt hồ, mái cong giương cánh, như một bức tranh phong cảnh sinh động.

Tiến vào lầu các, Lân Hàng còn chưa kịp gõ cửa, âm thanh bên trong đã truyền ra.

Lân Hàng đẩy cửa đi vào, cảnh tượng lọt vào tầm mắt là tấm màn lụa hoàn toàn mông lung, sau tấm màn ấy là bóng người mờ mịt đang lười biếng tựa vào trên giường, hình như tay phải còn cầm một cái ly. Nghe được âm thanh của Lân Hàng, mí mắt người nọ không thèm nhúc nhích, thị nữ xinh đẹp như hoa bên cạnh đang liền cúi đầu.

“Sao?” Giọng nói lười biếng tà mị vang lên, không nhanh cũng không chậm.

Lân Hàng cung kính đáp: “Lân Hàng phụ trọng trách thiếu chủ giao cho, không thể gặp được người kia.”

Nam nhân phía sau màn lụa ném chén rượu xuống đất, nước rượu đắt tiền ngấm vào trong thảm nhung, hai thị nữ cúi đầu thấp hơn.

Lân Hàng cũng cho rằng gã đang tức giận, quỳ một gối xuống, “Xin thiếu chủ trách phạt!”

“Sợ gì mà sợ, ta không tức giận.” Nam nhân cười một tiếng quỷ mị, chợt lẩm bẩm như tự nói với chính mình: “Lân Tiêu à Lân Tiêu, đừng tưởng ngươi thay tên đổi họ thì ta không biết ngươi là ai…”

Trong mắt Lân Hàng hiện lên một tia nghi hoặc, rốt cuộc thì người tên Lân Tiêu này là ai, nếu như là tộc nhân, vì sao trong tộc không hề có sự tồn tại của người này, còn nếu không phải, vì sao thiếu chủ lại gọi tên hắn như cái đinh trong mắt.

“Thiếu chủ, phải chăng cần tiếp tục truy tra?” Lân Hàng vứt bỏ tạp niệm, chắp tay nói.

“Không cần, ta đã có sắp xếp.” Nam nhân phất tay, “Ngươi lui xuống đi.”

Lân Hàng rời khỏi lầu các, lúc này mới tới tìm các trưởng lão.

※※※

Ngân Qua và Phong Trì Vân kết hợp luyện hóa Liên Tâm cổ, hơn nữa như Lăng Tiêu đã nói, Liên Tâm cổ là vật đại bổ với hai người, tu vi tăng lên như phóng tên lửa.

Thời điểm bị nhốt Phong Trì Vân là đan sư cấp tám hạ phẩm, Du Chấn Thiên không hạn chế hành động của hắn, đoạn thời gian ấy, hắn tĩnh tâm tu luyện, không ngờ lấy được thành tựu không nhỏ. Sau đó là Liên Tâm cổ, cứ tưởng chỉ tăng trưởng một bậc, không ngờ đã tăng lên một một cấp, tu vi hiện tại của Phong Trì Vân là cấp chín thượng phẩm.

Du Tiểu Mặc hâm mộ muốn chết luôn, dù gì hắn cũng tu luyện hơn một năm, Phong Trì Vân quá may mắn, đều là tạo hóa ra, gia tộc Xích Huyết nhốt hắn lại, cuối cùng hắn lại được lời.

Về phần Ngân Qua, bởi vì tu vi của từ đầu đã rất cao, tăng trưởng không nhiều lắm, từ Đế cảnh ba sao lên tới bảy sao.

Có điều người hâm mộ nhất chắc phải kể đến Triển Vũ Hiên.

Ai cũng tăng thực lực, chỉ có hắn vẫn dậm chân tại Hoàng cảnh.

Ở đại lục Thông Thiên này, không có thực lực thì không làm gì được, cho nên sau khi mọi chuyện xong xuôi, Triển Vũ Hiên đề nghị tách ra, một là vì không muốn làm bóng đèn, hai là hắn cũng có nơi cần tới.

Ngân Qua vẫn luôn biết Triển Vũ Hiên sẽ không ở bên cạnh y quá lâu.

“Các ngươi chuẩn bị đi đâu, quay về Tây Cảnh hả?” Trước khi chia tay, Du Tiểu Mặc thuận miệng hỏi, từ sau khi cứu được Phong Trì Vân, hắn bớt đi một mối lo, cả người đều nhẹ nhõm.

“Không.” Ngân Qua nắm tay Phong Trì Vân, “Thực lực hiện tại của ta vẫn không phải là đối thủ của cha ta, cho nên ta quyết định cùng Phong Trì Vân sinh sống bên ngoài, tăng thực lực, đến khi đánh bại được cha ta mới thôi.”

Du Tiểu Mặc yên lặng lau mồ hôi, thật là hung tàn!

Sau khi chia tay, hai người lên đường quay về Trung Thiên, sau đó Du Tiểu Mặc mới nhận ra một sự thật làm trái tim hắn tan nát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status