Truyền thuyết chi chủ đích phu nhân

Chương 490: Đã tìm được

“Đa tạ tiên nhân, ơn cứu mạng suốt đời khó quên.” Thời điểm nam nhân áo đen buông Ông Công ra, lão lập tức buông gậy quỳ xuống đất khấu đầu tạ ơn, biểu hiện ra sự thành tâm cực lớn.

Nam nhân áo đen lãnh đạm liếc lão, “Ngươi đừng hiểu lầm, ta không cố ý cứu ngươi, chỉ có điều nhìn thấy ‘người quen’ mới thuận tay cướp đi mà thôi, cái chết của ngươi không có quan hệ lớn với ta.”

Ông Công không hề bất ngờ, “Bất kể thế nào, tiên nhân đã cứu lão hủ một mạng.”

Nam nhân áo đen không trả lời, thời điểm chuẩn bị rời đi đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn Ông Công, “Ngươi chỉ là một kẻ phàm nhân, sao Ngọc Tiên Thành lại truy bắt ngươi?”

Không ngờ, sắc mặt Ông Công đột nhiên thêm một chút đề phòng rất kì lạ.

Tuy lão che giấu rất kĩ, nhưng nam nhân áo đen lập tức chú ý, vốn y chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, thấy thái độ phản ứng của Ông Công, lập tức cảm thấy có chút thú vị.

Nam nhân cười hỏi ngược lại: “Đây là thái độ ngươi đối với ân nhân cứu mạng?”

Ông Công trấn định nói: “Tiên nhân, thực không dám giấu diếm, lão hủ không biết vì sao chúng lại tìm tới, trước đây, lão hủ chưa bao giờ gặp chúng.”

“Ngươi nói dối.” Nam nhân thờ ơ, “Câu cuối là sự thật, nhưng toàn bộ những lời phía trước đều là nói đối, rõ ràng mười người kia hỏi ngươi về thanh niên đã đưa ngươi đến thôn này, lão già, tuổi đã lớn như vậy, nói dối là không tốt đâu.”

“Ngươi đều nghe thấy?” Ông Công còn tưởng rằng y đột nhiên xuất hiện, không ngờ khi bọn họ nói chuyện, y đã có mặt.

“Như vậy, người thanh niên kia đã làm việc gì khiến Ngọc Tiên Thành đề phòng hắn?”

Nam nhân hỏi thẳng vào vấn đề làm mình thấy hứng thú. Ngọc Tiên Thành vừa gặp đại nạn, với tư cách là đại công tử, đột nhiên chạy đến nơi xa xôi này, theo y biết, không lâu nữa thành Tinh La sẽ tổ chức thi tuyển, đáng lẽ hắn không nên xuất hiện ở đây mới đúng, trừ khi có thứ gì đó còn quan trọng hơn thi tuyển.

Nam nhân biết, việc này liên quan tới thanh niên được họ nhắc tới.

“Không có.” Ông Công thề thốt phủ nhân.

“Xem ra là ngươi không muốn nói.” Nam nhân ra vẻ tiếc nuối.

Ông Công vội vàng nói: “Tiên nhân, ta thật sự không biết vì sao bọn chúng lại phải tìm người kia, ta chỉ nhận thức người nọ mấy ngày mà thôi, mười ngày trước hắn đột nhiên xuất hiện trong thôn, ta thật sự không biết trước kia hắn có ân oán gì với Ngọc Tiên Thành không.”

“Người ngày trước?” Nam nhân bỗng nhiên nói: “Hắn tên gì, lúc ấy mặc quần áo gì, dáng dấp ra sao, bên người có xuất hiện động vật nhỏ nào không?”

Ông Công không hiểu rõ mục đích của nam nhân, nhưng có vẻ không giống tìm tới tới vì thù oán, liền do dự trả lời từng vấn đề, nhưng lão không biết tên của Du Tiểu Mặc, chỉ có thể hình dung đại khái, nhưng có một lần lão đi ngang qua, nghe thấy có tiếng động, lúc ấy Du Tiểu Mặc đã đi ra ngoài rồi.”

“Rốt cục… Ta cũng tìm được rồi!”

Nam nhân nhìn qua một hướng khác, nụ cười trên môi y vô cùng rực rỡ, mặc dù không có tên, nhưng y đã vững tin.

Nghe nói thế, trái tim Ông Công hẫng một nhịp, đừng bảo là tới báo thù chứ, nếu không thì sao lại cười kì quái như vậy, như là đi bắt phạm nhân trốn ngục ấy.

“Lão đầu, kể hết chuyện sau khi các ngươi gặp nhau cho ta nghe.” Nam nhân nói.

“Ngươi muốn làm gì?” Ông Công cảnh giác.

“Làm gì?” Nam nhân nheo mắt lại, dùng một loại giọng điệu vừa cưng chiều vừa ghét bỏ nói: “Vất vả lắm mới tìm được tên ngốc này, đương nhiên phải biết rõ hắn đã làm chuyện ngu xuẩn gì khi không có ta rồi.”

Ông Công ngạc nhiên.

Lúc này, Du Tiểu Mặc còn không biết mình đã bị ai kia tìm được, hơn nữa có vẻ còn giận dữ lắm, có thể đoán được sau khi bị tìm được hắn sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào.

Bây giờ hắn không có tâm trạng nghe thấy thứ kia, hắn vừa nghe lén được một sự kiện từ chỗ Giang Lưu.

Sở dĩ Giang Lưu đến thành Tinh La, ngoại trừ tham gia thi tuyển vào gia tộc Xích Huyết thì còn một nguyên nhân quan trọng nữa đó là long huyết.

Long huyết là tinh huyết của rồng.

Một giọt long huyết tương đương với một viên linh đan đại bổ, không chỉ tăng cao tu vi mà còn gia tăng sức chịu đựng của cơ thể, quan trọng nhất là nó có thể tăng phẩm cấp của linh đan.

Long huyết của gia tộc Xích Huyết được lấy từ Ngân Long, Ngân Long là một loại yêu thú có địa vị chỉ kém Kim Long, còn Kim Long chính là Chân Long trong Tứ Linh, trong long tộc, địa vị của Chân Long vô cùng cao quý.

Thiên hạ đồn rằng, thê tử của Du Chấn Thiên chính là Ngân Long.

Tuy không biết liệu long huyết có được lấy từ Ngân Long kia không, nhưng mọi người tỏ vẻ vô cùng thèm thuồng.

Du Tiểu Mặc nghe lén được Giang Lưu muốn dùng giọt long huyết kia để luyện một loại linh đan, nghe nói đó là một loại linh đan kỳ lạ nhằm vào linh hồn, vô cùng quan trọng với hắn, cho nên nhất định phải đứng đầu trong kỳ thi tuyển này.

Nếu đã quan trọng như vậy, Du Tiểu Mặc quyết định lén trộm long huyết, phá kế hoạch của Giang Lưu. Hai ngày nay, hắn đang bận rộn lập kể hoạch vào phủ thành chủ để trộm long huyyết.

Kỳ thi được tổ chức ở phủ thành chủ, giải thưởng được đặt trong kim khố của phủ, bên ngoài có rất nhiều cường giả canh gác, ngay cả con ruồi cũng không lọt vào được.

Dùng tu vi của hắn, muốn lén lút lấy long huyết mà không kinh động tới ai là bất khả thi, trừ khi bây giờ có Lăng Tiêu ở bên cạnh, nhưng hắn còn chẳng biết y đang ở nơi nào.

Du Tiểu Mặc bực bội gãi đầu, đột nhiên nhớ tới đã một ngày hắn chưa thử dùng đá truyền âm để thử liên lạc với Lăng Tiêu rồi, nghĩ vậy, hắn lập tức móc ra đá truyền âm, không ôm hy vọng mấy…

“A!!!”

Du Tiểu Mặc khiếp sợ nhìn đá truyền âm đang sáng lên, thật sự liên lạc được hả, hắn kích động đến mức nhảy lên, quá tuyệt vời!

Du Tiểu Mặc tranh thủ thời gian bình tĩnh, giơ đá truyền âm lên, há miệng định vấn an trước một câu, ai ngờ, đá truyền âm đang tỏa sáng đột nhiên tắt ngóm…

“???”

Du Tiểu Mặc cảm thấy như bị sét đánh, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin nổi, Lăng Tiêu lại có thể chủ động cắt đứt liên hệ với hắn?

Thôn Kim thú và Kim Sí trùng ngẩn đầu lên, ngơ ngác nhìn chủ nhân đang hóa đá.

Du Tiểu Mặc chưa từ bỏ ý định, quyết định thử lại lần nữa, kết quả vẫn thế, rõ ràng đã sáng lên rồi, nhưng qua vài giây bị ngắt đi, lập tức xác nhận suy đoán của hắn.

Xem ra, Lăng Tiêu đang giận…

Bây giờ Du Tiểu Mặc mới phát hiện ra sự thật muộn màng này, hắn đã quên béng mất là vì sự kiện ô long đó mà mình và Lăng Tiêu mới tách ra, nếu như bị y tìm thấy, chỉ sợ hắn sẽ không có kết cục tốt, vừa nghĩ đã thấy sợ, xem ra sắp tới không thể liên hệ với Lăng Tiêu.

Nhưng mà không đúng!

Động tác cất đá truyền âm của Du Tiểu Mặc đột ngột dừng lại, hiện tại Lăng Tiêu phải gấp gáp muốn tìm hắn lắm mới đúng, sao có thể chủ động cắt đứt liên hệ được, trừ khi… Lăng Tiêu đã biết hắn ở đâu.

Đây là dự cảm không lành chút nào!

Du Tiểu Mặc dùng đá truyền âm tiếp tục yên lặng gọi cho Lăng Tiêu, rất có tư thế anh mà không nghe em sẽ không bỏ qua, hy vọng sự kiên trì này sẽ giúp cho hắn, Lăng Tiêu có thể xem xét mà giảm nhẹ hình phạt một chút.

“Cạc cạc cạc!!”

Thôn Kim thú cười đến nỗi ngã trái ngã phải, quả nhiên chủ nhân ngốc cũng sợ đại nhân.

Du Tiểu Mặc gõ đầu nó, bực gội hô: “Cười cái con khỉ, có gì đáng cười.”

Tiếng cười của Thôn Kim thú ngừng bặt.

Hai con Kim Sí trùng vo ve bay quanh nó, có vẻ hả hê lắm.

Du Tiểu Mặc lườm chúng một cái, cười nữa là khâu hết miệng các ngươi lại, có điều uy hiếp của hắn chẳng có chút tác dụng nào, Kim Sí trùng bay lên nóc nhà, vo ve vòng vòng cười nhạo hắn.

Du Tiểu Mặc tức giận kéo tay áo, chuẩn bị nhảy lên bắt chúng, không hề để ý đá truyền âm lại sáng lên, bên ngoài tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, là dấu hiệu liên hệ đã được chuyển.

Trên đường phố hối hả, Lăng Tiêu cầm một khối đá truyền âm, nghe âm thanh ồn ào truyền tới từ bên kia, khóe miệng bỗng nhếch, vẽ ra một đường cong mờ nhạt, vẫn còn cười được, xem ra người nào đó cảm giác nguy cơ không đủ mạnh hả.

Lúc này, trước mặt y xuất hiện mấy người.

Lăng Tiêu tùy ý liếc qua, ánh mắt rơi vào thanh niên chính giữa, một cảm giác có vẻ quen mắt lóe lên, lập tức tìm được tên người nọ trong xó xỉnh của trí nhớ.

Ừm, hình như người này tên là Giang Lưu.

Đây là kẻ đã bán đứng phái Thiên Tâm, bán đứng đồng hương.

Thú vị đây.

Giang Lưu đột nhiên dừng bước, dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào nam tử đang chậm rãi đi tới, tư thế tản mạn, cặp mắt đen láy mang ý cười đang lơ đãng nhìn qua người xung quanh, ánh mắt lập tức đụng phải tầm mắt hắn, sự vui vẻ trong đáy mắt y không chỉ giảm mà ngược lại còn tăng lên.

Giang Lưu như bị sét đánh, đúng là hắn, đúng là đại sư huynh mà Du Tiểu Mặc kính nể nhất – Phương Thần Nhạc, bằng không thì sao kẻ này lại cười với hắn, tại sao Phương Thần Nhạc lại xuất hiện ở đại lục Thông Thiên?

“Làm sao thế?” Người trung niên phát giác được sự khác thường của Giang Lưu, nhìn theo tầm mắt của hắn chứng kiến nam nhân phía đối diện, nam nhân có một khuôn mặt nho nhã, nhưng kỳ lạ là, gương mắt này mang lại cảm giác không giống với cảm giác mà gã cảm nhận được từ người này, nhưng lại không hiểu vì sao.

Giang Lưu rốt cục cũng tỉnh táo lại, một ý nghĩ tuyệt hảo thành hình trong đầu hắn, vẻ mặt khiếp sợ dần chuyển thành mừng rỡ, hắn chỉ vào Lăng Tiêu, kích động quát lên: “Mau bắt hắn lại!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status