Truyền thuyết chi chủ đích phu nhân

Chương 507: Lăng tiêu độc miệng

Vân thiếu vừa bước ra, tầm mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn, suy nghĩ của đám đông cũng giống Trình Hà, nếu như hắn và Du Tiểu Mặc không lấy ra nổi món đồ khiến Đan Sư Công Hội động tâm, vậy thì nguyên tố chi tâm Hỏa đành phải ở lại, tình huống này đã từng xảy ra, chỉ là có chút đáng tiếc.

Thật ra nguyên tố chi tâm hỏa là một loại bảo bối có thể so sánh ngang với thải đan tứ hay ngũ phẩm, nhưng nó có một khuyết điểm. Hỏa đại biểu cho sự hủy diệt, mà nó là một loại lửa còn dày đặc hơn cả Kỳ Lân Thần Hỏa, nếu có thể khiến năng lượng của nó trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, nó sẽ thành vật đại bổ, ngược lại, nó sẽ biến thành một thứ cực kỳ cuồng bạo.

Chính vì vậy, người có thể chịu đựng được nguyên tố chi tâm Hỏa, chỉ có người trời sinh mẫn cảm với lửa, trong thân thể ẩn chứa năng lượng lửa, hoặc người có thể điều khiển lửa.

Có lẽ trong Đan Sư Công Hội sẽ có người quen thuộc với lửa, nhưng tuyệt đối không thể nào bằng những yêu thú có ngọn lửa bản mệnh kia, ví dụ như Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc, ngọn lửa bản mệnh của họ đều là loại lửa mạnh nhất, nếu họ được sở hữu nguyên tố chi tâm Hỏa thì chỉ có lợi chứ không có hại.

Vân thiếu bước đến trước mặt Trình Hà, trong ánh mắt dò xét của đám đông xung quanh, hắn lấy ra một cái bình ngọc, dưới đáy bình là một giọt chất lỏng có màu vàng đỏ, chậm rãi nói: “Đây là tinh huyết từ Phượng Hoàng đàn của Yêu Hoàng tộc chúng ta, ăn vào là có thể luyện hóa, không chỉ cải biến thể chất mà còn thúc đẩy linh hồn tiến hóa.”

Trình Hà khẽ động tâm, nàng đã từng nghe nói về tinh huyết từ Phượng Hoàng đàn của Yêu Hoàng tộc, nghe nói mỗi Yêu Hoàng chết đi sẽ được chôn cất trong một nghĩa địa, ngàn vạn năm sau hình thành một huyết trì, máu trong huyết trì được chảy ra từ các Yêu Hoàng qua nhiều thế hệ, ẩn chứa phần tử cực kỳ đậm đặc mà cuồng bạo.

Đúng là tinh huyết từ Huyết Trì có thể cải biến thể chất, nhưng câu ‘Có cơ hội thúc đẩy linh hồn tiến hóa’ còn phải xem một người sử dụng có may mắn hay không đã.

Cho nên nói, đây là một lời đồn rất êm tai khiến nhiều người động tâm, nhưng trên thực tế chưa có ai từng thành công, đương nhiên việc này còn liên quan tới chuyện Yêu Hoàng tộc chưa bao giờ đem tinh huyết cho người ngoài.

Trình Hà do dự, nếu có ví dụ chân thật thì tốt, vậy mà không hề có, hơn nữa nếu linh hồn không tiến hóa được, chẳng phải cuộc làm ăn này sẽ khiến Đan Sư Công Hội lỗ lớn sao.

“Nếu Trình trưởng lão cảm thấy chưa đủ, vậy thì thêm một ân tình từ Yêu Hoàng tộc, thế nào?” Vân thiếu nói không chút hoang mang, hắn đã sớm đoán được một giọt tinh huyết không thể khiến bọn họ động tâm, ân tình của Yêu Hoàng tộc mới là đòn sát thủ.

Ánh mắt Trình Hà hơi sáng lên, với tư cách là một trong Tứ Linh, khó mà nhận được ân tình của Yêu Hoàng tộc, dùng một giọt tinh huyết và một lần ân tình để đổi lấy nguyên tố chi tâm, rất lời, nhưng chuyện này không phải do nàng quyết định.

Trình Hà nhìn về phía người duy nhất có thể đưa ra quyết định ở đây – Lôi Long, việc Lôi Long đích thân tới tham gia giao dịch hội cũng bởi vì nguyên nhân này, địa vị của ông ta ở Đan Sư Công Hội rất cao quý, chuyện này cũng chỉ có mình Lôi Long được quyền làm chủ.

Vân thiếu nhìn theo tầm mắt Trình Hà gặp được Lôi Long, biểu lộ rất tự tin.

Hắn tin không ai có thể từ chối nổi sự hấp dẫn này.

Ánh mắt Lôi Long nhìn gương mặt tự tin của Vân thiếu, nhếch miệng nở nụ cười tùy tiện, “Tiểu tử, ngươi có thể đại biểu cho Yêu Hoàng tộc sao?”

Nét mặt Vân Thiếu hơi cứng lại, “Bây giờ thì đúng là chưa thể, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ ngồi lên vị trí kia, ta tên là Cơ Vân Lang, chắc hẳn chư vị đã nghe nói tới tên của ta.”

Cái tên Cơ Vân Lang còn vang dội hơn cả Cơ Phượng, nghe nói hắn là thí sinh tiềm năng cho ngôi vị tộc trưởng của Yêu Hoàng tộc, nếu hắn thật sự trở thành tộc trưởng, vậy ân tình này có khả năng mang đến cho Đan Sư Công Hội lợi ích không thể nào đoán nổi, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn thật sự có thể bước lên ngôi vị ấy.

“Sự tình này chẳng ai có thể đoán được, trước mắt, ngươi vẫn chỉ là Cơ Vân Lang, ân tình của một tiểu bối, Đan Sư Công Hội không muốn buôn bán lỗ đâu.” Lôi Long không phải đứa nhóc còn để chỏm, chỉ vì biết Cơ Vân Lang là thí sinh liền kính trọng hắn, với ông ta, chuyện chưa thể xác thực thì dù một giây cuối cùng cũng có thể phát sinh biến cố.

Cơ Vân Lang bị nói tới nỗi sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng Lôi Long không hề nói sai.

Hắn hơi thẹn quá hóa giận đem viên thải đan nhất phẩm ra, bất kể thể nào, hắn đều phải lấy được nguyên tố chi tâm Hỏa.

“Ta thêm một viên thải đan nhất phẩm nữa là được đúng không.”

Ánh mắt thâm sâu khó đoán của Lôi Long nhìn hắn một cái, “Mời Cơ công tử đứng qua bên cạnh đợi, nếu tiếp theo không có ai làm lão phu động tâm, lão phu sẽ nói cho ngươi quyết định cuối cùng.”

Cơ Vân Lang giận dữ lui về, tuy trong lòng khó chịu, nhưng không dám lộ ra chút sát khí nào, nơi này là địa bàn của Đan Sư Công Hội, mà ngay cả Yêu Hoàng tộc cũng khó mà so sánh nổi với danh vọng của Đan Sư Công Hội ở đại lục Thông Thiên này.

Sau đó, tầm mắt mọi người cứ như có như không liếc về phía Du Tiểu Mặc.

Họ chưa quên, cách đây không lâu thiếu niên này bỏ ra những bốn viên linh đan cấp mười để đổi lấy hai cây linh thảo cấp mười một, mà linh thảo cấp mười một chính là nguyên liệu luyện thải đan đó.

Du Tiểu Mặc không ngờ có nhiều người mong đợi hắn như vậy, áp lực chậm chạp ùa đến.

Du Tiểu Mặc mang hai tay trống không đi tới, cười cười áy náy nói với Trình Hà, “Trình trưởng lão, món đồ của ta hơi đặc biệt, không muốn để quá nhiều người nhìn thấy, có thể tìm nơi nào riêng tư một chút không?”

Trình Hà hơi kinh ngạc, nhưng cũng hiểu ý hắn, tài không nên lộ ra ngoài, đâu phải ai cũng có chỗ dựa là Yêu Hoàng tộc như Cơ Vân Lang, dù có người dám thèm thuồng cũng chẳng ai dám xông lên cướp, Du Tiểu Mặc thì khác.

“Đi theo ta.”

Du Tiểu Mặc chạy về kéo Lăng Tiêu theo sau.

Đi cùng họ còn có Lôi Long và Thân lão đầu, những người khác đều bị ngăn cản lại, kể cả Cơ Vân Lang, bởi vì quyền quyết định có đổi nguyên tố chi tâm hay không vốn nằm trong tay Đan Sư Công Hội, cho nên Cơ Vân Lang không có quyền biết rõ Du Tiểu Mặc sẽ lấy ra bảo bối gì.

Không ngờ đối phương lại đưa ra yêu cầu này, đám đông thất vọng thở dài, đáng tiếc quá, không được nhìn tận mắt món bảo bối đặc biệt ấy.

Vì tiện cho những người có yêu cầu đặc biệt như Du Tiểu Mặc, giao dịch hội Trung Đình đã chuẩn bị trước một gian mật thất không kẻ nào có thể thăm dò nổi, mật thất chỉ có tám mét vuông, cực kỳ đơn sơ, chính giữa có đúng một cái bàn nhỏ để đặt đồ vật, Trình Hà trực tiếp chuyển quyền chủ động cho Lôi Long.

Lôi Long quay người, nhìn Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, “Du gì đó tiểu bằng hữu, bây giờ có thể lấy món bảo bối đặc biệt của ngươi ra rồi đó.”

Thân lão đầu cũng dùng vẻ mặt hứng thú nhìn họ, hiển nhiên đã sớm nhận ra thân phận của hai người, hoặc giả là từng nghe đồ đệ nhắc qua, có điều lão nhìn Lăng Tiêu lâu hơn, cường giả Thần cảnh đỉnh phong đúng là thâm sâu khó đoán.

Du Tiểu Mặc dùng túi trữ vật trống để ngụy trang, lấy một lọ linh thủy ra khỏi không gian, đây là thứ quý giá nhất trong tất cả tài sản của hắn, sau đó là đám linh thảo cấp mười một và mười hai, vốn đám linh thảo này rất thích hợp để trao đổi, nhưng hắn giữa có hạt giống, cho nên không lấy ra.

“Đây là?” Lôi Long mở lớn cặp mắt tinh anh.

Du Tiểu Mặc mở nắp ra, mùi linh khí nồng nặc bay ra khỏi bình, chỉ ngửi thôi cũng làm người ta thoải mái, hơn nữa còn có cảm giác sức mạnh linh hồn đang khôi phục nhanh hơn.

Cặp mắt vốn nheo lại của Thân lão đầu cũng mở thật to.

Lôi Long đột nhiên nhíu mày lại, “Nếu ta không đoán sai, đây chính là linh thủy, chắc tiểu hữu nói thứ đồ đặc biệt là nó chăng?”

“Dạ…” Du Tiểu Mặc thấy ông ta thình lình trở mặt, có chút không hiểu.

Lôi Long lắc đầu, đúng là thứ này khiến ông hơi kinh ngạc, nhưng chưa tới mức kinh hỉ, ông đã từng thấy linh thủy, có thể khôi phục linh lực và sức mạnh linh hồn nhanh chóng, thích hợp dùng vào lúc luyện đan dở dang bỗng kiệt sức, nhưng đây không phải là món đồ đặc thù ly kỳ gì, chỉ cần tới các khu giao dịch là có thể tìm mua.

Du Tiểu Mặc cứ tưởng Lôi Long ngại ít, định lấy ra thêm một lọ, vừa muốn lên tiếng, Lăng Tiêu đột nhiên đè vai hắn lại, lắc đầu.

“Không phải lão ngại ít, mà là ghét bỏ giá trị của linh thủy.”

Du Tiểu Mặc há hốc miệng, linh thủy được hắn coi như bảo bối đang bị chê hả? Trong lòng không nén nổi cơn giận, có thể sỉ nhục hắn, nhưng tuyệt đối không được sỉ nhục linh thủy của hắn.

“Nhưng nhưng nhưng linh thủy có chỗ nào không tốt chớ, có thể nâng cao chất lượng linh đan, còn tăng tốc độ sinh trưởng của linh thảo, anh nói xem chỗ nào không tốt?” Hắn gấp gáp tới mức khó mà nói rành rọt.

Linh thủy trong không gian hoàn toàn khác với linh thủy được luyện hóa từ băng điêu, dù linh thủy trong băng điêu có được tinh luyện thế nào cũng không thể loại bỏ hết tạp chất, hơn nữa quá trình hình thành của nó khác linh thủy trong không gian một trời một vực.

Trước kia Hùng Tiếu đã nói một khối băng điêu có thể luyện hóa ra ba giọt linh thủy, nhưng tính chất của chúng rất khác biệt.

Rõ ràng nhất chính là lúc trước Đằng Tử Tâm dùng linh thủy đã lấy trộm của hắn khiến một viên linh đan hạ phẩm tăng lên tới trung phẩm, một cấp đó trời ơi, linh thủy bình thường sao có thể làm được!

Cuối cùng, linh thủy bình thường không thể nào tăng tốc độ sinh trưởng của linh thảo, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất.

Lăng Tiêu kiềm chế thiếu niên đang nôn nóng, thản nhiên nói: “Không phải là linh thủy của em không tốt, mà là do người khác không có mắt, em không thể mong đợi người ta cũng tinh mắt như mình được.”

Du Tiểu Mặc đột nhiên bình tĩnh lại, lần đầu tiên cảm thấy cái sự độc miệng của Lăng Tiêu thật là tốt, ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy ba khuôn mặt kinh ngạc, đúng thế, hắn không thể mong đợi người khác cũng tinh mắt như mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status