Truyền thuyết chi chủ đích phu nhân

Chương 524: Luyện đan và liên lạc

Lúc Lăng Tiêu trở lại, không thấy Du Tiểu Mặc trong phòng luyện đan, y thản nhiên đi vào thư phòng, quả nhiên thấy bóng người đang chăm chú bên bàn kia, Lăng Tiêu đi tới phía sau hắn nhưng không lên tiếng.

Du Tiểu Mặc đột nhiên ngáp một cái, rời ánh mắt khỏi trang sách, thân thể thẳng thắp vặn vẹo uốn éo, xua đi mệt mỏi vì đọc trong thời gian dài.

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào cái hông đang uốn qua uốn lại của hắn.

Du Tiểu Mặc bỗng có cảm giác đang bị ai đó nhìn chằm chằm, nhưng không giống lúc đi qua Mộ Yêu, ánh nhìn này không có ác ý, mà thậm chí còn nóng bỏng.

Du Tiểu Mặc chậm rãi quay đầu, người nào đó đột nhiên xuất hiện làm hắn sợ tới mức té nhào xuống mặt bàn, trái tim bé nhỏ vẫn đang đập thình thịch, chỉ cần nhìn ánh mắt kia, dù y không nói một chữ nhưng hắn vẫn hiểu.

Lăng Tiêu thuận thế đi lên, cười trêu chọc: “Phu nhân, em hiểu rõ vi phu nhất đấy.”

Du Tiểu Mặc còn đang an ủi trái tim mới bị hoảng sợ, người nào đó đã táy máy rồi, bàn tay nóng hổi mò vào trong y phục hắn, âm mưu châm ngòi thổi gió, mò tới nỗi hắn có cảm giác thất thường.

“Anh đừng có làm loạn!”

Cứ nghĩ đến đây là địa bàn của người khác, Du Tiểu Mặc lập tức gạt hết suy nghĩ dư thừa, lôi tay y ra.

Lăng Tiêu bày ra vẻ mặt tiếc nuối.

Du Tiểu Mặc chỉnh lại y phục trên người, nói sang chuyện khác, “Anh có tìm được Cổ thúc không?”

Lăng Tiêu đáp: “Không, hình như ông ấy có việc bên ngoài, phải mấy ngày nữa mới về, chuyện ta muốn hỏi e là chỉ có Cổ thúc mới biết được, cho nên đành phải ở đây đợi mấy ngày nữa.”

“Thế đám Tiểu Cầu đâu?”

“Không thấy, có thể không ở Quỷ Khốc Nhai, chắc đang ở nơi nào đó trong sơn mạch Quỷ Trủng để tu luyện cũng nên.”

“Ồ, vậy anh đợi vị Cổ thúc kia về rồi hỏi sau cũng được.”

May mà chủ nhân của Tự Tại các đi vắng một tháng, hơn nữa nơi này còn là cấm địa, lại có cấm chế ngăn trở khí tức của bọn hắn, cho nên đây chính là chỗ an toàn nhất.

Du Tiểu Mặc ngồi xuống, buồn chán lật lật sách.

Hắn vừa nhìn được một dòng họ quen thuộc trong sách, hóa ra trong trận đại chiến phát sinh từ viễn cổ kia, Du tộc cũng có tham dự, hơn nữa xuất hiện rất nhiều đại nhân vật hoành tráng. Nhưng trước đó Du tộc không gọi là gia tộc Xích Huyết, cũng không phân ra nhiều dòng nhánh như vậy, bất luận là chính thống hay không, toàn bộ đều gọi chung là Du tộc.

Đáng tiếc, trong trận chiến ấy, Du tộc tổn thất rất nhiều cường giả đại thần thông, thậm chí suýt thì đẩy gia tộc xuống dốc, cuối cùng người sống sốt toàn là bàng chi.

Thực ra người của Du tộc bây giờ không còn chính thống như viễn cổ, đa số đều là bàng chi, cộng thêm một số nguyên nhân đời sau, bây giờ kể cả người của bổn gia ở gia tộc Xích Huyết cũng không đủ chính thống.

Nhưng mấy thứ này không được ghi chép cụ thể.

Những gì Du Tiểu Mặc nhìn thấy chỉ là người nhau nhắc tới vài câu.

Lăng Tiêu không có hứng thú với sách trên giá cho lắm, tiện tay cầm một quyển lên đọc, Du Tiểu Mặc liếc qua, câm nín phát hiện đó là một quyển truyện cười bốn phương.

Phản ứng đầu tiên là, không ngờ ở thời kì này còn có cả mấy sách như truyện cười.

Hắn quan sát Lăng Tiêu năm phút, phát hiện từ đầu tới cuối nét mặt y còn chẳng thèm thay đổi, nhìn một lát đã thấy chán, Du Tiểu Mặc đặt sách về chỗ chú, hấp tấp chạy đến phòng luyện đan.

Quả nhiên, đan phòng mới là tình yêu đích thực của hắn! Du Tiểu Mặc ôm một bụng ngứa ngáy nhìn linh thảo đỉnh cấp đặt trong tủ, nhìn tới khi con mắt đỏ ngầu mới yên lặng thu ánh mắt lại, đặt mông ngồi dưới đất, lấy chiếc ngọc giản màu đỏ kia ra.

Vì để tránh làm mất ngọc giản, hắn phục chế tất cả đơn thuốc vào trong một cái ngọc giản khác, bởi vì dung lượng khác nhau, cho nên hắn chỉ có thể phục chế được đơn thuốc cao cấp và đỉnh cấp.

Làm xong tất cả, Du Tiểu Mặc thu hồi ngọc giản, bắt đầu tiêu hóa các loại đơn thuốc đỉnh cấp.

Đơn thuốc đỉnh cấp và đơn thuốc cao cấp có một sự khác biệt rất lớn.

Thực ra số lượng linh thảo không tăng thêm bao nhiêu, nhưng trình tự lại nhiều hơn tới bốn mươi đến năm mươi bước, nguyên nhân là rất nhiều linh thảo cần chia ra nhiều phần, rồi kết hợp từng phần với loại linh thảo khác, phương pháp xử lý cũng khác nhau, khó hơn linh đan cấp mười gấp hai ba lần ấy chứ.

Du Tiểu Mặc cảm thấy, nếu việc này phát sinh trên người Trái Đất, không có bản lĩnh đọc qua là không bao giờ quên, chắc tỉ lệ thất bại phải thăng vọt luôn không chừng.

Du Tiểu Mặc chọn vài tờ đơn thuốc thải đan nhất phẩm, ánh mắt vô thức liếc về phía tủ ngọc, mặc dù trong không gian của hắn có một ít linh thảo đỉnh cấp, nhưng lại không gom đủ được một đơn.

Liệu có đổi được không nhỉ?

Du Tiểu Mặc suy nghĩ hão huyền.

Linh thảo đào trong thạch động ở thôn Hồ đã rụng hạt giống, mà đã có hạt giống hắn sẽ không cần lo lắng hàng tồn nữa.

Cuối cùng Du Tiểu Mặc vẫn không nhịn nổi, lấy một cái ghế bước lên.

Linh thảo đỉnh cấp trong tủ ngọc đều là linh thảo trung phẩm, không có lấy một cây thượng phẩm, hắn đặt linh thảo của mình vào, sau đó lấy cái cây mình không có, dù lấy mà không hỏi, nhưng dùng linh thảo thượng phẩm đổi linh thảo trung phẩm, chắc chủ nhân của đan phòng sẽ không phàn nàn đâu, nhỉ?

Tiếc là không có hạt giống.

Du Tiểu Mặc vừa than thở, đột nhiên nhìn thấy trong một ngăn tủ mở hé là mấy hạt gì đấy màu đen nằm yên lặng trong đó, chẳng lẽ là hạt giống?

Một cái móng vuốt rất chột dạ đang dần dần đưa về phía hạt giống…

“Em đang làm gì thế?” Giọng Lăng Tiêu nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn.

Du Tiểu Mặc giật mình, suýt nữa thì ngã xuống, may mà có Lăng Tiêu đỡ kịp, hắn lầu bầu oán trách: “Em mới là người hỏi anh làm gì, một ngày phải dọa em mấy lần anh mới cam tâm hả.”

Lăng Tiêu lơ đễnh, “Nếu em không có tật giật mình, làm sao lại bị ta dọa?”

Du Tiểu Mặc hùng hồn trả lời: “Em không có tật giật mình, em có dùng linh thảo để đổi mà, còn là linh thảo thượng phẩm đó, em thiệt thòi dữ lắm, lấy thêm chút hạt giống thì có sao đâu.”

Lăng Tiêu cười nhạo: “Lúc trước ta nói em còn từ chối đề nghị của ta, sao bây giờ lại đổi ý, không phải em nói đã nhờ người khác tìm linh thảo rồi sao?”

“Dù sao, dù sao thì cũng nhàn rỗi mà, ngồi không chán lắm, cho nên em chỉ muốn gom đủ một đơn thuốc, thử luyện một viên thải đan xem sao.” Du Tiểu Mặc chột dạ mở to mắt.

Du Tiểu Mặc nhanh chóng cầm lấy hạt giống, ôm mấy cây linh thảo gật gật đầu, nhìn rất ngốc, “Vừa đủ một bộ.” Linh thảo trong đan phòng không nhiều, tối đa cũng chỉ gom đủ một bộ.

Bởi vì đan phòng ngay mé ngoài, nếu có người đi qua rất dễ bị phát hiện, cho nên Du Tiểu Mặc ôm linh thảo cùng Lăng Tiêu đi sang thư phòng, không gian trong thư phòng khá lớn, chỉ cần cẩn thận chút là được. Dù luyện đan trên địa bàn của người khác là một việc rất khó tưởng tượng, nhưng Du Tiểu Mặc đã thật sự làm thế.

Du Tiểu Mặc lấy hết linh thảo dần dùng và Thiên Công đỉnh ra.

Ngoại trừ mười cây linh thảo đỉnh cấp, những loại khác đều là linh thảo cấp chín hoặc cấp mười, thành phẩm rất đắt, may mà trong không gian của hắn đều có hàng tồn.

Bỏ một hai giờ điều chỉnh tinh thần, nhiều hơn bình thường nửa giờ, Du Tiểu Mặc bắt đầu luyện đan, có thể thấy hắn coi trọng lần luyện đan này thế nào.

Du Tiểu Mặc ném hết linh thảo cấp chín vào lô đỉnh, sau khi loại bỏ hết tạp chất, lại dựa theo đơn thuốc hướng dẫn chia lục dịch linh thảo ra làm mấy lần, đến bước này thì động tác vẫn rất trôi chảy. Mãi đến khi tinh luyện hết tất cả linh thảo cao cấp, hắn mới buông lỏng một chút, điều chỉnh lại tâm trạng, hắn chia mười cây linh thảo cuối cùng thành ba lượt để rèn luyện.

Bởi vì chất lượng linh thảo khác nhau, hiệu quả sẽ có sự khác biệt rất lớn, độ khó sẽ cao hơn trước kia, cho nên phải tập trung hơn nhiều.

Tinh luyện bốn cây linh thảo trung phẩm tốn mất ba canh giờ, tốc độ sức mạnh linh hồn tiêu hao rất nhanh.

Lăng Tiêu không am hiểu luyện đan, nhưng y phát hiện hôm nay Du Tiểu Mặc đổ mồ hôi rất nhiều, nhiều hơn bất cứ lần nào trước kia, ngay cả vạt áo cũng bị mồ hôi thấm ướt. Y do dự một chút, vẫn không lau mồ hôi giúp hắn, y không muốn gánh chịu trách nhiệm nếu viên linh đan này thất bại.

Khi Du Tiểu Mặc rèn luyện xong tất cả, thời gian đã trôi qua một ngày.

Nhìn chất lỏng linh thảo trôi nổi bên trong lô đỉnh, hắn thở dài một tiếng, dùng tay áo lau mồ hôi trên chán.

Luyện chế thải đan hao phí sức lực và sức mạnh linh hồn nhiều hơn cả dự liệu của hắn, đôi lúc hắn suýt nữa thì đã bỏ cuộc vì không trụ nổi, cũng may Lăng Tiêu không lau mồ hôi giúp hắn, bằng không sự chú ý của hắn sẽ bị phân tán mất.

Nhưng đau khổ nhất là, hắn còn chưa bắt đầu dung hợp linh đan mà bản thân thì đã gần chết tới nơi rồi.

Quả nhiên, mấy chuyện như luyện đan này cần nghị lực khổng lồ, hắn đã vất vả cả một ngày, tiếp theo tuyệt đối không thể thất bại, nếu không thì không chỉ lãng phí nhiều linh thảo như vậy, mà sự khổ cực cũng hắn cũng bị uổng phí.

Du Tiểu Mặc tiếp tục giữ vững tinh thần.

Thời gian dung hợp dài hơn hắn dự định nhiều, bởi vì đây là lần đầu luyện linh đan đỉnh cấp, Du Tiểu Mặc không dám làm nhiều việc cùng lúc như trước, hắn làm từng bước một, mỗi bước đều cực kỳ cẩn thận, tinh thần tập trung cao độ, cho nên dù thời gian có kéo dài, nhưng tỉ lệ thành công vẫn được đảm bảo.

Có điều tình huống bên ngoài không thuận lợi như trong tưởng tượng của hắn, bởi vì Lân Cổ đã trở về, ngoài ông ra, còn có chủ nhân của đan phòng – Thiên Tu cũng về sớm hơn dự định.

Đơn thuốc đỉnh cấp khó tìm, nhất là thải đan cấp bậc càng cao, càng như tuyệt tích đến nơi, mà dù có cũng không ai chịu lấy ra, bởi vì những người này đều có thân phận, không thể cướp đoạt trắng trợn, dù Thiên Tu đang có ý đó.

Thiên Đao đứng lên nhìn về phía nam nhân ngồi trên, “Lão đại, ta có chuyện muốn báo cáo, là về ‘thiếu chủ’, bến bây giờ hắn vẫn chưa xuất hiện.”

Nam nhân nhướn mày, “Kỳ lạ, hắn đã từng nói chậm nhất mười ngày là có thể tìm được Quỷ Khốc Nhai.” Chính vì vậy, Lân Cổ mới trở về vào hôm nay, chủ yếu là để gặp y, bởi vì Lăng Tiêu nói có chuyện rất quan trọng muốn hỏi ông.

“Lão đại, ai mà chẳng biết nói khoác, có phải ngài đã đề cao ‘thiếu chủ’ quá rồi không?” Nghe nói thế, Thiên Hận lau lau đoản đao trong tay, châm biếm.

“Hắn là người nói được thì làm được, trừ phi có chuyện gì chậm trễ.” Nam nhân không cảm thấy bất ngờ, ông không hy vọng thuộc hạ của mình sẽ phục tùng một người chưa từng gặp mặt lần nào, nhưng ông không tin đứa trẻ mình tự tay nuôi lớn sẽ lỡ hẹn mà không thông báo một câu.

Thiên Đao đề nghị: “Lão đại, hay là ngài liên hệ với hắn xem, đâu thể bắt mọi người ở Quỷ Khốc Nhai đợi một mình hắn.”

“Thôi được rồi.” Nam nhân đồng ý không hề do dự, bởi vì ông cũng muốn biết.

Tộc nhân của Kỳ Lân tộc, nhất là giữa những người có huyết thống thân cận luôn có phương pháp truyền tin đặc biệt, tuy nam nhân không phải là người của Kỳ Lân tộc, nhưng có phụ thân của lăng Tiêu.

Thông qua huyết tế thân nhân, chỉ cần hao phí một giọt tinh huyết là có thể tạo nên phương pháp liên lạc đặc biệt, có điều không thể liên lạc giữa hai người ở hai vị diện khác nhau, hơn nữa khoảng cách càng ngắn càng rõ ràng.

Nam nhân lấy huyết ngọc ra, huyết ngọc cũng tương tự như đá truyền âm, khác là không thể đối thoại trực tiếp, chỉ có thể nắm chặt huyết ngọc trong tay, sau đó tiến thành nói chuyện qua trạng thái tinh thần.

Lăng Tiêu đang nhìn Du Tiểu Mặc luyện đan, đột nhiên phát hiện huyết ngọc đã có động tĩnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status