Truyền thuyết chi chủ đích phu nhân

Chương 530: Bà chủ quán rượu

Thật ra Du Tiểu Mặc cũng có dấu hiệu kia, nhưng nó ở trạng thái ẩn.

Có một lần, lúc hắn làm cho không gian nhận chủ hoàn toàn, tộc văn trên trán hắn đã mơ hồ xuất hiện, về sau lại xuất hiện lần nữa, nhưng vì hắn không nhìn thấy, cho nên không phát hiện.

Về phần tại sao hắn lại kế thừa được báu vật truyền tộc.

Chuyện này cũng dễ hiểu.

Kiếp trước Du Tiểu Mặc cũng mang họ Du, mà hắn thừa kế được chứng tỏ hắn chính là tộc nhân chính thống của Du tộc, nếu không thì làm gì có chuyện hắn vừa xuyên qua đã mở được không gian, còn người mang không gian mười mấy năm lại chẳng thể khiến không gian có chút phản ứng nào.

Nếu sự thật như hắn suy đoán, thế thì sau lưng Du gia còn có bí mật mà hắn không biết, Du Tiểu Mặc cảm thấy hắn sống mười tám năm, vậy mà đến chết cũng không phát hiện được bí mật này.

“Có thể người nam nhân kia đã biết người thừa kế chính thống của Du tộc đã chết hết, cho nên mới ở lại Mộ Yêu đến bây giờ, mục đích là nhìn thấy người kế thừa báu vật truyền tộc. Du tộc có thể xưng bá ở viễn cổ, hẳn là dựa vào không gian của em.” Lăng Tiêu nói.

Du Tiểu Mặc hít một hơi thật sâu, tại thời khắc này, rất nhiều bí mật bỗng được hé mở.

Nhưng bây giờ hắn càng muốn trở lại Trái Đất, hắn muốn biết đến cùng thì Du gia có bí mật gì mà hắn không biết.

Vòng vo một hồi, hóa ra Đan Thanh lại là tổ tiên của hắn.

Chủ nhân thực sự của không gian chắc cũng là vị tổ tiên tên Đan Thanh này, còn cả ngọc giản màu đỏ này nữa, thì ra những thứ hắn có đều là đồ của nhà hắn, tạo hóa thật biết trêu ngươi.

Du Tiểu Mặc ôm một bụng tâm tư, lại quên không hỏi Lăng Tiêu xem anh đẹp trai kia đã nói gì với y.

Hai người lại đi qua Bạch Cốt trấn, thị trấn nhỏ này có hiệu suất rất cao, bọn hắn mới đi có vài ngày mà nhà cửa ở đây đã được xây lại một nửa.

Nhưng hai người không dừng chân mà trực tiếp rời đi.

Sông Hoạt Thủy nằm ở phía bắc của Tây Cảnh, đi từ Quỷ Khốc Nhai tới đó phải đi qua một nửa Tây Cảnh, cho nên sau khi rời khỏi sơn mạch Quỷ Trủng, Du Tiểu Mặc liền lấy một miếng không gian phù ra.

Gần đây cứ lang thang bên ngoài, không gian phù tiêu hao khá nhiều.

Phía bắc Tây Cảnh gần biển rộng mênh mông, ngoại trừ thông linh Huyền Quy, nơi đó còn là địa bàn của Quy tộc khác, đa số đều sống dưới sự che chở của thông linh Huyền Quy.

Không gian phù đưa hai người tới thẳng gần sông Hoạt Thủy.

Tuy nói là gần, nhưng vẫn còn một khoảng cách nhất định.

Giờ phút này, bọn hắn đang ở trong một tòa thành duy nhất ở Tây Cảnh thành Tự Nhiên, diện tích của thành thị này cực kỳ lớn, cũng là tòa thành kỳ lạ nhất ở đại lục Thông Thiên, bởi vì phạm vi của tòa thành này bao gồm cả cánh rừng bên cạnh.

Du Tiểu Mặc thả đám Tiểu Cầu ra.

Nghe đồn thành Tự Nhiên không hiếu khách lắm, đặc biệt là rất ghét loài người.

Cơ mà mặc kệ họ có chán ghét loài người đến mấy, nhưng lại không thể cấm loài người bước chân vào thành Tự Nhiên, có điều đối xử sẽ không được như yêu thú rồi, thậm chí còn bị làm khó ấy chứ.

Đám Tiểu Cầu đều là yêu thú, đứa nào cũng có khả năng tự bảo vệ mình, cho nên hắn thả hết cả đám ra, thực lực đã tăng lên rồi, cần gì phải ngồi mốc meo trong không gian nữa.

Đại Bàng cũng được hắn thả ra. Còn tiểu ô quy, Kim Sí trùng và Thôn Kim thú không thể biến hóa đều bị hắn nhét vào trong vạt áo.

Sau đó, một đám người rầm rộ tiến vào thành.

Du Tiểu Mặc được bao bọc chính giữa một đám yêu thú, khí tức mờ nhạt, lính thủ thành không hề phát hiện hắn là con người.

Thành Tự Nhiên đúng là một tòa thành tràn ngập yêu khí.

Khắp nơi trên phố đều là nam nhân cao lớn thô kệch, hiếm khi thấy phái nữ, ngẫu nhiên mới nhìn thấy vài người. Mà cái gì hiếm thì thường rất quý, cho dù phái nữ vóc người thường thường cũng rất được hoan nghênh ở nơi này.

Đi một đường, Du Tiểu Mặc đã thấy không ít tiết mục tranh giành tình nhân, mấy nam nhân đánh nhau ầm ĩ chỉ vì một nữ nhân, đám người vây xem đều mang biểu lộ thấy mà quen.

Đi một lát, bọn hắn rốt cục cũng nhìn thấy một vài quán rượu, tuy cấp bậc không cao như ở thành thị của loại người, nhưng mặt tiền khá sạch sẽ chỉnh tề, hơn nữa còn có vẻ náo nhiệt.

Du Tiểu Mặc chọn một quán rượu tấp nập nhất.

Khách trong quán rượu này rất nhiều, người ngồi đầy đại sảnh, mọi người châu đầu ghé tai, thỉnh thoảng còn nhìn về phía lầu hai, mãi tới khi bà chủ quàn rượu bước xuống, hắn mới biết được nguyên nhân.

Hóa ra chủ nhân quán rượu này chỉ có nữ, không có nam, mà bà chủ khá là xinh đẹp, đẹp hơn bất cứ người nào Du Tiểu Mặc từng gặp, không nhiễm chút phong trần, vũ mị câu nhân, không giống đám nữ nhân trên đường thấy trai là liếc mắt đưa tình. Bà chủ có khí chất thanh khiết động lòng người, hoàn hảo như tiên nữ.

Bà chủ xinh đẹp như vậy, khẳng định có không ít người theo đuổi.

Bà chủ mặc một bộ y phục trắng muốt dệt từ tơ, nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng chất vải không tầm thường, toàn thân lại lộ ra khí chất thoải mái, ấn tượng đầu tiên rất tốt.

Bà chủ chậm rãi đi về phía họ, cười dịu dàng: “Mời ba vị khách quan vào bên trong, muốn một gian phòng hay ngồi ở đại sảnh?”

“Cho một phòng.” Du Tiểu Mặc nói.

Hắn đã nhìn rồi, ở đại sảnh chỉ còn đúng một bàn trống, nhưng vị trí không đẹp, ngồi giữa một đám đàn ông thô kệch, thể nào cũng được hưởng mùi mồ hôi.

“Được rồi, mời ba vị khách quan đi theo ta.”

Bà chủ dẫn họ tới một phòng trên lầu hai, sau đó còn đích thân mang cho họ một bình trà nóng và một bầu rượu, nàng cho rằng Lăng Tiêu thích rượu, vì vậy còn cố ý nâng cốc để trước mặt y.

“Mời khách quan chậm dùng, đồ ăn của các vị sẽ lên sau.”

Ánh mắt dịu dàng của bà chủ rơi vào khuôn mặt lăng Tiêu, mỉm cười với y rồi mới lui ra khỏi phòng, thời khắc đóng cửa, nàng thấy Lăng Tiêu dùng khuôn mặt vô cảm chuyển ly rượu ra chỗ khác, nữ tử kiều diễm đi cùng họ thì đang ân cần rót trà cho y.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Mao Cầu mím môi cười cười, khuôn mặt mang theo mười phần mị hoặc, “Mị lực của đại nhân vẫn không giảm, bà chủ quyến rũ nhường này cũng có hảo cảm với ngài.”

Đi theo Du Tiểu Mặc chỉ có Lăng Tiêu và Mao Cầu, bốn đứa kia đã chạy đi chơi hết rồi.

Du Tiểu Mặc nhìn mặt Lăng Tiêu, hậm hực nói: “Trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Không mấy ai ở Tây Cảnh biết mặt họ, cho nên bọn hắn dùng khuôn mặt thật sự để hành tẩu, thực ra Du Tiểu Mặc cũng không thích đổi sang khuôn mặt khác, được dùng mặt mình là thoải mái nhất.

“Ả không phải hoa cũng chẳng phải nguyệt, mà là một con Yêu Miêu.” Lăng Tiêu nghiêm nghị.

Du Tiểu Mặc sững sờ, “Yêu Miêu?”

Mao Cầu cười giải thích: “Yêu Miêu là một loại yêu thú cấp cao, tuy thực lực không tốt lắm, nhưng nguyên một đám Yêu Miêu sau khi biến hóa đều sắc nước hương trời, thanh lệ quyến rũ, trong yêu giới rất được hoan nghênh, có vài đại yêu thú mạnh mẽ rất thích nuôi dưỡng một con Yêu Miêu.”

“Vậy bà chủ kia… Chẳng phải đã nói quán rượu này không có nam nhân sao?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc nói.

“Biểu hiện ra ngoài thì không có, nhưng sau lưng ả phải có núi dựa lớn lắm, chứ một con Yêu Miêu như ả sao có thể mở nổi tửu lâu, chủ nhân cứ cẩn thận quan sát là biết, đám người ở đại sảnh chỉ dám dùng ánh mắt ái mộ nhìn con Yêu Miêu kia.”

Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng hiểu, nói trắng ra là bị bao nuôi.

Cũng không lâu lắm, thức ăn đã lên.

Tràn đầy một bàn, mùi thơm nức mũi, Du Tiểu Mặc khá chú trọng chuyện ăn uống, ăn luôn miệng, mấy ngày này hắn chẳng có lấy một bữa ăn tự tế, bởi vì Tây Cảnh không như Nam Lục và Trung Thiên, rất ít thành trấn.

Mao Cầu cũng không khách khí, nó ít khi nếm thử đồ ăn của loài người, ngẫu nhiên ăn một lần đổi vị cũng được.

Dù thành Tự Nhiên nhiều yêu thú, đồ ăn cũng toàn món làm từ thịt, nhưng một vài quán rượu muốn tạo điểm riêng, vẫn làm đồ ăn của loài người.

Lăng Tiêu đã ăn rất nhiều đồ ăn của loài người cùng Du Tiểu Mặc, khẩu vị được nuôi khá tốt.

Một bàn đồ ăn, chưa đến nửa giờ đã sạch bách.

Du Tiểu Mặc lại gọi thêm hai đĩa trái cây, ăn tới nỗi bụng căng tròn.

Bọn hắn không định ở lại thành Tự Nhiên quá lâu, trước khi vào thành liền ước định sẽ đợi nhau ở cửa thành.

Du Tiểu Mặc gọi tính tiền.

Tiểu nhị tính toán một lát, khách khí nói: “Khách quan, tổng cộng là hai vạn linh tinh.”

Du Tiểu Mặc cho rằng nhìn nghe nhầm, đưa tay ngoáy ngoáy tai, “Xin lỗi, ngươi vừa nói là bao nhiêu, ta không nghe thấy, làm phiền ngươi lặp lại lần nữa.”

Tiểu nhị lặp lại, bộ dạng vẫn như trước, rất đúng mực.

Không khí trong phòng lập tức đông cứng.

Du Tiểu Mặc cười lạnh: “Ngươi cho rằng chúng ta ngu lắm hả, một bàn ăn tầm thường và hai đĩa trái cây mà đòi hai vạn linh tinh, muốn lừa chúng ta sao?”

“Vị khách quan kia, giá cả của bản *** là giá này.” Tiểu nhị vẫn trả lời bằng giọng đều đều, có vẻ không để lửa giận của hắn vào mắt.

Du Tiểu Mặc phải ngu lắm mới tin lời hắn.

Nếu một bữa cơn mà đắt như vậy, hắn cũng không tin quán rượu này lại đông khách nổi, hơn nữa Tây Cảnh không thể so với nơi khác, đa số yêu thú không giàu có lắm, có chết hắn cũng không tin giá cao như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status