Truyền thuyết chi chủ đích phu nhân

Chương 598: Tới cửa

Đám Thử thú đang nhiệt liệt hoan hô để cổ vũ cho đại vương của chúng, âm thanh chít chít chít líu ra líu ríu được phóng đại gấp mấy trăm lần, nhao nhao đến nỗi làm cho người ta tâm phiền ý loạn.

Du Tiểu Mặc đang tiến hành dung đan ở bước cuối cùng khó chịu nhíu mày, mặc dù hắn quen không quan tâm đến chuyện khác, nhưng bên tai cứ truyền tới cái tiếng líu nhíu này, dù có tập trung tinh thần đến mấy cũng không bỏ qua được.

Có vẻ Thôn Kim thú cũng phát hiện ra tình huống này, gầm lên một tiếng trầm thấp đầy uy hiếp, áp lực của yêu thú đỉnh cấp khuếch tán khắp nơi, tiếng chít chít của đám Thử thú lập tức im bặt.

Yêu thú huyết mạch cấp thấp đối mặt với yêu thú đỉnh cấp, không cần thực lực, chỉ cần uy áp đã khiến chúng không thể sinh ra ý niệm chống cự.

Hoàng Thử thú quơ quơ cái chùy sắt lớn trong tay, thân hình lóe lên, thoáng cái đã nhảy xa hai mươi mấy mét, hùng hổ muốn lao về phía nhà gỗ.

Thôn Kim thú lập tức nhảy xuống khỏi nóc nhà, từ bản nhỏ xíu biến về kích cỡ bình thường, vàng rực rỡ như một mặt trời nhỏ, nhưng thể tích này vẫn không được Hoàng Thử thú để vào mắt, bởi vì Thôn Kim thú khôi phục nguyên hình còn chưa dài tới nửa mét cơ mà.

“Tiểu tử, nếm thử mùi vị chùy Lang Nha của ta đi!”

Hoàng Thử thú nổi giận gầm lên, cái chùy sắt dạo một vòng qua không trung rồi đập về phía Thôn Kim thú, chỉ thấy ánh vàng lóe lên, chùy sắt thất bại nện trên bãi cát, tiếng vang cực kỳ lớn, trên mặt đất lập tức xuất hiện một hố sâu hơn ba thước.

Chùy sắt là vũ khí của Hoàng Thử thú, bên trong pha rất nhiều kim loại cứng rắn, nặng khoảng năm trăm cân, nếu bị đập trúng thì không chết cũng trọng thương, Hoàng Thử thú đã dùng cái chùy này đập chết không biết bao nhiêu yêu thú muốn cướp đảo của nó, bởi vậy nó cực kỳ tự tin.

Thấy một kích thất bại, Hoàng Thử thú đột nhiên cười lạnh một tiếng, lực tay của nó không chỉ nặng năm trăm cân đâu, lại vung chùy đập vào tàn ảnh màu vàng kia, bóng vàng chỉ hơi tránh xa một chút, nhìn như lướt qua nhưng Hoàng Thử thú biết mình đã đập trúng.

Thôn Kim thú lộn vài phòng trên không trung rơi vào một nơi cách đó mười mấy thước, nằm sấp trên mặt đất như cún con, con mắt màu xanh lam hiện lên ánh sáng quỷ dị.

Hoàng Thử thú không cho nó cơ hội, từng bước tới gần Thôn Kim thú, chùy sắt trong tay đập ầm ầm, mặt đất xuất hiện thêm mười hai cái hố sâu nữa, gồ ghề như bề mặt của mặt trăng.

Không đến nửa giờ, hai bên đã giao thủ mấy trăm lần.

Hoàng Thử thú chỉ thấy càng đánh càng thuận tay, chùy sắt thì có vẻ càng ngày càng nhẹ, cứ giơ tay là lao viu viu, làm nó nện thấy không thoải mái chút nào.

Hai bên giằng co mãi cho tới khi Thôn Kim thú mắc sai lầm, có vẻ nó không chú ý tới cái hố bên cạnh, đạp hụt một chân, cả người lăn xuống dưới, vừa ngẩng đầu đã thấy Hoàng Thử thú xuất hiện bên hố, giơ cao chùy sắt trong tay, nhe răng nện xuống.

Ầm!!

Chùy sắt đập trúng chính diện của Thôn Kim thú, một luồng kình khí dữ dội tản ra từ chính giữa, hố sâu rộng ba mét đã biến thành năm mét, có vẻ mặt đất còn rung chuyển.

“Ha ha ha…” Hoàng Thử thú hưng phấn cười ha hả, bị chùy sắt của nó nện chính diện thì chưa có kẻ nào không bị trọng thương, thực lực thấp còn thành thịt vụn luôn ấy chứ, nó đã gặp nhất nhiều rất nhiều, hoàn toàn không bất ngờ với kết quả này.

“Ya ya!” Đám Thử thú hưng phấn reo hò líu ríu.

“Rốp rốp”

Đúng lúc này, âm thanh gặm cắn rất nhỏ khẽ vang lên bên dưới chùy sắt, âm thanh càng lúc càng lớn, cuối cùng cũng thu phút sự chú ý của Hoàng Thử thú, không đợi Hoàng Thử thú lôi chùy sắt lên xem, một cái đầu nhỏ màu vàng đột nhiên bò ra từ phía dưới, đúng là nạn nhân mà Hoàng Thử thú tưởng mình đã nện thành bánh thịt.

Hoàng Thử thú khiếp sợ há hốc miệng, nhưng một giây sau, động tác của Thôn Kim thú làm nó trợn tròn mắt.

Thôn Kim thú há miệng gặm chùy sắt răng rắc răng rắc, cái chùy hơn năm trăm cân hao dần theo tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, bất ngờ làm sao, bên trong đã sớm rỗng tuếch, bị Thôn Kim thú gặm rỗng rồi.

Thời điểm Hoàng Thử thú tỉnh táo lại, cây chùy lớn của nó chỉ còn lại chưa đến một trăm cân, tính cả cái chuôi cầm năm mươi cân rồi đấy, có thể nghĩ chùy sắt còn lại bao nhiêu.

Ăn nguyên một khối sắt to tướng nhưng Thôn Kim thú vẫn nhỏ xíu như vậy, thậm chí nó còn ghét bỏ nhổ ra một đống cặn đen đen, mùi vị không chỉ kém hơn kim loại nó thường ăn, mà còn chẳng sánh nổi với đồ ăn chủ nhân làm.

Phải biết từ xưa tới nay nó chỉ ăn kim loại tốt nhất, bây giờ nó phải hé răng ăn đống kim loại này là đã ban ân rồi đấy nhé, nó khinh miệt liếc nhìn Hoàng Thử thú, nhảy về nóc nhà.

Hoàng Thử thú đỏ mặt, nó bị một con tiểu yêu thú bé xíu coi thường.

Cùng là yêu thú, còn là biến dị, nhưng hiển nhiên tầm mắt của Hoàng Thử thú khá hạn hẹp, dưới đời này có mấy con yêu thú biết ăn kim loại đây? Đến lúc này nó vẫn không phát hiện ra sự thật rằng Thôn Kim thú là sự tồn tại cao đến nỗi nó không thể với tới nổi.

Hiện tại, trong đầu Hoàng Thử thú chỉ muốn nuốt con mắt khinh miệt của Thôn Kim thú, con cọp không phát uy thì ngươi tưởng ta là mèo bệnh chắc.

Hoàng Thử thú chuẩn bị tấn công theo phương án hai, chính là để đám thuộc hạ tấn công vào nhà gỗ, nhưng bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng nổ ầm ầm, một tia chớp xẹt qua bầu trời, ngay sau đó còn có mây đen kéo tới phía này, trước mắt mây đen đã che kín cả mấy trăm mét xung quanh, đi kèm theo là sấm chớp, cực kỳ đồ sộ.

Hoàng Thử thú và đám bạn nhỏ của nó đều hoảng hốt.

Thôn Kim thú và Kim Sí trùng đã sớm thấy mà không thể trách rồi, đây không phải là lần đầu chủ nhân ngốc luyện thải đan, chúng đã gặp loại hiện tượng này không dưới mười lần.

Lôi vân xuất hiện chứng tỏ Du Tiểu Mặc đã kết đan thành công, bây giờ chính là thời khắc đối phó với lôi kiếp.

Trong ánh mắt soi mói của Hoàng Thử thú và các bạn nhỏ, một bóng người màu lam đột nhiên xuất hiện giữa bầu trời, dưới đám lôi vân đầy trời kia càng nhỏ bé hơn, tiếng sét tiếng chớp giật không ngừng vang lên. Đợi tới lúc lôi vân chuẩn bị đến trạng thái bão hòa, một lôi kiếp màu đen đột nhiên bổ xuống từ hư vô, mục tiêu chính là bóng người màu xanh nọ.

Ngay khi bọn chúng cứ tưởng người kia sẽ bị sét đánh chết, thì cảnh tượng tiếp theo lại khiến cả đám ngơ ngác.

Chỉ thấy người nọ chẳng có động tác gì lớn, khẽ vẫy vẫy tay về phía hắc lôi, hắc lôi như đụng vào một lớp bông, mềm nhũn, ánh sáng trắng bạc đột nhiên xuất hiện, lóe lên hình bán nguyệt, lập lòe vài cái liền cản hắc lôi lại.

Sau đó còn xuất hiện thêm vài tia chớp nữa, màu của từng tia đều không giống nhau, uy lực của cái sau còn mạnh hơn cái trước, nhưng vẫn bị người nọ cản lại dễ dàng.

Mặc dù bọn chúng không ở phía dưới lôi vân, nhưng Hoàng Thử thú vẫn có thể cảm nhận được áp lực khiến chúng không thể nào thở nổi, đứng dưới sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa kia, chúng thật nhỏ bé.

Cuối cùng Hoàng Thử thú cũng biết hành động khiêu khích người này của mình là vô tri tự đại tới cỡ nào, với sức mạnh như vậy, cho dù là một trăm, một nghìn nó cũng không phải là đối thủ của người nọ.

Lôi vân tán đi rất nhanh, bầu trời lại xanh xanh trong vắt như được thanh tẩy, ánh mặt trời rực rỡ ấm áp, sóng biển dạt dào.

Du Tiểu Mặc đáp xuống bên cạnh lô đỉnh, mỗi lần chống đỡ lôi kiếp xong, trong lòng hắn lại thở phào một tiếng, cuối cùng cũng không thất bại giữa đường, bằng không thì hắn lại phải phí thêm ba ngày ba đêm nữa để luyện viên Tâm Mạch đan khác, cũng không phải là hắn không có tinh lực, mà lãng phí nhiều linh thảo như vậy hắn đau lòng lắm.

Đúng lúc này, lô đỉnh đột nhiên phát ra tiếng động.

Linh đan tam phẩm muốn chạy trốn rồi, quả nhiên, hắn nhìn vào trong lô đỉnh, viên Tâm Mạch đan vừa luyện thành kia đang liều mạng nện vào cấm chế quanh lô đỉnh.

Mặc dù cấm chế có thể ngăn cản linh đan đào tẩu, nhưng linh đan cấp bậc càng cao, hiệu quả của cấm chế càng kém, nếu như hắn chậm vài giây nữa thôi, có khi nó đã đào tẩu thành công.

Dưới sự áp chế của Du Tiểu Mặc, linh đan đã yên tĩnh trở lại.

Du Tiểu Mặc cất linh đan vào bình ngọc, sau đó bỏ lô đỉnh và số linh thảo còn dư vào không gian, quét dọn rác trên đất, lúc này mới đi đến phía sau, ai ngờ thấy bãi cát đẹp đẽ hôm nào giờ mấp mô như mặt trăng, tất cả đều là hố sâu đủ kích cỡ, không chú ý là ngã xuống ngay.

“Người đâu?” Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn về phía nóc nhà, hỏi.

Thôn Kim thú há to miệng, có vẻ muốn phát biểu nhưng lại ợ một cái.

Du Tiểu Mặc: “…”

Tên nhóc nhà ngươi, thừa dịp ta không chú ý đã đi ăn vụng rồi hả?

Buổi tối Du Tiểu Mặc không muốn nấu cơm, nhưng vì không đả kích đến sự tích cực của đám tiểu yêu thú, hắn vẫn quyết định khao cả đám một bữa, dù sao nếu lần này không nhờ có chúng cản lại đám yêu thú đến tập kích kia, quá trình luyện đan của hắn đã không thuận lợi như vậy.

Đưa mắt quan sát tình hình của Lăng Tiêu, thấy y vẫn đang bế quan, Du Tiểu Mặc để ba đứa lại trông nhà, sau đó vào không gian một mình.

Hắn không vào không gian vài ngày rồi, có điều ruộng linh thảo vẫn tươi tốt như trước, linh thảo gieo xuống mấy tháng trước cũng mọc rất khả quan, kể cả số linh thảo hắn trồng xuống cùng, đó là nguyên liệu điều chế linh tửu mà hắn mua được ở đấu giá hội của Hắc Tri Chu.

Vò linh tửu kia đã bị bọn hắn uống cạn một nửa, một nửa còn lại Du Tiểu Mặc phải giấu đi mới không bị uống sạch đó.

Lăng Tiêu thích uống trà, nhưng không có nghĩa là y không thích uống rượu, chỉ là nếu so sánh hai thứ với nhau thì y thiên về trà hơn thôi. Chỉ là lá trà có hạn, chỗ trà chưởng quầy ở Bạch Cốt trấn đưa tặng đã bị Lăng Tiêu uống một nửa, còn một nửa non y vẫn giữ lại không cam lòng uống nốt.

Cấp bậc của linh tửu khá cao, cần hơn mười loại linh thảo cao cấp, có hai cây còn là linh thảo đỉnh cấp, thành phẩm rất đắt, nhưng giá bán ra chẳng bù nổi vốn, bảo sao chẳng mấy ai ở đại lục Thông Thiên chịu dùng linh thảo để cất rượu, cũng chẳng có mấy ai chịu làm linh tửu sư.

Du Tiểu Mặc quyết định ủ một vò linh tửu trước, mặc dù hiệu quả khôi phục linh lực của linh tửu đỉnh cấp kém linh thủy một chút, nhưng dù sao linh thủy cũng là nước không mùi không vị, còn rượu lại là thứ tốt với nam nhân, vừa hưởng thụ vừa khôi phục linh thủy, nghĩ thôi đã thấy tuyệt vời.

Chỉ là hắn thiếu mất hai cây linh thảo đỉnh cấp mà cách điều chế yêu cầu, nhu cầu với linh thảo đỉnh cấp của hắn bây giờ cực kỳ cao, linh thảo mới thành thục không bao lâu hắn đã dùng hết sạch.

Linh thảo đã tới gần kỳ thành thục, phát triển bình thường, mấy ngày nữa là thu hoạch được.

Du Tiểu Mặc do dự một chút, cuối cùng vẫn nhỏ vài giọt linh thủy cho linh thảo, nửa giờ sau, linh thảo đã thành thục. Hắn thành thạo đào chúng lên, dùng linh thủy rửa sạch rồi đặt chung với số linh thảo khác, sau đó chuyển ra một cái vò lớn đã mua trước kia và phối liệu để ủ linh tửu.

Hắn đã mua đủ những thứ cách điều chế yêu cầu, chỉ có điều mãi mà chưa có thời gian ủ thôi, hôm nay rảnh rồi, Du Tiểu Mặc quyết định bắt tay vào làm.

Hắn dựa theo trình tự trên cách điều chế bỏ tất cả linh thảo vào trong vò, lại đổ linh thủy vào theo tỉ lệ, cách điều chế không yêu cầu dùng linh thủy, dù sao linh thủy cũng là thứ vô cùng khan hiếm, chỉ dùng nước bình thường cũng được.

Du Tiểu Mặc cảm thấy chỉ dùng nước thôi đã chế ra được linh tửu uống ngon như vậy, nếu thay bằng linh thủy chắc mùi vị ấy nhất định không thể nào tưởng tượng nổi, hơn nữa bản thân linh thủy đã có hiệu quả khôi phục linh lực, nếu cất rượu theo cách điều chế, hắn bỗng cảm thấy phi thường chờ mong hiệu quả của linh tửu.

Hắn chỉ thúc hai cây linh thảo, đành phải ủ một vò linh tửu trước, còn lại đợi linh thảo trong ruộng chín rồi điều chế sau.

Du Tiểu Mặc đậy nắp lên, đem vào trong sân cất kỹ, trên cách điều chế đã nói có hai nhân tố quan trọng nhất tạo nên một vò linh tửu cực phẩm.

Một là phải đủ thời gian, ủ quá ngắn rất có thể sẽ làm hỏng một vò rượu ngon; thứ hai đương nhiên là phải niêm phong cất vào kho mới được, phải đóng chặt hoàn toàn, một chút không khí lọt vào cũng phá hủy mùi linh tửu, sẽ thất bại ngay.

Du Tiểu Mặc đào một cái hố trong sân, sau đó vùi vò rượu vào, lại nén đất cực kỳ chặt chẽ, đến khi đảm bảo không có vấn đề mới ôm nửa vò linh tửu còn thừa hôm trước ra khỏi không gian.

Không chỉ có mình Lăng Tiêu thích uống linh tửu, Thôn Kim thú và Bóng Bàn cũng thích lắm.

Lần trước hắn lấy ra nửa vò, ba con đều uống một ly, ai ngờ tửu lượng kém quá, cả đám uống xong chưa đến nửa giờ đã say ngất ngư rồi.

Sau đó tuy không say nữa, nhưng cả đám không quên được mùi linh tửu.

Một nửa nguyên nhân rất nhiều người yêu thích linh tửu là vì khả năng khôi phục linh lực của nó, còn một nửa khác đương nhiên là vì tư vị của linh tửu.

Có điều những thứ như linh tửu cũng chỉ mấy người có tiền và người chịu tiêu linh tinh mới uống được, cho nên linh tửu cao cấp và đỉnh cấp còn được xưng là rượu quý tộc.

Lúc Du Tiểu Mặc ôm vò linh tửu ra khỏi không gian, Thôn Kim thú thính mũi lập tức lăn từ nóc nhà xuống, nhào vào vò linh tửu đang nằm trong lòng hắn, ngay lúc sắp chạm vào thì Du Tiểu Mặc đã tránh ra, Thôn Kim thú vồ ếch, tứ chi chạm đất.

Kim Sí trùng phản ứng chậm hơn nó liền hả hê cười nhạo.

Ai bảo mũi ngươi thính như vậy, bây giờ thì gặp nạn rồi nhé.

Du Tiểu Mặc liếc nhìn cả đám, chuột chù còn dám chê khỉ hôi, rõ ràng là cá mè một lứa, “Được rồi, đừng cãi cọ, ai cũng có phần hết.”

Dứt lời, Du Tiểu Mặc lấy năm cái ly ra khỏi không gian rồi đặt lên bàn, mặc dù Lăng Tiêu chưa đi ra nhưng chuẩn bị sẵn cho y một ly cũng không thừa, nói không chừng đợi lát nữa y sẽ ra ngay đấy.

Thôn Kim thú và Bóng Bàn rất tự giác “ngồi” vào vị trí của mình, y như mấy đứa trẻ ngoan, trên thực tế chính là ba con sâu rượu tương lai, cực kỳ có tiềm chất, rõ ràng một đứa chỉ ăn kim loại, hai đứa còn lại chỉ ăn thất tinh thảo, vậy mà bây giờ thượng vàng hạ cám cái gì cũng xơi hết.

Du Tiểu Mặc rót đầy ba chén rượu, ba đứa lập tức kéo chén của mình vào trong lòng.

Thậm chí Thôn Kim thú còn ôm chén của nó chạy vào trong góc, Kim Sí trùng cũng muốn học theo lắm nhưng thể tích của chúng ngang bằng chén rượu, muốn học người ta cũng phải ôm nổi chén rượu đã, dùng miệng ngậm thì đổ rượu mất, đành phải ngoan ngoãn ngồi uống trên bàn.

Du Tiểu Mặc rót cho mình một ly, hắn không ham uống rượu lắm, nhưng vẫn biết phẩm rượu, uống xong một ly, ba đứa kia vẫn còn liếm láp, hắn đặt ly xuống chạy vào trong nhà, đại khái là ngửi thấy mùi rượu, Lăng Tiêu đột nhiên mở mắt ra.

Du Tiểu Mặc nghĩ: chẳng khác gì ba đứa ngoài kia, không nhịn được mà bật cười.

“Cười gì thế?” Lăng Tiêu nhìn về phía hắn, thờ ơ hỏi.

Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Có cười gì đâu!” Còn lâu hắn mới nói nhé, bằng không Lăng Tiêu sẽ kiếm cớ giày vò hắn cho coi.

Lăng Tiêu nghi hoặc nhìn hắn, ánh mắt lập tức chuyển về phía linh tửu trong tay hắn, mùi linh tửu đỉnh cấp thởm sực nức, lúc nãy bọn hắn uống ở bên ngoài, y ngồi trong phòng cũng ngửi được.

Du Tiểu Mặc lập tức nâng chén tới trước mặt y, trong vò còn thừa lại không ít, dù sao lúc trước cũng bỏ ra mười triệu linh tinh để mua đấy, nếu uống mấy ngụm đã hết thì xa xỉ quá.

“Không phải trước kia em trồng không ít linh thảo sao, bây giờ thế nào?” Lăng Tiêu nhận lấy vò rượu, ngửa đầu uống một ngụm, linh lực vừa tiêu hao đang khôi phục lại từng chút từng chút.

Du Tiểu Mặc đáp: “Em đã chôn một vò linh tửu rồi, nhưng ba tháng sau mới đào lên được.”

Bình thường rượu càng ủ lâu càng ngon, ba tháng là ít nhất, nhưng có thể khẳng định hương vị không sánh bằng rượu ủ hơn một năm được, cơ mà nói sao thì cũng là linh tửu đỉnh cấp, hương vị không kém nổi, hắn biết mà, uống hết linh tửu là Lăng Tiêu sẽ hỏi ngay.

“Em chuẩn bị bao giờ bế quan?” Lăng Tiêu lại hỏi.

Du Tiểu Mặc gãi gãi đầu, “Em định mai luyện thêm một viên Tâm Mạch đan nữa, sau đó mới tìm thời gian, bây giờ anh sao rồi?”

“Cũng ổn, bao giờ em chuẩn bị bắt đầu thì báo cho ta biết một tiếng.” Lăng Tiêu uống một ngụm cạn sạch linh tửu trong vò, trong đầu y đang có một suy nghĩ rất liều lĩnh, nhưng bây giờ không phải là lúc thực hiện.

“Vội thế hả?” Du Tiểu Mặc nói.

Bọn hắn đã ở trên hòn đảo nhỏ này hơn hai tháng rồi, hoàn toàn không biết gì về tình hình bên ngoài, mặc dù hắn không nóng nảy, nhưng có thể biết về tính huống ngoài kia vẫn tốt hơn, dù sao cả hai người đều không hoàn toàn không có gánh nặng.

“Không vội, nhưng cũng không thể ở lại đây quá lâu, bây giờ bên ngoài đã rối như tơ vò rồi.” Lăng Tiêu thản nhiên nói.

Du Tiểu Mặc không hỏi y vì sao, hắn cũng có thể đoán được đại khái về tình hình hiện tại của đại lục Thông Thiên, lúc trước ở thị trấn nhỏ gần Động Vực hắn đã nghe nói về tình hình ở Nam Lục và Tây Cảnh, chiến tranh bắt đầu nhen nhóm rồi, đây là tiết tấu muốn lật trời.

Hôm sau, Du Tiểu Mặc bắt đầu luyện viên linh đan thứ hai.

Lúc này Lăng Tiêu không bế quan, đương nhiên chính y sẽ canh giữ giúp phu nhân nhà mình, có y tọa trấn, Du Tiểu Mặc càng không cần lo lắng chuyện bên ngoài, động tác còn nhanh nhẹn hơn lần đầu.

Cứ tưởng Hoàng Thử thú sẽ không đến nữa, nhưng Du Tiểu Mặc đánh giá thấp độ dày của da mặt tên này, không phải dày bình thường đâu, ngay lúc hắn tiến hành đến bước cuối cùng, Hoàng Thử thú lại xuất hiện, khác ở chỗ lần này nó mang khá ít thuộc hạ.

“Chủ nhân!”

Hoàng Thử thú dẫn một đám thuộc hạ đi tới một nơi cách căn nhà gỗ ba mươi mét, thấy Lăng Tiêu thờ ơ liếc qua, nó đột nhiên quỳ xuống, lớn tiếng hô. Hoàng Thử thú cúi đầu, cho nên không thấy người xuất hiện là Lăng Tiêu, lưu loát nói một tràng.

“Chủ nhân, tiểu nhân có mắt như mù, mấy hôm trước đã mạo phạm ngài, hôm nay tiểu nhân đến để bồi tội, tiểu nhân tình nguyện ký khế ước vĩnh cửu với ngài, hầu hạ ngài cả đời, hy vọng chủ nhân có thể thu nhận tiểu nhân, cho tiểu nhân một cơ hội đền bù sai lầm, tiểu nhân xin thề vĩnh viễn không phản bội ngài.”

“Hoàng Thử thú?”

Giọng nói nhẹ nhàng có phần chế giễu đột nhiên lọt vào tai Hoàng Thử thú.

Hoàng Thử thú sững sờ, ngẩng đầu lên đã thấy một nam nhân như ngọc đang đứng dưới mái nhiên, y mặc cẩm bào trắng hoa lệ, dung nhan tuấn mỹ, tư thế tùy ý, toàn thân tản ra khí chất cao quý không tả nổi, mãi mấy giây sau Hoàng Thử thú mới tỉnh táo lại, vội quát: “Ngươi là ai?”

Lăng Tiêu nhíu mày, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt sâu xa khó hiểu nhìn Hoàng Thử thú và mấy tên thuộc hạ, đúng là số lượng ít hơn lúc trước gấp bội, quả là có “thành ý”.

Hoàng Thử thú cảm giác áp lực tăng gấp đôi, chẳng lẽ người nam nhân này là đồng bạn của chủ nhân? Nó nhớ thuộc hạ đã nói lại, ngoại trừ mấy con khế ước thú thì chủ nhân còn có một đồng bạn nữa, chỉ là người kia thường xuyên ở trong phòng cho nên không ai thấy rõ tướng mạo của y, rất có thể chính là người này.

“Ta biết rồi, chắc ngươi là thuộc hạ của chủ nhân phải không, xin lỗi nha, ta là Hoàng Thử thú, không bao lâu nữa ta cũng sẽ trở thành thuộc hạ của chủ nhân đấy, xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Hoàng Thử thú quyết định phải tạo mối quan hệ với thuộc hạ của chủ nhân, nếu người này có thể nói tốt cho mình mấy câu trước mặt chủ nhân thì tốt quá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status