Truyền thuyết chi chủ đích phu nhân

Chương 604: Linh sơn bát phủ

Người canh gác cửa vào di tích là ba cường giả Thần cảnh, khí thế rất mạnh, còn người vây xem tu vi cao nhất cũng chỉ là Đế cảnh mà thôi, bởi vì những người có tu vi trên Đế cảnh đều tiến vào di tích rồi.

Mặc dù các thế lực lớn khá cường thế, nhưng nếu không cho những tán tu này cơ hội rất dễ khiến họ sinh ra cảm xúc phản kháng.

Trình Hướng Vinh đi trước Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu một bước, danh hiệu con trai của Mặc Sĩ Tây Nguyên rất có lực uy hiếp, ba cường giả Thần cảnh kia lập tức cho vào.

Có điều Mặc Sĩ Tây Nguyên lo con mình gặp nguy hiểm ở cửa vào, cho nên phái người đứng đây chờ họ, mặc dù không có tu vi Thánh cảnh, nhưng cũng là Thần cảnh bốn sao, người kia cũng được vào cho nên vừa tới chốc lát, ba người đã cùng tiến vào.

Ba cường giả Thần cảnh tiếp tục canh giữ cửa.

Cả ba hướng đều bị chặn thế này, người bình thường đừng mơ tới gần, chỉ cảm nhận uy áp của họ thôi cũng đủ sợ hãi rồi.

Người vây xem xì xào bàn tán, không ai không phàn nàn, dù sao kho báu đang ở trước mặt, nếu có thể đi vào, nói không chừng họ cũng có được cơ duyên, vậy mà mấy kẻ này lại chặn cửa vào, đúng là phát rồ, dựa vào cái gì để cấm họ vào chứ.

Mặc dù trong lòng biết rõ có thể mở lối vào là công lao của cường giả Thánh cảnh, nhưng họ vẫn không nén được oán niệm, đám đông nhìn chằm chằm vào cửa di tích, chỉ hận không thể bay vào.

Ngay lúc mọi người bàn tán ầm ĩ, có hai người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của họ, ban đầu không mấy ai chú ý tới, mãi tới khi hai người kia cách cửa di tích chỉ còn mười mét mới phát hiện.

Mười mét chính là phạm vi canh gác của họ, nếu muốn lại gần chút nữa nhất định phải phá bỏ phòng ngự của thủ vệ, mà rõ ràng hai người này không có vẻ gì là muốn dừng lại.

“Đứng lại, lại gần chút nữa thì đừng trách chúng ta không khách khí!”

Một gã thủ vệ đột nhiên hét lớn, khí thế trên người bùng nổ lao thẳng về phía hai người nọ, tiếng quát của gã làm cho đám đông chú ý.

Đám người vây xem lập tức sôi trào.

Cảnh tượng này quá kích động lòng người, đợi hơn mười này rốt cục lại xuất hiện thêm hai người nữa rồi.

Ban đầu không thiếu người không phục với quyết định của các thế lực lớn, nhất là mấy ngày đầu, không ít người phản kháng, có điều đều bị trấn áp, càng về sau càng ít người dám đứng ra, cho tới bây giờ, mọi người cũng chỉ dám phàn nàn vài câu mà thôi.

Ba gã cường giả Thần cảnh cũng chú ý tới tình huống bên này, nhưng cả ba chỉ cử động mí mắt, thái độ khá kiêu ngạo, ba người này không cùng một phe, hai tháng qua đã gặp rất nhiều tình huống thế này rồi, không ai có phản ứng quá lớn, vừa nhìn thoáng qua đã lãnh đạm thu ánh mắt.

Thủ vệ thấy hai người kia không nghe “khuyên bảo”, đáy mắt lạnh lẽo, quát lớn một tiếng liền phát động công kích về phía hai người, trường thương sắc bén trong tay đâm về phía Du Tiểu Mặc đứng gần nhất, mũi thương đâm thẳng vào yết hầu. Chỉ trong giây lát trường thương sắp đâm trúng hắn, đám đông đột nhiên phát lên âm thanh thảng thốt.

Bóng Du Tiểu Mặc lóe lên tránh thoát mũi thương, cái tay rảnh rỗi nắm lấy mũi thương dùng sức lay một chút, thủ vệ bị lung lay tới nỗi hai tay run bần bật, không khống chế nổi phải lùi về phía sau mấy bước, nhưng không đợi thủ vệ kịp phản ứng, ngực đã bị chuôi thương thúc vào, thủ vệ phun máu, bay thẳng xuống dưới chân một gã cường giả Thần cảnh.

Những thủ vệ khác lập sức sôi sục, cả mười mấy người cùng xông lên.

Du Tiểu Mặc ném trường thương đi, hai tay nhanh chóng kết thủ ấn, một chiêu Lưu Ly thủ đánh ra, mười thủ vệ lập tức ngã trái ngã phải.

Cảnh tượng này làm mọi người choáng váng đến ngơ ngác.

Một tay đã đánh bay mười cường giả Đế cảnh, ít nhất cũng phải có tu vi Thần cảnh.

Rốt cục thì ba gã cường giả Thần cảnh cũng nhìn thẳng vào họ, ngay sau đó gã cường giả Thần cảnh bên trái kia thấy rõ dung mạo của Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc thì lập tức hít vào một hơi, cặp mắt cũng trợn tròn như chuông đồng, hiển nhiên là có biết hai người.

Mặc dù Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc đã không xuất hiện trước đám đông một thời gian ngắn, nhưng dù sao cả hai đều là nhân vật phong vân mà, vẫn có người nhận ra họ, mà cường giả Thần cảnh nhận ra họ đầu tiên đúng là người của gia tộc Xích Huyết.

Ân oán giữa gia tộc Xích Huyết và Lăng Tiêu còn lớn hơn cả Yêu Hoàng tộc, từ sau khi ân oán giữa hai bên được bơi bày ra ánh sáng, tướng mạo của hai người đã bị truyền khắp gia tộc Xích Huyết, ban đầu gã không chú ý, bây giờ mới phát hiện hóa ra là “người quen cũ”, hơn nữa còn là người quen vô cùng nguy hiểm.

Nghĩ tới tu vi Thánh cảnh của Lăng Tiêu, sắc mặt người kia trắng bệch.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu chạy tới trước mặt họ, người lên tiếng là Du Tiểu Mặc, chỉ thấy hắn nhìn ba người, cười tủm tỉm hỏi: “Xin hỏi chúng ta có thể vào không?”

Thấy chưa, hắn đúng là một người rất lễ phép mà, vỗ tay khen đi nào!

Khóe miệng người nọ giật một cái.

Hai người còn lại không nhận ra họ đã giận tái mặt, đây tuyệt tối là khiêu khích!

“Chúng ta phụng mệnh canh gác ở đây, nếu hai vị muốn xông qua, trừ khi qua được cửa ải của chúng ta.” Cường giả A ném ra những lời này.

Du Tiểu Mặc cười nói: “Đây là chính ngươi nói đó.”

Cường giả A cười khẩy, cực kỳ lơ đễnh.

Đúng lúc này, cường giả B đứng bên tay phải gã lại lui về một bước, mặc dù động tác rất nhỏ nhưng cường giả A vẫn phát hiện, không khỏi nhíu mày lại.

“Đừng bảo là người sợ bọn chúng?”

Cường giả B nở một nụ cười cứng ngắc, “Họ muốn vào thì vào, ta không có ý kiến.”

Không biết người biết ta tức là không có mắt, khi hắn phát hiện mình không nhìn thấu tu vi của Lăng Tiêu, hắn liền cảm giác mọi chuyện không ổn. Không chỉ có thế, thực lực của thiếu niên trước mắt cũng có vẻ cao hơn họ, mặc dù hắn phụng mệnh trông cửa, nhưng không đánh lại cũng không cần phải liều chết.

Cuối cùng cường giả A cũng phát hiện ra sự kì quái, sắc mặt trở nên khó coi hơn rất nhiều.

Lúc này, Du Tiểu Mặc lui về phía sau hai bước, Lăng Tiêu bước lên thay vị trí của hắn, đứng ngay đối diện với cường giả A, nói đến thân phận của gã, đúng là không cần hạ thủ lưu tình, bởi vì người nọ là người của bộ lạc Cổ Mã. Số người tiến vào di tích của các thế lực lớn được căn cứ theo số lượng cường giả, bộ lạc Cổ Mã và gia tộc Xích Huyết mang thừa một người, cho nên bị giữ lại canh cửa.

Lăng Tiêu không nói gì đã ra tay, nắm đấm vung tới đánh thẳng vào mục tiêu, mặt gã nọ trắng bệch, khí tức đã bị áp chế, gã chưa kịp trốn đã bị đánh bay ra ngoài, trước mặt mọi người, thể diện gì đó đều mất hết, một nửa bên mặt còn sưng như đầu heo.

Mọi người xôn xao.

Hai cường giả khác lập tức lui lại, họ đã hiểu đủ về thực lực của Lăng Tiêu rồi, bây giờ mà còn cố giữ chút sĩ diện thì đúng là muốn chết.

Vì vậy, Lăng Tiêu nghênh ngang nắm tay phu nhân nhà y, quang minh chính đại tiến vào di tích.

Cường giả A nhanh chóng bò về, sắc mặt tái xanh, ngay cả thực lực cao hơn thì gã cũng là người của bộ lạc Cổ Mã, bị bẽ mặt trước mặt bao nhiêu người thế này làm cho gã giận điên.

“Cơn tức này ngươi muốn nuốt thì từ từ nuốt, còn không muốn nuốt thì cũng phải cố mà nuốt.”

Cường giả của gia tộc Xích Huyết nể tình bọn họ và bộ lạc Cổ Mã là đồng minh, lập tức tốt bụng đề nghị một câu, ngay cả gia tộc Xích Huyết cũng phải bó tay với hai người kia thì bộ lạc Cổ Mã sẽ làm được gì, hơn nữa bây giờ không đối phó với họ được, không có nghĩa là sau này không được, nhịn một chút là tốt rồi.

“Ngươi không phải là người bị đánh, đương nhiên ngươi sẽ nói như vậy.” Cường giả A không thèm cảm kích, nếu muốn giúp thì phải nói với gã ngay từ đầu, chứ đừng đợi đến lúc việc đã rồi mới tỏ vẻ tốt tính.

Tốt bụng mà bị coi thành lòng lang dạ thú, đã như vậy thì gã cũng không nhiều lời nữa.

Cường giả B nhìn hai người, hắn nghĩ mình đã đoán được hai người kia là ai rồi, không ngờ họ lại xuất hiện ở đây, lâu lắm rồi chưa nghe nói về tung tích của họ.



Di tích Đào Nguyên đã tồn tại ngàn vạn năm, tài nguyên được tích lũy lại không thể nào dùng một từ dồi dào để hình dung hết, tùy ý nhìn cũng có thể thấy từng bụi từng bụi linh thảo lớn trồng xung quanh động phủ, từ linh thảo cấp thấp tới linh thảo cao cấp, thành thục hay không thành thục, trong đó đa số đều là linh thảo thượng phẩm. Từ trước tới nay tìm khắp một mảnh ruộng linh thảo cũng chỉ có thể nhìn thấy vài cây linh thảo thượng phẩm lẻ tẻ, vậy mà hôm sau số lượng ấy lại chiếm tới 30 – 40%.

Có điều dù là động phủ loại nhỏ ở Đào Nguyên thì bên ngoài cũng bố trí tới mấy tầng cấm chế, thậm chí có động phủ còn được yêu thú cao cấp trông coi, yêu thú hung mãnh cản trở không ít người, nhưng vẫn không cản được sự nhiệt tình hướng về linh đan của mọi người.

Tổng thể của di tích Đào Nguyên chính là một tòa Linh Sơn, động phủ ở địa thế càng cao, tu vi của chủ nhân càng cao, bảo bối lại càng nhiều, nguy hiểm cũng cũng tăng lên gấp bội, chỉ là cũng có ngoại lệ.

Nói ví dụ như Linh Sơn Bát Phủ.

Thời kỳ viễn cổ, Linh Sơn Đào Nguyên cực kỳ nổi danh, mặc dù sách vở thời nay không có mấy nơi ghi lại, nhưng nếu cố tình hỏi thăm vẫn có thể biết một vài tin tức.

Linh Sơn Bát Phủ chính là biểu tượng của Đào Nguyên, đại biểu cho tám cửa trong Kỳ Môn Độn Giáp*, tọa lạc ở tám góc hẻo lánh của Linh Sơn, cả tòa Linh Sơn này cũng chỉ có mình Bát Phủ không tuân theo địa thế cao thấp để phân chia. Bởi vậy cũng có phủ nằm ở chân núi, giữa sườn núi, cũng có phủ có bề ngoài hoa lệ chói mắt tới cực điểm, lại có phủ chẳng có chút thu hút nào, tình huống này cũng liên quan tới hai chữ cơ duyên, đương nhiên cũng có cơ duyên đi nhầm vào cửa tử.

Phủ thứ sáu ở Linh Sơn, nguyên chủ nhân của nó là một đan sư thải cấp lục phẩm, phẩm giai cực cao.

Nhưng lúc còn sống, đan sư đỉnh cấp này lại là một người tính tình cổ quái, tình cách âm u, bởi vậy ông ta xây dựng động phủ của mình trong một vùng chướng khí.

Phủ thứ sáu chính là một trong tam đại hung môn – Tử Môn, tỉ lệ tử vong cực kỳ cao.

Lúc này, trước cửa phủ thứ sáu có xuất hiện một đám người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status