Truyền thuyết chi chủ đích phu nhân

Chương 701: Cùng lên cấp

Một tháng sau, khoảng trời phía trên sơn mạch Quỷ Trủng lại ngưng tụ một mảng mây đen thật lớn.

Thỉnh thoảng sẽ có vài tia chớp lóe lên, tiếng sấm vang rền như thể tiếp theo bầu trời sẽ trút xuống một trận mưa khủng khiếp.

Đối với điều này, người ở Bạch Cốt trấn đã quen rồi.

Trong năm qua, họ đã được nhìn thấy lôi vân không dưới mười lần, lần nào cũng mang thanh thế khủng khiếp, dù họ đứng xa xa ở biên giới sơn mạch cũng có thể nhìn được nghe được rõ mồn một.

Ngay từ đầu mọi người còn ngạc nhiên lắm, suýt nữa cho rằng tận thế đã tới, nhưng sau một tháng lôi vân liên tục xuất hiện ba lần, tất cả mọi người đều trở nên bình tĩnh.

Thậm chí nếu có người ngoài nào đến mà ngạc nhiên, cư dân của Bạch Cốt trấn sẽ khinh bỉ họ cho coi, sau đó truyền ra bên ngoài, rất nhiều người đều biết cư dân ở Bạch Cốt trấn rất thích khinh bỉ mấy người ngoài dám ngạc nhiên, vì vậy ai tới nơi đây mà gặp tình huống kì quái đều không dám biểu hiện quá rõ ràng.

Bây giờ, khi chứng kiến một mảng mây đen thật lớn, mọi người chỉ liếc mắt nhìn, sau đó tiếp tục bận rộn công việc, ít ai nhìn thêm lần thứ hai.

Có điều một vài người lại không bình tĩnh được.

Thời điểm nhìn mây đen bắt đầu ngưng tụ trên không, Lân Minh đã giật mình nhảy dựng, nét mặt vừa mừng vừa sợ, nhưng còn có một chút lo lắng.

“Khí tức này, chẳng lẽ Tiêu nhi sắp lên cấp?”

Lân Cổ hoảng hốt đứng lên, mặc dù ông chưa trải qua tình huống lên cấp như vậy, nhưng ông vẫn cảm giác được, nhất định là có một người sở hữu thực lực mạnh mẽ sắp lên cấp, hơn nữa khí tức này còn cường đại hơn ông tưởng tượng, cường đại tới mức không hợp thói thường.

Lân Minh nhíu mày lại, “Giống, nhưng ta có cảm giác hình như còn có thêm thứ gì đó.”

Lân Cổ sốt ruột, “Thêm cái gì, chẳng phải huynh đã từng trải qua sao? Chẳng lẽ lần này Tiêu nhi lên cấp lại gặp sự cố gì, có phải mảnh lôi vân này lớn đến thái quá không hả?”

“Ta cũng cảm thấy kỳ quái, lúc trước ta lên cấp chưa từng xảy ra hiện tượng kỳ lạ như thế này, ta cứ cảm giác đám mây đen trên đầu này có thêm thứ gì đó!” Lân Minh cũng nghĩ mãi không rõ.

Lân Cổ thấy Lân Minh cũng không giải thích được, dứt khoát xoay người rời đi.

Lân Minh vội vàng kéo người lại, “Em định đi đâu?”

Lân Cổ đáp, không quay đầu: “Ta tới cung điện xem sao, bằng không thì sốt ruột lắm.” Lần trước con trai bế quan suýt nữa xảy ra án mạng, lần này nói sao ông cũng không thể trơ mắt đứng nhìn được.

“Không được!” Lân Minh cương quyết bác bỏ.

“Vì sao?” Lân Cổ quay đầu lại trợn mắt lườm một cái, lúc này khuôn mặt nho nhã có thêm một chút quật cường và ngoan cố.

Lân Minh bị lườm mà trong lòng nhộn nhạo dễ sợ, lâu lắm rồi không được nhìn thấy bộ dáng này của Lân Cổ, lườm tới nỗi trong lòng ngứa ngáy quá đi mất, đường nét trên khuôn mặt lập tức trở nên nhu hòa, cười nói: “A Cổ, ta biết em lo lắng cho Tiêu nhi, ta cũng lo lắng cho thằng bé, nhưng tình huống hiện tại em cũng biết, không thể dùng truyền tống, mà nếu không dùng thì đợi lúc em chạy tới mọi việc đã xong xuôi rồi.”

Lân Cổ biết Lân Minh nói có lý, nhưng ông vẫn lo lắng lắm.

Lân Minh vội vàng đế thêm: “A Cổ, em phải tin tưởng vào tiểu tử thúi kia, nó không phải là người lỗ mãng, ta nghĩ chắc chắn nó đã sớm chuẩn bị, nếu không cũng không chọn giờ khắc này, hơn nữa còn có vợ nó bên cạnh, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Nếu như Lăng Tiêu xảy ra vấn đề gì, Du Tiểu Mặc tuyệt đối không thể ngồi nhìn.

Cuối cùng Lân Cổ cũng được khuyên giải.

“Thực ra thời gian tiểu tử này lên cấp cũng đúng lúc, đợi nó xuất quan có thể giúp chúng ta rồi, hiện tại chúng ta thương thảo một chút, người kia đã truyền tin tức cho ta, bây giờ ta sẽ thông báo cho ba tộc khác…” Lân Minh dắt Lân Cổ về, âm thanh trầm thấp và sâu sắc chậm rãi vang lên, như đang trấn an trái tim sợ hãi của Lân Cổ.

Cùng lúc đó, trong mật thất tại cung điện.

Du Tiểu Mặc đang ngồi xếp bằng trên giường đá, hai mắt nhắm nghiền, sóng linh lực kịch liệt quay quanh hắn, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung.

Ngồi trong một góc khác của mật thất là Lăng Tiêu, tình huống cũng y như vậy.

Khác với tưởng tượng của Lân Minh và Lân Cổ, Du Tiểu Mặc không ngồi canh chừng bên cạnh Lăng Tiêu, ngược lại, hắn đang tấn cấp, hơn nữa tình huống hoàn toàn không tốt hơn Lăng Tiêu là bao, cảm giác của hai người rất đúng, sở dĩ mây đen lại có thanh thế lớn như vậy cũng là vì cả hai gần như cùng tấn cấp một lúc.

Đây cũng là lần đầu tiên hai người đồng tâm cùng lên cấp đó.

Nếu như Lân Minh mà biết chắc sẽ không ngăn cản Lân Cổ đâu, ngược lại còn cùng xông tới, đáng tiếc là ông không có khả năng tiên tri.

Chính giữa gian mật thất của hai người là Ngũ Phúc Linh Nhãn của Du Tiểu Mặc, lúc này, linh khí ngũ sắc từ Ngũ Phúc Linh Nhãn đã bị hai dòng sức mạnh hấp thu với tốc độ nhanh chóng, dịch ngũ sắc đang giảm bớt bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể trông thấy.

Hai ngày sau, cuối cùng hai người cũng ngừng hấp thu linh khí ngũ sắc, mà dịch ngũ sắc lúc này chỉ còn lại chưa đầy một phần mười.

Mây đen trên bầu trời tùy theo phát sinh mà biến hóa, tiếng sấm rền như vang lên bên tai, người đứng ở Bạch Cốt trấn xa xa cũng cảm thấy ù tai, tia chớp lớn không ngừng nện xuống cung điện, đánh vào kết giới khiến nó chấn động vài cái.

Đây là lôi kiếp khủng khiếp nhất mà người ở Bạch Cốt trấn từng thấy, bởi vì toàn bộ lôi kiếp đều là Cửu Thiên Tử Lôi.

Lôi kiếp có tất cả chín cấp bậc, cấp càng cao, uy lực của lôi kiếp càng mạnh, mà Cửu Thiên Tử Lôi chính là lôi kiếp lợi hại nhất trong số lôi kiếp cấp chín, trừ Hắc Lôi.

“Mọi người xem, phía trên có bóng người!”

Tiếng kinh hô của một tu luyện giả bỗng nhiên vang lên, nhưng lập tức bị tiếng sấm bao trùm, chỉ là không cần ai nhắc nhở, mọi người đều chú ý tới.

Bên dưới lôi vân khổng lồ, một bóng trắng như ảo ảnh đang nhảy múa, tư thái khoan thai tự đắc, mỗi khi có Cửu Thiên Tử Lôi đánh về phía y, người nọ đều có thể dùng dáng vẻ ưu nhã tiếp được, làm mọi người nhìn mà không muốn rời mắt.

Ước chừng ba canh giờ trôi qua, khi mọi người ngẩng cổ muốn mỏi nhừ, lôi vân mới yếu dần.

Thời điểm đám đông thở phào một tiếng, bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng nổ tung, tia chớp màu bạc đánh qua nửa khoảng trời, chiếu sáng khuôn mặt tất cả những người đang đứng đây.

Một giây sau, một đạo Hắc Lôi bổ xuống.



Kỳ Lân tộc, khoảng nửa tháng trước, bầu trời trong xanh nơi này bắt đầu trở lên âm u, dường như có một lớp sương mù đang ngăn cản ánh mặt trời. Từ ngày ấy trở đi, bầu không khí trong tộc bắt đầu trở nên áp lực mười phần, không mấy ai nói chuyện với nhau.

Tổ Mã đứng trước chủ diện nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, sắc mặt tĩnh mịch.

Đúng lúc này, một tên thuộc hạ đột nhiên chạy tới, thì thầm với Tổ Mã mấy câu, sắc mặt nàng lập tức trầm xuống.

“Chắc chắn tin tức này đúng chứ?”

“Vâng, hẳn là không bao lâu nữa, bọn chúng sẽ hành động.”

Sắc mặt Tổ Mã âm u khó đoán, “Sao lại ngay thời điểm này, chẳng lẽ phía chúng ta để lộ tin tức rồi hả?”

Thuộc hạ không trả lời, hắn không có tư cách đàm luận những việc liên quan đến cơ mật thế này.

Tổ Mã cũng không hy vọng sẽ nhận được đáp án chính xác từ hắn, trầm ngâm một lát mới nói: “Mặc kệ bọn chúng động thủ lúc nào, ngươi truyền lệnh của ta xuống, bảo mọi người lập tức đề phòng, ngoài ra, phái thám tử đi thăm dò một chút, nếu là thật, lập tức báo cho ta biết.”

“Vâng, thánh nữ!”

Thuộc hạ nói xong vội vã xoay người rời đi.

Ánh mắt Tổ Mã lại chuyển qua cánh cửa đóng chặt của chủ diện, mãi một lát sau mới dùng âm điệu thấp tới mức không thể nghe thấy, như đang tự thì thào với bản thân: “Thiếu Dật, chàng nhất định phải xuất hiện nhanh nhanh.”

Hai ngày sau, qua điều tra Hắc Tri Chu phát hiện đúng là Yêu Hoàng tộc, Chân Long tộc và Huyền Quy tộc đang tập kết cường giả, chẳng bao lâu nữa sẽ đánh tới Kỳ Lân tộc, trong đó còn có bóng dáng của Thiên Cẩu.

Mối lo âu trong lòng Tổ Mã nặng nề, nếu cộng thêm Thiên Cẩu, nàng biết rất có khả năng nam nhân kia sẽ xuất hiện, phụ thân của Lăng Tiêu – Lân Minh, nếu như Lân Minh cũng ra tay, tình huống sẽ rất bất lợi với họ.

“Tin tức Thiếu Dật bế quan được bảo mật rất kĩ, người bình thường không thể nào biết được, nếu tin tức đã truyền ra, khẳng định có người tiết lộ.” Sắc mặt Tổ Mã âm u, ánh mắt đảo qua từng người ngồi đây, chỉ có những người này mới biết Thiếu Dật đang bế quan.

“Ý của thánh nữ là đang nghi ngờ trong số chúng ta có người tiết lộ tin tức chủ nhân bế quan ra ngoài?” Đông Trình Thiên ngồi ở ghế thứ hai phía bên tay phải Tổ Mã bắt đầu trầm mặt, hiển nhiên là không vui vì Tổ Mã nghi ngờ họ.

Sắc mặt những người khác cũng rất tệ.

Mặc cho ai bị nghi ngờ là nội ứng đều không vui nổi, bởi vì một khi bị “định” tội, kết cục sẽ rất thảm, trong Hắc Tri Chu cũng đã từng xuất hiện kẻ phản bội, thứ chờ đợi người nọ là một cái chết rất thê thảm, bởi vì chủ tử không đời nào để cho hắn chết nhẹ nhàng.

Tổ Mã bình tĩnh liếc nhìn họ, nói: “Không có đáp án, chỉ có thể nghĩ như vậy, tốt nhất các ngươi nên cầu nguyện không có nội ứng hoặc mau chóng tìm ra nội ứng, bằng không đợi chủ tử xuất quan mà biết rõ chuyện này, tất cả các ngươi đều bị tình nghi.”

Đông Trình Thiên lên tiếng: “Thánh nữ, chuyện nội ứng cũng chỉ có mình ngươi nghi ngờ thôi, người ngồi đây ai không phải là người được chủ tử khâm điểm, tín nhiệm chứ, bây giờ ngươi vô duyên vô cớ nghi ngờ chúng ta, nếu chủ tử biết rõ trong lúc tình thế nguy cấp ngươi lại nghi ngờ nội bộ, ngài sẽ ra sao?”

Khuôn mặt Tổ Mã u ám, “Không phải ta muốn nghi ngờ các ngươi, chỉ là trùng hợp tới mức làm ta không hoài nghi không được, ta nghĩ nếu sau khi chủ tử xuất quan mà chưa giải quyết được vấn đề này, đến lúc đó bị trách tội, ai trong số các ngươi dám gánh trách nhiệm này?”

“Đủ rồi!” Điêu Hùng lạnh lùng lên tiếng quát, đợi tới khi tầm mắt của tập cả mọi người đều tập trung vào gã, Điêu Hùng mới nói tiếp: “Việc cấp bách bây giờ không phải là vấn đề truy cứu trách nhiệm của ai, mà là phải nghĩ cách để đối phó các thế lực kia, căn cứ vào tin tình báo, không quá mấy ngày bọn chúng sẽ tới Kỳ Lân tộc, chủ tử đang bế quan, chúng ta không thể nào lui lại, chỉ có thể lợi dụng địa thế của Kỳ Lân tộc để tiến hành phòng thủ.”

“Chỉ sợ phòng thủ đơn phương không ổn, theo ý của ta, chúng ta nên phái một đội nhân mã đi chặn đánh chúng, tranh thủ cho chủ tử một ít thời gian.” Đào Ôn Lương ngồi bên cạnh Điêu Hùng thong dong nói, tướng mạo nho nhã, người này thuộc kiểu tâm tư cẩn thận.

Những người có mặt ở đây đều là nhân vật cao cấp trong Hắc Tri Chu, thực lực thấp nhất là Thánh cảnh một sao.

Phương Dương từng bị Lăng Tiêu đuổi giết cũng có mặt trong đám người này, mặc dù không phải là áp chót nhưng cũng gần như vậy.

Hai người này vừa nói, Tổ Mã và Đông Trình Dương đều tỉnh táo lại, kết luận có nội ứng chỉ là suy nghĩ trong lòng mà thôi, trên thực tế họ không có chứng cứ xác thực, nếu chỉ vì một việc có lẽ mà gây nội chiến, nghi ngờ lung tung, chủ tử mà biết nhất định sẽ tức giận.

Cuối cùng họ quyết định nghe theo phương pháp của Đào Ôn Lương, phái một đoàn người tới chặn trước, tranh thủ một ít thời gian cho chủ tử, nếu thực lực không đủ cản mới lui lại, dù sao còn có Kỳ Lân tộc, Kỳ Lân tộc không thiếu cường giả.

Nhưng kế hoạch sao có thể theo kịp thay đổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status