Tự cẩm

Chương 289: Này một hồi ngẫu nhiên gặp được


Thiếu niên lang trước mắt dung mạo tú mỹ, dáng người đĩnh bạt, một bộ khoan bào màu xanh nhạt lấy bạch ngọc làm đai lưng, khóe mắt bờ môi treo ý cười nhàn nhạt, chẳng sợ đứng bất động ở nơi đó cũng thành phong lưu, chỉ sợ ngoài bảo nhi duyệt vô số người ra, chớp mắt thoáng nhìn đều khó có thể phát hiện thân phận nữ nhi gia của nàng.

Bảo nhi vừa đáng tiếc vừa tức giận: Một nữ tử phẫn thành nam nhân bộ dáng còn đẹp hơn cả tuyệt đại đa số ân khách lên hoa thuyền tiêu sái, này không phải xát tim* ( kiểu như xát muối vào tim) sao.

Xát tim liền xát tim đi, hỏi xong chuyện rồi không nhanh nhanh chạy lấy người đi còn muốn cùng đầu bài uống trà, không có khoan kim cương thì đừng mong ôm nghề gốm sứ*?

( Đây là một câu tục ngữ của người trung quốc ý chỉ đừng tùy tiện nói ra việc mình không làm được.)

Bảo nhi lặng lẽ bĩu môi, theo sau vung khăn hương: “Thật là không khéo, hôm nay Oanh Oanh cô nương của chúng ta có khách quý.”

Nói tới đây, bảo nhi đắc ý xoa xoa hoa lụa bên tóc mai.

Yến Xuân ban của các nàng xác thật không lớn, hoa thuyền so ra kém hoa thuyền rộng rãi hoa lệ đứng đầu sông Kim Thủy, hoa nương cũng kém xinh đẹp hơn người ta, vì thế bình thường tới Yến Xuân ban tiêu khiển đều là một ít khách nhân cấp độ không cao lắm.

Nhưng mà hôm nay có điểm không tầm thường, chẳng những tới một vị tiểu nương tử cổ cổ quái quái như thế, mà trước tiểu nương tử còn có một vị công tử điểm danh muốn gặp đầu bài Oanh Oanh. Người ta không chỉ lớn lên tuấn tú, ra tay còn rộng rãi, vừa thấy là xuất thân bất phàm, Oanh Oanh ỷ vào là trụ cột của Yến Xuân ban ngày thường vẫn hay làm bộ làm tịch, đêm nay mới ở trên lầu liếc mắt một cái liền chạy ra nghênh đón ngay.

Phải nói, lúc trước khi bảo nhi vừa phát hiện thân phận nữ tử của Khương Tự, trong đầu còn hoài nghi nàng chính là tới là vì vị công tử này.

Về phần những lão gia hỏa bụng phệ kia hoặc là thư sinh biết đọc vài câu thơ, lão bà trong nhà ăn no rửng mỡ mới để bụng như vậy.

Khương Tự nhíu mày nhìn bảo nhi.

Một đầu bài của hoa thuyền có khách nhân là chuyện thực bình thường, nàng xác thật không thể chỉ trích bảo nhi có lệ với nàng.

Nhưng tới đều tới rồi, không nhìn đầu bài kia một cái thật là không cam lòng.

Khương Tự đối với đầu bài của Yến Xuân ban không phải không có hoài nghi.

Nếu người ám hại trưởng tỷ chuộc đi Vũ nhi, mà Vũ nhi là nha đầu hầu hạ đầu bài của Yến Xuân ban, sao biết được giữa người nọ với đầu bài không có mờ ám.

Chẳng lẽ nói Chu Tử Ngọc với đầu bài của Yến Xuân ban có chuyện xưa, trước chuộc thân cho nha đầu của đầu bài đưa đến bên người trưởng tỷ, là vì muốn hãm hại trưởng tỷ tiện thể cho đầu bài thay vị trí?

Khương Tự âm thầm lắc lắc đầu.

Chu Tử Ngọc nếu thực sự có quyết định này, còn không có đầu óc bằng Nhị Ngưu.

Bất luận như thế nào, hoa nương đầu bài của Yến Xuân ban vẫn phải gặp một lần.

“Công tử à, sớm sớm trở về đi.” Bảo nhi ngoài cười nhưng trong không cười khuyên nhủ.

Khương Tự nhăn mi rồi chậm rãi giãn ra, hơi hơi mỉm cười với Bảo nhi: “Nếu hôm nay không có duyên nhìn thấy Oanh Oanh cô nương, vậy đêm mai ta lại đến cũng được.”

Da mặt bảo nhi run lên, son phấn thật dày đều rớt không ít, cường cười nói: “Đêm mai Oanh Oanh cô nương cũng có người hẹn……”

Khương Tự dựa nghiêng lan can nhàn nhạt cười: “Vậy ngày sau tới tiếp, ta rất nhàn.”

Bảo nhi thầm nhổ một tiếng, vung khăn: “Nô gia đưa công tử rời thuyền đi.”

Lúc này còn sớm, đại bộ phận hoa thuyền còn đậu ở bên bờ chờ các khách nhân lên thuyền. Thân tàu hơi lắc lư, quang ảnh của đèn lồng màu đỏ treo trên lan can in trên mặt nước cũng đong đưa theo, vô số tia vàng vụn tụ lại rồi lại tản ra, làm mặt nước bình tĩnh trở nên thần bí khó lường, lại có loại kiều diễm chỉ thuộc về sông Kim Thủy.

Khương Tự biết lưu lại nữa cũng sẽ không có thu hoạch gì, hơi gật đầu, theo bảo nhi đi ra ngoài.

Bảo nhi lặng lẽ thở ra.

Cuối cùng cũng đuổi được cô nãi nãi này đi.

Hai người một trước một sau, lão Tần đi ở phía sau cùng, mắt thấy sắp đi đến thang gỗ gần nhất. Mà lúc này, trên thang gỗ lại vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.

Khương Tự theo bản năng ngẩng đầu.

So ra kém trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, chỗ thang gỗ ánh sáng hơi tối, mặt người nọ có một nửa giấu ở trong bóng đêm, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dáng.

Nhưng Khương Tự chỉ nhìn lướt qua liền sửng sốt.

Người từ trên thang gỗ vững bước xuống dưới ấy thế mà là Úc Thất!

Hắn thế nào lại ở chỗ này?

Chẳng qua chỉ trong chớp nhoáng, khoảng cách giữa hai người chỉ còn có mấy cái bậc thang.

Khương Tự phản xạ có điều kiện cúi đầu, bước nhanh hơn.

Thanh âm bảo nhi đúng lúc vang lên, nhiệt tình lại vui sướng: “Nha, công tử sao lại đi rồi, không lẽ Oanh Oanh chúng ta không hầu hạ ngài tốt?”

Oanh Oanh?

Khương Tự đi không được rồi, ngước mắt đảo qua.

Chỗ lan can lầu hai, một nữ tử áo đỏ u u oán oán nhìn chằm chằm bóng lưng Úc Cẩn, tràn đầy không nỡ.

Nữ tử ước chừng tuổi tròn đôi mươi, thắt búi tóc đọa mã kế lỏng lẻo, váy dài trễ ngực rũ đến mắt cá chân, sáng ngược với mảng lớn tuyết trắng trước ngực chính là một đôi chân trần tinh xảo.

Khương Tự nhãn lực không tồi, thậm chí có thể nhìn thấy móng chân nữ tử tô thành đỏ tươi tiên diễm.

So với tư thái ăn mặc, gương mặt kia lộ vẻ muốn khen cũng chẳng có gì để khen. Đương nhiên có thể xưng là mỹ lệ, nhưng chỉ là mỹ lệ tầm thường thôi.

Ít nhất ở trong mắt Khương Tự, đầu bài Oanh Oanh của Yến Xuân ban so từ dung mạo thì kém hơn trưởng tỷ không ít.

Mấy cô nương của Khương gia bất luận tính tình như thế nào, về bề ngoài đều không thua ai.

Đương nhiên, Khương Tự sẽ không đơn từ dung mạo liền kết luận giữa Chu Tử Ngọc với Oanh Oanh là trong sạch. Chung quy nàng ta cũng không xấu, như Quý Sùng Dịch đó, lòng tràn đầy nhớ thương một tiểu gia bích ngọc đấy thôi.

Trong nháy mắt thiếu niên trên thang lầu đã đi xuống, cặp mắt đen bóng lướt qua bảo nhi sóng lớn trước ngực run rẩy nhìn về phía Khương Tự.

Cứ việc Khương Tự ăn mặc nam trang, lại xảo diệu sửa lại ngũ quan cùng màu da, nhưng khi ánh mắt lạnh lẽo như có thể nhìn thấu hết thảy nhìn qua, nàng không khỏi có hơi chột dạ, ma xui quỷ khiến kéo bảo nhi vào trong lòng ngực.

Bảo nhi ngây ngẩn cả người, Úc Cẩn ngây ngẩn cả người, kỳ thật bản thân Khương Tự cũng ngây ngẩn cả người.

Cũng may da mặt nàng đủ dày, phản ứng rất nhanh, học bộ dạng của những nam nhân hay dạo thanh lâu, một tay ôm lấy vai bảo nhi, một tay ở bên hông bảo nhi nhéo một phen, thô giọng nói: “Ta thích người như ma ma vậy, không bằng ma ma bồi ta trò chuyện, chúng ta trở lại chỗ cũ đi.”

Khóe miệng bảo nhi co quắp.

Chỗ cũ? Tiểu nha đầu này rốt cuộc làm cái quỷ gì?

“Đi thôi.” Khương Tự âm thầm tăng lớn sức lực đẩy bảo nhi một phen.

Bảo nhi trực giác không đúng, xem ở mặt mũi một chồng ngân phiếu mà không có chọc thủng.

Đi chỗ cũ thì thế nào, đối phương một nữ tử yếu đuối còn có thể dùng sức mạnh với nàng ta hay sao?

Khương Tự nửa ôm nửa kéo bảo nhi, chịu đựng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Úc Cẩn đi vào trong, bảo nhi quay đầu lại cười nói: “Xin lỗi rồi, công tử, nô gia nơi này có khách nhân, chờ lần sau ngài đến nô gia nhất định cẩn thận tiếp đón nha……”

“Từ từ.” Úc Cẩn nặng nề kêu một tiếng, sải bước đi qua.

Bảo nhi vứt cái mị nhãn: “Công tử nếu như không có an bài khác, để cho Oanh Oanh đón tiếp ngài thôi, ngài xem nô gia thật sự không thể phân thân ——”

Úc Cẩn duỗi tay túm bảo nhi từ trong ngực Khương Tự ra, một tay bắt lấy đầu vai Khương Tự.

“Dô, đây là thế nào, vì nô gia mà hai vị công tử đánh nhau thật không đáng mà.” Bảo nhi cười hoà giải.

Thiếu niên ánh mắt đen sâu, mang theo một loại ý vị nguy hiểm nào đó nhìn thật sâu Khương Tự một cái, xoay người bỏ đi.

Hắn thế mà ở chỗ này phát hiện A Tự, đây thật đúng là trăm triệu không thể tưởng được mà!

Không tức giận, không tức giận, chờ hỏi rõ lại nói.

Úc Thất hoàng tử yên lặng khuyên chính mình một hồi lâu, mới hòa hoãn lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status