Tự cẩm

Chương 419: Tai họa ngầm 


Hoàng cung đứng sừng sững trong ánh mặt trời vàng chói, vẫn như cũ nguy nga trang nghiêm, là nơi vô số người trong thiên hạ này khát khao.

Lục tục có xe ngựa càng lúc càng xa.

Khương Tự cùng Úc Cẩn rời khỏi hoàng cung, đi hướng xe ngựa Yến Vương phủ dừng ở một bên.

Đánh xe chính là lão Tần, giúp Khương Tự bung dù che nắng chính là A Xảo.

Khương Tự từ trước đến nay cảm thấy bất luận kẻ nào cũng đều có sở trường, mấu chốt là phải dùng ở nơi thỏa đáng.

A Man đanh đá lớn mật, ngày thường cùng các phủ lui tới đều có thể mang ra ngoài, dù sao thiệt thòi cũng là người khác thiệt thòi. A Xảo ổn trọng cẩn thận, đi theo tiến cung là thỏa đáng nhất.

Tới bên xe ngựa, A Xảo đi nhanh vài bước xốc lên màn xe, đỡ Khương Tự lên xe.

Úc Cẩn muốn lên xe theo, bị Khương Tự liếc xéo một cái: “Không phải cưỡi ngựa tới?”

“Muốn nói với nàng mấy lời.”

Khương Tự nhìn nhìn ngựa đi ở phía trước xe ngựa, thấp giọng nói: “A Xảo ở đây, chàng chen vào làm cái gì? Lúc này phụ thân bọn họ phỏng chừng chờ đến sốt ruột rồi, qua sớm sớm chút đi.”

Úc Cẩn đành phải chết tâm, tiếp nhận dây cương lão Tần đưa qua xoay người lên ngựa, đi ở bên cạnh xe ngựa.

Lão Tần vung roi ngựa, xe ngựa đón ánh mặt trời chậm rãi chuyển động.

Cách đó không xa có một chiếc xe ngựa, màn cửa sổ xe thêu vân văn vàng chìm lặng yên buông xuống, đồng thời chặn ánh mặt trời chói mắt.

Trong thùng xe bố trí cực kỳ xa hoa, tràn ngập mùi hương thanh nhã hợp lòng người.

Vinh Dương trưởng công chúa dựa nghiêng vào vách tường xe, liếc nhìn nữ nhi một cái.

“Minh Nguyệt, Yến Vương phi không hòa thuận với con?”

Vinh Dương trưởng công chúa hỏi đến đột nhiên, Thôi Minh Nguyệt nao nao.

Tiện nhân họ Khương đương nhiên không hòa thuận với ả, thậm chí còn không thèm che giấu không thích ả, nhưng những việc này ả cũng không nói với mẫu thân.

Vinh Dương trưởng công chúa hơi hơi khép mắt: “Con nhất thời hồ đồ dính dáng đến họ Chu, lúc này mới cùng Yến Vương phi kết ân oán, vốn không coi là đại sự gì, cố tình Yến Vương phi đầu tiên là từ một cô nương Bá phủ tầm thường nhảy thành Vương phi, mà nay lại được Hoàng Thượng coi trọng, cái này liền không thể không thèm để ý……”

Thôi Minh Nguyệt ngồi bên cạnh, rũ mắt lẳng lặng nghe.

“Tóm lại, danh tiếng của Yến Vương phi đang nổi, con về sau ít đối chọi gay gắt với nàng ta đi.”

Thôi Minh Nguyệt nâng lên mi mắt, ý cười cất giấu trào phúng: “Mẫu thân kiêng kị Yến Vương phi?”

Vị mẫu thân cùng phụ thân ồn ào đến túi bụi, đánh đập hạ nhân không chút nào nương tay trong ấn tượng của ả thế mà cũng biết thoái nhượng.

“Kiêng kị?” Vinh Dương trưởng công chúa liếc ngang nữ nhi một cái, cười lạnh, “Hoàng Thượng tại vị sắp hai mươi năm, được ông ta coi trọng không có một ngàn cũng có 800, những người đó lại như thế nào? Hoa đẹp cũng tàn, thời trẻ qua mau, lúc danh tiếng đang nổi bật tránh đi mũi nhọn mới không mất mặt.”

Nói tới đây, Vinh Dương trưởng công chúa hơi điều chỉnh tư thế, thần thái càng thêm lười biếng: “Mấu chốt là không cần chọc Thái Hậu tức giận, không cần chọc Hoàng Thượng tức giận, đây mới là mấu chốt nhất.”

Yến Vương phi lại như thế nào? Cho dù là Yến Vương thấy bà ta cũng phải quy quy củ củ gọi một tiếng cô cô. Chính là hoàng huynh này đợt này nhìn Yến Vương phi thuận mắt, giờ lại đi xích mích với Yến Vương phi chính là ngu xuẩn.

“Nữ nhi đã biết.” Thôi Minh Nguyệt không nóng không lạnh đáp ứng, trong lòng lại có phần khinh thường.

Có vài người là mèo bệnh, nhất thời đắc chí không đáng để lo. Nhưng có vài người là mãnh hổ, không thừa dịp lúc còn non bóp chết, tương lai mới chân chính là họa lớn.

Yến Vương phi chính là một con mãnh hổ như vậy, ả tuyệt không thể để cho đối phương có thời gian trưởng thành!

Thôi Minh Nguyệt trở lại phủ Trưởng công chúa, một hơi uống cạn trà hoa tỳ nữ dâng lên, vẫn như cũ không xua được cơn nóng nảy trong lòng.

“Cô nương ——” Tỳ nữ bên người muốn nói lại thôi.

Thôi Minh Nguyệt nhíu mày: “Ấp a ấp úng làm cái gì?”

Tỳ nữ vội nói: “Nô tỳ có chuyện này muốn bẩm báo với cô nương.”

“Nói đi.” Thôi Minh Nguyệt để chén trà lên trên bàn, không kiên nhẫn nói.

Tỳ nữ theo bản năng nhìn xung quanh vài lần, thấp giọng nói: “Cô nương, hôm nay nô tỳ theo ngài tiến cung, không phải chờ ở thiên điện sao, kết quả nhìn thấy một người không tưởng được.”

“Ai?”

“ Tỳ nữ của Yến Vương phi.”

“Thì tính sao?” Thôi Minh Nguyệt hoàn toàn không có ấn tượng với nha hoàn bên người Khương Tự, không cho là đúng hỏi.

Tỳ nữ vẻ mặt cổ quái: “Nô tỳ từng ở cửa hàng thường xuyên mua Hương lộ cho ngài gặp được nàng ta, lại thấy nữ chưởng quầy của Lộ Sinh Hương có phần cung kính nàng ta, nhìn không giống tiếp đãi khách nhân, mà là tiếp đãi chủ nhân ……”

Thôi Minh Nguyệt đột nhiên ngồi thẳng người, thần sắc trịnh trọng hẳn: “Ngươi là nói ——”

Tỳ nữ vội nói: “ Chính là hôm nay nô tỳ ở trong cung gặp được nàng ta, mới nhớ tới tình hình ngày ấy có chút cổ quái, cho nên bẩm báo với cô nương……”

“Làm không tồi.” Thôi Minh Nguyệt khen một tiếng, tay đặt ở trên bàn nhẹ nhàng gõ mặt bàn.

Nữ chưởng quầy Lộ Sinh Hương có thái độ cung kính với một tỳ nữ?

Thôi Minh Nguyệt không khỏi nhớ tới ngẫu nhiên đi vào cửa hàng son phấn không đáng chú ý kia, lại ngoài ý muốn phát hiện Hương lộ của tiểu điếm kia phá lệ dễ ngửi, từ đó liền thường xuyên sai tỳ nữ đi mua Hương lộ, ngẫu nhiên cũng sẽ đi dạo một chút.

Quần áo trang sức của ả đều cho thấy thân phận quý nữ, lại không thấy nữ chưởng quầy kia vâng vâng dạ dạ gì.

Lấy thái độ của nữ chưởng quầy đối với tỳ nữ của Yến Vương phi —— Thôi Minh Nguyệt nhướng mày, tay mở ra đè lại mặt bàn.

Chẳng lẽ nói chủ nhân phía sau cửa hàng son phấn đó chính là Yến Vương phi?

Thôi Minh Nguyệt nhắm mắt lại, lông mi nhỏ dài và dày như cây quạt nhỏ ở dưới mắt tạo ra một bóng râm, tựa như tâm tình ả trải qua thời gian dài âm trầm, mà mí mắt hơi hơi rung động lại biểu hiện ra nội tâm kích động giờ phút này.

Đó là kích động mang theo hưng phấn.

Nếu chủ nhân phía sau Lộ Sinh Hương thật sự là Yến Vương phi, muốn Yến Vương phi bị té ngã liền dễ như trở bàn tay.

Thôi Minh Nguyệt nghĩ đến trong Trường Sinh Điện Úc Cẩn đĩnh đạc nói chuyện, Khương Tự thái độ thản nhiên như thường, cùng với hai người trong lúc lơ đãng ăn ý đối diện, hết thảy đều kích thích thần kinh ả, làm ả có xúc động muốn hủy diệt hai người.

Dựa vào cái gì bọn họ có thể cầm sắt hòa minh, rực rỡ lóa mắt?

Vậy trước bắt đầu từ Lộ Sinh Hương đi, xem Yến Vương phi lần này còn đắc ý như thế nào.

Đám người Đông Bình Bá phủ xác thật chờ đến sốt ruột.

Tuy rằng nhận được tin nói vợ chồng Yến Vương phải tiến cung dự tiệc trước, nhưng Phùng lão phu nhân vẫn sai người canh ở cửa, để khi vợ chồng Yến Vương đến lập tức đón vào.

Đông Bình Bá phủ ra một vị Vương phi đường đường chính chính, chỉ cần tưởng tượng như vậy, Phùng lão phu nhân liền nhịn không được kích động.

Từ sau khi Khương Tự xuất giá, Phùng lão phu nhân tựa như nằm mơ vậy, ngày hồi môn mà nhất thời không gặp được người là trái tim liền không yên ổn.

Mắt thấy mặt trời dần ngã về Tây, trong lòng mọi người bắt đầu bất ổn.

“Lúc này rồi, sẽ không phải không tới chứ?” Khương Trạm đứng ở cổng lớn, khoanh hai tay lầm bầm.

Khương An Thành trừng hắn một cái: “ Bớt nói nhảm, ngày thứ ba lại mặt có thể không tới à? Cho rằng muội muội mày cũng không đáng tin cậy như mày chắc?”

Khương Trạm cạn lời nhìn trời.

Phụ thân đại nhân lại bắt đầu giận chó đánh mèo.

Hình như từ sau khi Tứ muội lấy chồng, phụ thân liền trở nên đặc biệt thích gây sự.

Ngẫm lại cũng phải, hai ngày này hắn đến Hải Đường Cư một chuyến, nhìn thấy bàn đu dây dưới tàng cây trống rỗng đều cảm thấy hụt hẫng, huống chi phụ thân.

“Tới rồi, tới rồi!” Quản sự canh giữ ở bên ngoài liếc mắt một cái nhìn thấy xe ngựa Yến Vương phủ, vội vàng ra nghênh đón.

Khương An Thành thăm dò nhìn thoáng qua, vội vàng quay lại.

“Phụ thân, ngài đi đâu á?”

Khương An Thành tức giận nói: “Về phòng chứ sao, chẳng lẽ lại bắt nhạc phụ như ta ở cửa nghênh đón con rể?”

Nhìn bóng dáng Khương An Thành chạy đi như bay, Khương Trạm lắc đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status