Tu chân nói chuyện phiếm quần

Chương 88: Đáng Tiếc, Bổn Tọa Không Cần...



- Kính mong tiền bối chỉ ra một đường sống. - Đàn chủ kiên trì hỏi.

- Đón được một đòn tấn công của bổn tọa, đương nhiên, bổn tọa sẽ không dùng hết sức mạnh. Chỉ cần ngươi còn sống trước đòn tấn công của bổn tọa, bổn tọa sẽ chừa cho ngươi một con đường sống. - Tống Thư Hàng giơ một ngón tay ra rồi nói.

Cảm giác xấu hổ, khi đạt tới điểm giới hạn, sẽ hoàn toàn tan nát cùng với tam quan.

Từ khi mở miệng xưng “bổn tọa” một hồi lâu, Tống Thư Hàng chẳng còn thấy ngượng nữa, nói cũng thuận miệng.

Sắc mặt đàn chủ từ tái nhợt chuyển sang sa sầm, một đòn của vị tiền bối bí hiểm này, dù cho không dốc toàn lực, nhưng chỉ cần rút phi kiếm ra là có thể quét bay nửa cái mạng của hắn rồi!

Nhưng hắn không có sự lựa chọn nào khác.

Hứng chịu một đòn tấn công, có thể sẽ chết, nhưng chí ít còn có một tia hi vọng.

Nếu không đồng ý với điều kiện này, thì chỉ cần tiền bối rút phi kiếm, là nhoáng một cái đã chém cho hắn đầu lìa khỏi cổ.

Hơn nữa...hắn còn có con bài chưa lật. Làm một quỷ tu tà đạo, hắn cũng có pháp môn quỷ dị giúp bảo vệ mạng sống, có thể dùng một lần “chết” làm cái giá để hứng chịu một đòn tấn công của đối phương.

Nghĩ đến đây, đàn chủ cắn răng bảo:

- Lời của tiền bối là thật sao?

- Ở thế giới tu sĩ, bổn tọa là người có máu mặt, sao có thể gạt hạng tiểu bối như ngươi. - Tống Thư Hàng lạnh lùng đáp, hắn tiếp tục dùng ánh nhìn khinh bỉ như nhìn một con kiến để nhìn đàn chủ.

Câu “là người có máu mặt”, Tống Thư Hàng đâu có nói sai. Bởi chỉ cần là người bình thường, không biến dị, thì đều có máu có mặt. Chẳng nhẽ các người không có máu, không có mặt sao?

- Kính mong tiền bối giơ cao đánh khẽ. - Đàn chủ cười khổ, nụ cười khổ của hắn khiến người ta cảm thấy dù cho chỉ nhìn từ xa thôi, cũng thấy đắng cay vô cùng.

Trong cơ thể của đàn chủ có một quỷ vật tinh thuần ngấm ngầm bò ra, lặng lẽ phủ quanh cơ thể của hắn.

Quỷ vật tinh thần là loại quỷ hồn không có oán khí, nên không sợ những pháp thuật trừ tà bình thường.

Đương nhiên, để tạo ra quỷ vật tinh thuần là một điều rất khó, bởi quỷ vật thường sinh ra từ oán hận. Quỷ vật tinh thuần phải là một kẻ vô cùng tốt, vô cùng thiện lương, tốt đến tận bản chất, kẻ này chết do oan khuất, nhưng vì tốt quá, nên chẳng thèm để ý tới sự oan khuất ấy. Nhưng kẻ như vậy sẽ có xác suất biến thành quỷ hồn tinh thuần.

- Nhận lấy một kiếm của bổn tọa! - Tống Thư Hàng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, ngón tay vung một cái, một lá bùa xuất hiện giữa những ngón tay của hắn.

Ấy chính là “Kiếm phù” mà Thất Sinh phù chủ tặng cho hắn.

Loại phù này được dùng khi tấn công, khi dùng, chỉ cần kích hoạt bảo phù, hô một chữ “kiếm” là được. Khi thi triển, nó có thể hóa thành một kiếm khí có sức mạnh của cảnh giới chiến vương tam phẩm hậu thiên. Nếu là tu sĩ chân sư nhị phẩm, không có phương pháp phòng ngự đặc biệt nào, thì một kiếm này đủ để mất nửa cái mạng.

Thấy bảo phù ấy, đàn chủ không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Thân là một tán tu nhỏ nhoi sống khổ sống sở, hắn ghét nhất mấy đứa giàu có cầm phù chú để đánh người!

- Đứng vững đi, tiểu bối. Cầu nguyện vận may của mình đi. - Tống Thư Hàng cầm bảo phù, khí thế cuồn cuộn, lòng không khỏi hưng phấn, - Kiếm!

Lúc ấy, tựa như có một bóng dáng mờ ảo xuất hiện sau lưng Thư Hàng.

Bóng dáng ấy giơ kiếm, chém thẳng về phía đàn chủ.

Luồng kiếm quang sáng chói lao ra từ kiếm phù, luồng sáng ấy vừa xuất hiện, mọi thứ trong xe như tan biến, như thể thế giới này chỉ tồn tại duy nhất luồng kiếm quang ấy!

Luồng kiếm quang ấy, chính là một kiếm pháp tuyệt diệu!

Trong nháy mắt, người bị kiếm quang ghim chặt như đàn chủ chợt thấy cơ thể mình như bị giam cầm, không tài nào nhúc nhích nổi.

Đến việc tránh né cũng chỉ là hi vọng mong manh. Hắn đành ngơ ngác đứng đó, trơ mắt nhìn luồng kiếm quang chém vào người!

Nhục nhã? Hận? Sợ hãi?

Trong lòng đàn chủ dậy lên bao cảm xúc phức tạp, không thể nói rõ thành lời.

Kiếm quang xẹt vào cơ thể, chỉ vang lên một tiếng “roẹt” rất khẽ.

Cơ thể đàn chủ bị cắt ngọt thành hai nửa như miếng đậu phụ, rồi đổ rầm xuống.

Miệng vết thương không rỉ ra chút máu nào.

Ông sư Tây hít sâu một hơi đầy kinh ngạc, thế là xong rồi sao? Một tu sĩ chân sư nhị phẩm mạnh nhường vậy, mà cứ thế là chết sao?

Bầu không khí trong xe chợt trở nên tĩnh mịch.

Tống Thư Hàng không buông lơi lòng cảnh giác, tay trái hắn cầm “giáp phù”, tay phải cầm hai lá “kiếm phù”, nhìn chằm chằm vào thi thể của đàn chủ.

Kẻ này là tu sĩ hoạt động ở chùa Quỷ Đăng từ năm, sáu mươi năm trước, chỉ cần đời sống không quá thê thảm, thì chí ít cũng sẽ có một hai thứ đồ giúp bảo vệ tính mạng.

Nghĩ đến đây, Tống Thư Hàng sầm mặt, trầm giọng nói:

- Coi như là cũng có chút tài năng, đã đón được một kiếm này của bộn tọa, bổn tọa cho ngươi một con đường sống, mau cút cho khuất mắt ta! Nhớ kỹ, đừng để bổn tọa nhìn thấy ngươi lần nữa! Vĩnh viễn không được xuất hiện nữa!

Tống Thư Hàng quá thành tạo cái kỹ năng giả vờ giả vịt này rồi.

Hòa thượng Tây sững sờ...nhát kiếm kia đáng sợ như vậy mà quỷ tu nhị phẩm này còn sống sao?

Sao có thể chứ? Nhát kiếm ấy đáng sợ thế cơ mà!

Nhưng, Tống Thư Hàng vừa nói ra lời ấy, thi thể bị chém thành hai nửa kia liền từ từ biến thánh khói đen rồi bay đi.

Rồi, đàn chủ mang sắc mặt trắng bệch và nghiêm trọng xuất hiện, trên trán có một vết kiếm rất sâu. Vào thời khắc hiểm nguy, dù hắn đã kịp dùng thủ đoạn giúp giữ lại tính mạng, nhưng nhát kiếm kia quá mạnh, nó vẫn dễ dàng để lại một vết thương sâu hoắm trên người hắn. Kiếm khí còn sót lại ở miệng vết thương, nó khiến hắn vô cùng đau đớn.

- Tạ ơn tiền bối đã không giết. - Đàn chủ cố nén cơn đau, cất giọng nói, - Vãn bối xin đi ngay bây giờ.

Nếu đã bị tiền bối phát hiện chuyện mình không chết, thì ở lại cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

Nhìn qua thì đối phương đúng là nhất ngôn cửu đỉnh, đồng ý thả cho hắn một con đường sống. Nếu không tránh đi, lỡ đâu lại chọc giận vị tiền bối này, khiến ngài có cớ tung một kiếm nữa thì hắn chỉ có toi đời.

Nói xong, quỷ tướng trọng thương sau lưng đàn chủ nhẹ nhàng bay tới, còn xách theo một cái vali đen.

Trong vali này chứa những tài sản vô cùng quan trọng với đàn chủ. Có nhiều thứ quá quý giá, hắn không dám để ở quảng trường La Tín, vậy nên, hắn cất hết vào vali này để có thể xách theo bất cứ lúc nào.

- Thế mà còn sống thật? - Gã hòa thượng Tây thật không tài nào tin nổi.

Nhìn gương mặt trắng bệch của đàn chủ, Tống Thư Hàng thoáng thở dài. Gã này, đúng là còn sống thật.

Để giữ lấy mạng sống, gã cũng liều thật.

Tiếc cho hắn. Nếu mình là một tiền bối nhất ngôn cửu đỉnh, và xem trọng mặt mũi, thì chắc cũng chừa cho hắn một con đường sống thật.

Nhưng, bổn tọa không cần mặt mũi nha! Thứ bổn tọa muốn, là giết chết ngươi!

Không giết được ngươi, bổn tọa ăn không ngon, ngủ không yên, cuộc sống sau này không được yên ổn.

Vậy nên, khi đàn chủ vừa nhấc vali lên, khốn khó xoay người lại định rời đi, thì Tống Thư Hàng liền tiếp tục ra tay!

- Kiếm! Kiếm! - Hắn kích hoạt cả tai lá kiếm phù đang cầm trên tay.

Ai mà biết đàn chủ còn có bí quyết giữ mạng nào không, thế nên tốt nhất là để hai lá kiếm phù cũng xông ên! Nếu không phải một người chỉ có hai tay, chỉ có thể dùng tối đa hai lá kiếm phù, thì Tống Thư Hàng hận không thể tung hết số kiếm phù mình đang có ra!

Kiếm quang sáng chói được kích hoạt một lần nữa, hai luồng kiếm qua cùng trảm xuống đàn chủ.

Trước lúc xoay mình rời đi, đàn chủ cũng giữ cảnh giác rồi, nhưng chẳng hề có tác dụng.

Hai luồng kiếm quang quá nhanh, hơn nữa, khi đã bắt được mục tiêu thì còn có khả năng giam cầm hắn.

Sau khi kiếm quang tan mất, cơ thể đàn chủ bị cắt thành bốn miếng, rơi rầm rầm xuống đất. Nhưng lần này, hắn chẳng còn thủ đoạn này để giữ mạng sống nữa, chết chắc rồi.

Cơ thể của tu sĩ nhị phẩm vô cùng mạnh mẽ, dù bị cắt thành miếng, đàn chủ vẫn chưa chết hẳn. Đầu hắn nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng, trong lòng muốn tuôn ra cả ngàn câu chửi, nhưng cuối cùng chỉ có thể rặn ra được hai chữ đầu oán hận:

- Vô...sỉ!

Dù đã biết kẻ này tinh thông độc dược thì hẳn tính cách cũng thất thường lắm, nhưng vô sỉ tới mức này thì không thể tưởng tượng nổi.

- Ha ha, ngươi thích nói thế nào cũng được. - Tống Thư Hàng nhanh chóng rút ra một lá bảo phù, ấy chính là “phá tà phù”.

Đàn chủ đã bị hạ gục, nhưng con oán quỷ kia vẫn còn sống.

Diệt cỏ phải diệt tận gốc, để tránh hậu hoạn về sau!

Nếu Tống Thư Hàng chỉ có một thân một mình, thì chẳng cần sợ hậu hoạn nào. Nhưng tiếc rằng, hắn không chỉ có một thân một mình.

- Phá! - Linh lực của phá tà phù dậy lên cơn lốc, cuốn về hai bên của xe.

- Rít... - Quỷ tướng Khổ U ré lên một tiếng thảm thiết, Khổ U bị suy kiệt đến tận cùng, chưa kịp chạy trốn đã bị linh lực của phá tà phù tinh lọc.

Rầm. Chiếc vali màu đen rơi xuống sàn.

Mà cơ thể bị cắt bốn của đàn chủ đang hấp hối cũng bị linh lực của phá tà phù tinh lọc, khiến hắn chẳng thể tung đòn phản kích trước khi chết hắn.

Vừa nghĩ đến cảnh mình sắp chết, tâm trí đàn chủ trống rỗng, miệng thì thào đứt quãng:

- Đồ mất mặt! Nhất ngôn...cửu đỉnh, ta...khinh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status