Tu chân thế giới

Chương 496: Thần kỹ


Tả Mạc không lập tức tiến vào Thái Dương thần điện.

Loại việc chưa nghĩ đã làm rất ít khi phát sinh trên người hắn, dù cho phía trước có cả đống pháp bảo và tính thạch, đối với hắn cũng chỉ vật chết thôi.

Hắn cần có thời gian tiêu hoá, bất luận là ý niệm mà Thanh Lâm đại ca lưu lại cho hắn hay là việc không thể điều khiển thần lực. Ba lực biến mất, thần lực thành khiến hắn chỉ có duy nhất một lực lượng để dựa vào, nếu như không hiểu rõ thì đó chính là việc vô cùng nguy hiểm. Thái Dương thần điện không phả i là một vườn hoa đầy bình an, ngược lại, nguy cơ bốn bề. Dù cho hắn có được ý niệm do Thanh Lâm đại ca lưu lại cũng không thể tuyệt đối an toàn được.

Tả Mạc tập trung vào thần lực, rất nhanh hắn liền có phát hiện mới.

Xung quanh thân thể hắn tràn ngập một tầng "ý" nhàn nhạt, chúng nó giống như vụ khí vậy, xoay bốn phía quanh Tả Mạc. Điều này không khỏi khiến Tả Mạc liên tưởng tới hư tráo của yêu thú, này cũng có điểm tương tự hư tráo. Yêu thú từ tứ phẩm trở lên thì bên ngoài cơ thể sẽ xuất hiện một tầng hư tráo, đây là mốc quan trọng đánh dấu sự thoát ly khỏi phẩm cấp thấp.

Lẽ nào lúc này bản thân mình cũng tương tự như yêu thú?

Tả Mạc thì thầm trong lòng.

Những "ý" xoay quang cơ thể không chịu sự khống chế của Tả Mạc, bất luận Tả Mạc dùng cách nào cũng không thể khống chế được nó, chúng nó đều phớt lờ. Nhưng nó không phải không có lợi, Tả Mạc có thể cạm thụ được rất rõ ràng biến hoá của cảnh vật xung quanh.

Này so với thần thức không giống nhau. Trong phạm vi thần thức bao trùm, Tả Mạc có thể thẩy rõ ràng mọi thứ, đây là những lưu động của sức mạnh, giống như linh lực, như ma thể. Nhưng phạm vi của tầng "hư tráo" này là tất cả mọi thứ, dù chỉ là một hạt bụi cũng hiện ra vô cùng rõ ràng trong đầu hắn.

Tả Mạc nhạy cảm nhận ra được sự khác biệt trong đó, hơn nữa trong lòng hắn có dự cảm, hắn có thể nắm giữ được tầng "hư tráo" này!

Dự cảm này khiến hắn vô cùng hưng phấn.

"Hư tráo" là loại phụ thuộc vào thần lực, bản thân thần lực đã mang lại rất nhiều kinh hỉ cho Tả Mạc.

Uy lực!

Uy lực tuyệt đối!

Uy lực của thần lực vượt lên trên rất nhiều ba loại lực lượng!

Tả Mạc vẫn chưa thể điều khiển thần lực một cách tự nhiên, nhưng cả khi vậy thì uy lực mà thần lực biểu hiện ra đã khiến Tả Mạc vô cùng phấn khích! Tiện tay đấm một quyền vào tảng đá, không có tiếng nổ nào vang lên, không có đá vụn bay tung toé, tay phải của Tả MẠc như đao cắm vào đậu hũ, chìm sâu vào trong nham thạch!

Rút tay ra, bên trong nham thạch xuất hiện một cái hố thật sau to bằng nắm tay.

Một trượng!

Sâu một trượng!

Nếu có thể xẻ nham thạch ra sẽ phát hiện chiếc hố to bằng nắm tay này thẳng tắp.

Tả Mạc hít vào một hơi khí lạnh, ngay lập tức mừng rỡ như điên.

Một quyền này nhìn như bình thương nhưng lại ẩn chưa ảo diệu. Hố sâu một trượng đủ để nói lên sức mạnh khủng khiếp của một quyền này, có thể so sánh nó với phi kiếm. Mà hình dạng của hố thẳng tắp từ trên xuống dưới nói lên sức mạnh của một quyền này ngưng tụ tại một điểm, không phát tán ra ngoài chút nào!

Tả Mạc hiểu rõ điều này đáng sợ ra sao!

Mặc dù bản thân có đại nhật ma thể nhưng hắn không thể làm ra được điều này.

Hắn nhìn hai tay mình, nhất thời sửng sốt.

Trắng nõn, mượt ma, tinh tế giống như tay phụ nữ vậy, có phải tay mình đây không? (moá, chuyển giới à) Không thể lầm được! Tả Mạc như mơ, hắn nhớ rất rõ ràng, hồi trước bàn tay mình giống như được tạo ra bởi sắt thép, kim chúc sáng bóng.

Bàn tay này quá đàn bà! Không chỉ có mỗi da biến đổi, toàn bộ bàn tay so với trước đây thì nhỏ hơn chút.

Tả Mạc cảm thấy hơi khó chịu.

Ngược lại hắn lại rất ưa thích kiểu tràn ngập sức mạnh, phong cách thô kệch, bàn tay đúng chất nam nhân kia.

Lẽ nào thần lực cải biến tướng mạo của mình?

Vừa nghĩ đến đây, Tả Mạc giật mình vội vàng lấy trong giới chỉ ra một thanh đại kiếm, dựa vào thân kiếm bóng loáng như gương mà soi bản thân.

Đầu tiên hắn thở ra đầy nhẹ nhõm nhưng sau đó trán nhíu lại.

Tướng mạo không biến hoá quá nhiều nhưng thân thình so với trước đây thì gầy đi không ít. Lúc trước do tu luyện đại nhật ma thể nên thân thể hắn rất cân đối, làm người nhìn cảm thấy sự mạnh mẽ. Nhưng bây giờ sự mạnh mẽ đó biến mất, trái lại còn có cảm giác "thanh tú"!

Không sai, chính là thanh tú!

Tâm trạng Tả Mạc trở nên vô cùng tồi tệ, hắn ghét nhất là đồ mặt trắng!

Kì thực nếu đứng ở góc độ người khác nhìn vào sẽ thấy Tả Mạc trở nên nhã nhặn hơn rất nhiều, điều này không những không khiến hắn trở nên khó coi trái lại còn có chút gì đó hào hoa phong nhã.

Tả Mạc là một ác ôn chuẩn, một lưu manh ưu tú, tuyệt đối không phải là thanh niên tốt.

Bất luận Tả Mạc cảm thấy khó chịu thế nào thì sự biến hoá của thân thể cũng không chịu ảnh hưởng của hắn. Lẽ nào các đại năng thời viễn cổ lại thích điều này?

Mẹ kiếp!

Tả Mạc bất mãn mà âm thầm hỏi thăm mười tám đời các đại năng của Thái Dương thần điện, rồi hắn quyết định không lãng phí thời gian vào vấn đề đau đầu này nữa.

Ở trong thần điện đang có vô số bảo vật chờ mình đó!

Tả Mạc vất vấn đề đàn bà kia lại phía sau, ổn định tinh thần bắt đầu tìm hiểu thần lực.

Sau một lúc tìm tòi, hắn phát hiện ra một dị thường khác – Định Phách Thần Quang lại tiến vào trong thần lực.

Tả Mạc kinh ngạc nhưng không khẩn trương quá độ. Định Phách Thần Quang vốn chỉ có một tia, ít đến đáng thương, giống hệt thần lực, không thể điều khiển được.

Hai cái này đúng là ngưu tầm ngư, mã tầm mã!

Một khi quyết tâm nghiên cứu cái gì thì Tả Mạc rất nhanh sẽ tập trung cao độ.

Hắn dùng các phương pháp mà hắn biết thử thần lực, dần dần hắn hiểu ra một số ảo diệu. Ví dụ như hắn phát hiện ra nếu như hắn hút linh lực vào trong người thì linh lực sẽ rất nhanh bị thần lực thôn phệ. Hắn tu luyện ma thể cũng có kết quả tương tự, thần lực sẽ chủ động hấp thu sức mạnh từ hắn, điều này cũng giải thích tại sao thể hình của giờ đây có chút gầy yếu.

Rất phấn khích, nhưng ngay sau đó hắn phát hiện ra không thể khống chế được linh lực.

Tả Mạc từ "Thanh Đằng" tìm được đáp án. Tuy "Thanh Đằng" là công pháp tu luyện của bộ lạc Thanh Đăng, trái ngược hoàn toàn so với bộ lạc Thái Dương nhưng nó cũng tu luyện thần lực, một ít kỹ xảo cơ bản không có khác biệt quá lớn.

Khống chế thần lực vô cùng phức tạp, cho dù là kỹ xảo cơ bản, Thân, Ý, Thức đều có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc.

Liên tiếp nghiên cứu vài loại kỹ xảo cơ bản, trong lòng Tả Mạc không khỏi cảm thấy kì quái. Thân, Ý, Thức… Đây không phải kỹ xảo khống chế ba lực lượng sao?

Tả Mạc bừng tỉnh đại ngộ.

Thần lực rốt cuộc là cái gì thì hắn chưa hiểu lắm nhưng khẳng định đó là kết quả của ba lực hợp nhất, cho nên hắn muốn khống chế cũng phải đồng thời dùng kỹ xảo của ba lực.

Hiểu ra điều này, Tả Mạc như được cổ vũ.

Nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra khó khăn trong việc này. Nói cách khác, hắn phải đồng thời vận khởi ma công, pháp quyết, yêu thuật đạt tới mức hoàn mỹ thì mới có thể điều khiển ma công.

Quá khó!

Chỉ lát sau, Tả Mạc giống như vừa ngoi từ dưới nước lên vậy, mồ hôi đầm đìa. Mất đi ma thể, trở lại với thân thể gầy yếu trước kia, thể lực không được tốt lắm.

Dựa theo yêu cầu của "Thanh Đằng", Tả Mạc vụng về vặn vẹo thân thể, như hán tử say rượu, cước bộ lảo đảo, quái dị hết biết. Cùng lúc đso, miệng lẩm bẩm không ngừng.

"Thanh Đằng chước hoa, u nguyệt như loan, sơn cao thuỷ thanh, hoà mục thả an… Như luật như lệnh…"

Hai con mắt hắn mở trừng trừng, trong đầu phác hoạ ra những hình vẽ tương tự yêu thuật đầy cổ quái.

Chưa phác hoạ xong hình vẽ thì hai chân mềm nhũn ra, Tả Mạc không khống chế được, ngã dập mông xuống đất.

Hít hà!

Tả Mạc cố gắng thở, hai mắt mở to.

Nghỉ đúng nửa giờ, hắn mới có thể bình thường trở lại, hai mắt dần khôi phục thần thái.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu ra tại sao thần lực lại biến mất!

Phức tạp khó khăn trong tu luyện như vậy, không bị đào thải mới là lạ. Hắn thực sự không thể tưởng tượng ra nổi, những đại năng viễn cổ làm sao có thể nghĩ ra loại dày vò như này.

Hắn không chút nghi ngờ, sự xuất hiện của ba lực tám chín phần là do không chịu được sự dày vò khi tu luyện thần lực. Khi đem phân tách thần lực thành ba loại như vậy thì độ khó sẽ giảm xuống và chỉ tu được một cái.

Nhưng khiến hắn khóc không ra nước mắt chính là khi thần lực xuất hiện thì ba lực trên người hắn đều biến mất. Hơn nữa bản chất trời sinh của thần lực là thôn phệ các lực lượng khác, điều này có nghĩa dù cho bây giờ hắn bắt đầu tu luyện lại ba lực thì cũng không thể nào có tiến bộ.

Chết tiệt!

Tả Mạc mặt tái mét, thần kỹ hắn vừa tu luyện tên là "Thanh Hoa", là một chiêu trong mười chiêu cơ sở của "Thanh Đằng", nghe nói nhi đồng mười tuổi đã có thể luyện thành.

Mười tuổi…

Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi lật xem qua "Thanh Đằng", tìm thứ gì đó đơn giản hơn.

Bất cứ loại thần kỹ nào đều bao hàm ba thứ trên, kê vũ, pháp lệnh, thiên tế.

Kê vũ là một loại ngôn ngữ cơ thể phi thường đặc biệt, Tả Mạc nhận thấy đây là một loại mê dại loạn vũ.

Pháp lệnh đó là pháp lệnh, chú ngữ, điều động.

Còn thiên tế đó là câu thông thiên địa.

Chỉ khi ba cái đạt tới mức hoàn mỹ mới có thể thi triển được thần lực.

Cuối cùng không phụ công sức bỏ ra, Tả Mạc đã tìm được trong phụ lục một loại thần kỹ đơn giản nhất – Khinh chỉ.

Tả Mạc chọn nó chỉ bởi một nguyên nhân rất đơn giản, kê vũ chỉ cần múa ngón tay, không gì có thể thích hợp hơn, chỉ pháp năm xưa Tả Mạc chưa từng quên.

Quả nhiên, với cơ sở là chỉ pháp, rất nhanh Tả Mạc có thể hoàn thanh kê vũ, tất nhiên là nó rất đơn giản, chỉ gồm ba động tác.

Nhờ điều này mà lòng tin của Tả Mạc tăng lên nhiều.

Pháp lệnh rất đơn giản, chỉ có một từ.

Khó nhất chính là thiên tế, Tả Mạc mất tròn một giờ mới có thể thành thục.

Nhưng sau đó Tả Mạc phát hiện ra dù hắn đã nắm tương đối vững ba thứ nhưng khi phối hợp thì không đơn giản như hắn nghĩ. Tình huống được cái này mất cái kia xảy ra, ba cái luôn không thể phối hợp một cách hoàn mỹ.

Tả Mạc không nổ giận, thất bại đối với hắn đó là chuyện thường ngày.

Hắn tập đi tập lại.

Mồ hôi từ trên trán chảy xuồng ròng ròng, hắn mệt rồi, một lần nữa hắn cảm nhận thấy sự mệt mỏi mà đã lâu lắm rồi mới có, hắn cắn răng cố gắng kiên trì.

Ngón tay biến hoá vô cùng, chỉ thẳng vào nham thạch cách đó không xa, quát lớn: "Phá!"

Hai mắt trợn tròn, thiên tế trong nháy mắt đã hoàn thành!

Thần lực trong cơ thể khẽ động.

Ầm!

Một tiếng động vang lên, Tả Mạc sửng sốt.

Thành công rồi? Chẳng lẽ thành công rồi sao?

Hắn nhìn về nơi vừa phát ra âm thanh kia, con ngươi trong phút chốc trợn tròn, cả ngươi ngây ra.

Một thạch động đường kính khoảng một trượng bỗng xuất hiện trước mặt hắn.

Tả Mạc vô thức đi tới trước miệng thạch động, nhìn động khẩu còn cao hơn cả bản thân khiến Tả Mạc có chút hoảng hốt. Bên trong thạch động trơn trượt giống như dùng đao bào mòn, tối đen như mực, Tả Mạc bước từng bước vào bên trong.

Một trượng, hai trượng, ba trượng…

Hai mươi trượng, động này sâu hai mươi trượng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status