Tu chân thế giới

Chương 575: Đấm chết


Bạo không là khoảnh khắc khi thân thể tránh khỏi trói buộc trong không khí sinh ra hiệu ứng bùng nổ.

Mặc dù theo lý luận mà nói, kỹ xảo này không khó, hơn nữa từ thống lĩnh giai đã có thể lĩnh ngộ được nhưng ma tộc có thể lĩnh ngộ bạo không đã ít lại càng ít. Bởi bạo không cần kỹ xảo trụ cột vô cùng toàn diện, lực khống chế mỗi bộ phận trong thân thể, hơn nữa còn phải thật cân đối.

Song những thứ này, khi còn trẻ con, lúc bắt đầu tu luyện kỹ xảo, rất ít người tu luyện hết từng môn một. Ma công cũng có trọng điểm, cân đối cũng đồng nghĩa với việc không thứ nào thật sự xuất sắc. Đối với ma tộc cạnh tranh kịch liệt tàn khốc, rất ít người chọn lựa như vậy.

Ma tộc có thể thực hiện bạo không chưa chắc đã mạnh nhưng phương diện khống chế thân thể nhất định phải vô cùng toàn diện.

Điểm lợi bạo không mang lại cũng rất không tồi, thoát khỏi sự trói buộc của không khí có thể khiến thân thể linh hoạt nhanh nhẹn hơn, tốc độ cao hơn, sức bật mạnh mẽ hơn. Hơn nữa ma tộc có thể thực hiện bạo không có kỹ xảo khống chế thân thể cân bằng toàn diện, khiến cho mọi động tác của hắn đều trong tình trạng cực kỳ cân đối và hợp lý.

Ví dụ như Tả Mạc lúc này!

Lưng hắn hơi cong lên như một chú mèo đang rình mồi, nắm tay khắc ma văn xanh đậm thu lại, kéo ra một luồng sáng kinh tâm động phách!

Động tác của hắn rõ ràng là nhanh như chớp nhưng hành động nào cũng rõ ràng lưu loát, hoàn mỹ không nói nên lời, mang theo vẻ đẹp khó tả, khiến người ta khó lòng dời mắt.

Song Bàng Thần chắc chắn không cảm thấy đẹp chút nào!

Vầng trán không biết từ lúc nào đã lấm tấm mồ hôi lạnh, chỉ có vừa chặn đòn vừa lui lại mà hắn cảm thấy mình như khổ chiến một thời gian dài, mệt mỏi vô cùng.

Lúc thường hắn tự xưng là tâm chí kiên định, song giờ đã có dấu hiệu bất ổn.

Mọi thứ đều do cảm giác áp bức mãnh liệt từ đối phương!

Cảm giác áp bức dời núi lật biển, khiến người ta hít thở không thông!

Chỉ có một quyền...

Cả đấu trường khiêu chiến lớn như vậy, không hiểu vì sao hắn lại có cảm giác mịt mờ chẳng biết trốn vào đâu. Nhìn thấy bạo không hắn liền biến sắc, đây không phải lần đầu hắn thấy bạo không, nhưng lúc này...

Ánh mắt hắn chìn chằm chằm vào một luồng sáng lưu lại trên không trung!

Thân thể không tự chủ được mà run lên lẩy bẩy, máu huyết toàn thân như cứng lại, mỗi khối cơ bắp như mất đi khống chế. Sát ý của đối phương vẫn luôn bao phủ lấy hắn, cho dù hắn trốn đi đâu cũng không thoát nổi.

Thời gian trong mắt hắn như chậm lại, vệt sáng màu xanh đậm khiến người ta kinh hãi kia cũng trở nên chậm lại.

Hắn như đã thấy trước được kết quả, hắn trốn không thoát! Hắn sẽ bị đòn này đánh tan thành cặn bã!

Con ngươi Bàng Thần bỗng nổi lên màu máu sậm, như con dã thú bị nhốt trong lồng, điên cuồng phản kích! Hắn dẫu sao cũng là một danh gia do trải qua vô số trận khiêu chiến, giãy ra khỏi sự sợ hãi, máu nóng bỗng dâng trào!

Chết... Vậy thì chết đi!

Khuôn mặt Bàng Thần vặn vẹo, ánh mắt trợn tròn, hoàn toàn không để ý tới luồng sáng đang đánh về phía mình, không lùi mà tiến, đánh thẳng về phía Tả Mạc!

Ma văn màu nâu như lân giáp mãng xà, tầng tầng lớp lớp, trải rộng khắp toàn thân Bàng Thần. Chúng như những vật sống chạy bên ngoài thân thể hắn, khiến thân thể hắn trở nên mềm mại như rắn, từng khối cơ bắp như vô số sợi dây thừng lớn do vô số sợi thép xoắn lại một chỗ.

Chân trái khẽ điểm, toàn thân uốn khúc theo một tư thế quỷ dị!

Mỗi khối cơ bắp đột nhiên thắt lại, như sợi dây thép co lại, lực lượng kinh người sau khi co vào lại lập tức bắn ra!

Lực lượng tầng tầng truyền tới, nhanh chóng tập trung ở tay phải hắn!

Ánh sáng nâu như hóa thành thực chất, bao phủ lấy tay phải hắn, như con mãng thú lè lưỡi rít gào, lại như cơn lốc quét khắp toàn trường.

Giảo Mãng Phác!

Con ngươi Lam Thiên Long trên khán đài đột nhiên lóe sáng, hai tay vô thức đâm thẳng vào vòng nham thạch bảo vệ.

Giảo Mãng Phác của Bàng Thần đã lợi hại hơn nhiều so với trước kia!

Lực lượng toàn thân chỉ trong khoảnh khắc đã tụ tập vào bàn tay phải Bàng Thần. Kỹ xảo phát lực quỷ dị này có sức bật cực mạnh, cho dù trong thành Thái An, cao thủ nhiều như mây, nó cũng rất nổi tiếng!

Ngay lúc Lam Thiên Long kinh sợ, biến cố lại phát sinh.

Ánh sáng nâu bao phủ nắm tay phải Bàng Thần không ngờ lại từ từ tan vỡ, phảng phất như một lớp bùn từ từ bong ra!

Một cái đầu mãng xà màu nâu rất sống động đột nhiên hiện ra!

Con ngươi lạnh như băng, cái đầu hình tam giác, thi thoảng lại phun đầu lưỡi ra, một màu nâu rõ rệt song lại khiến người ta có cảm giác như thấy đủ loại màu sắc!

Con mắt của mãng xà màu nâu nheo lại, cái miệng máu mở ra, hàm răng sắc bén như muốn nuốt thẳng người phía trước.

Bụp bụp, nắm tay Lam Thiên Long ấn xuống, một tảng nham thạch lớn bị hắn giật khỏi tầng bảo vệ.

Lam Thiên Long nhìn không dời mắt, một quyền vừa rồi của Tả Mạc đã khiến hắn thấy nhiệt huyết sôi trào. Tưởng xem vậy là đủ, không ngờ Bàng Thần lại đột phá ngay trước ranh giới sinh tử, khiến hắn hận không thể nhảy vào trong đấu trường

Bàng Thần trong lòng mừng rỡ như điên, không ngờ trong lúc nguy cấp này lại đột phá, lực lượng trước giờ chưa từng có bộc phát, tràn ngập mỗi cơ bắp hắn. Trước giờ hắn chưa từng cảm thấy mình mạnh mẽ như vậy!

Hắn tin, bất cứ thứ gì cũng sẽ hóa thành bột phấn dưới quyền này! Cho dù là cả một ngọn núi!

"Đi chết đi!"

Con mãng xà màu nâu điên cuồng gào thét như cơn sóng dữ, che lấp mọi âm thanh.

Bỗng nhiên, hắn thấy một đôi mắt, một đôi mắt lạnh lùng mà kiên quyết!

Hắn ngây người mất một lúc.

Luồng sáng màu xanh đậm như gợn nước kia đột nhiên lao thẳng vào tầm mắt hắn.

Đây... Đây là...

Đối phương như không hề né tránh, không hề do dự cũng như không hề phát hiện, nắm đấm phủ kín bởi ma văn xanh đậm đánh thẳng vào mãng xà!

Ha ha! Ngu ngốc!

Bàng Thần lúc này đột nhiên muốn cất tiếng cười to, hắn không ngờ đối phương lại tự đại đến mức này, thấy hắn đột phá mà vẫn chơi cứng đối cứng!

Đúng là ngu ngốc!

Chẳng lẽ hắn không biết, Giảo Mãng Phác sau khi đột phá, lực lượng sẽ tăng gấp mười à?

Gấp mười đấy!

Đúng là lực lượng khiến người ta say mê!

Đến đây nào, cho ngươi nếm thử lực lượng gấp mười lần!

Nụ cười của Bàng Thần đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn!

Song nụ cười của hắn bỗng trở nên cứng đờ, cảnh tượng trước mắt như chậm lại, thong thả mà lại rõ ràng. Hắn trơ mắt nhìn con mãng xà màu nâu từ từ đổ nát từ hàm răng trở đi!

Sao... lại như vậy...

Hắn không kịp suy nghĩ, bộp, con mãng xà màu nâu hóa thành một lớp sương mù, bay khắp nơi như bột phấn. Tiêng rít thê lương ngưng bặt lại.

Mười lần...

Ánh sáng màu lam che kín ánh mắt hắn.

oOo

Tả Mạc không hề liếc mắt nhìn đống máu thịt trên mặt đất, hắn thở hổn hển, một quyền vừa rồi đã hao gần hết lực lượng trong cơ thể hắn. Hắn hít sâu một hơi, thể lực khôi phục đôi chút. Hắn nâng nắm tay phải lên, ma văn xanh đậm trên đó cũng có vẻ nhạt đi không ít.

Tả Mạc nhớ lại một quyền vừa rồi.

Nếu chỉ là lực lượng cơ thể đơn thuần thì chắc chắn không thể thắng dễ như trở bàn tay thế được, chỉ tích tắc khi nắm tay tiếp xúc, một chút thần lực đột nhiên xuất hiện, do đó mới tạo thành Lưu Ly Thiên Ba kinh khủng như vậy!

Thần lực...

Tả Mạc như hiểu được điều gì.

Song rất nhanh chóng, Tả Mạc khôi phục tinh thần. Toàn bộ khán đài tĩnh lặng, mọi người há hốc mồm, mặt trắng bệch, vẻ sợ hãi cứng lại trên mặt.

Trong không gian tĩnh mịch đó, Tả Mạc bước tới nhặt tấm băng vừa cởi ra rồi quấn lại.

Động tác của hắn rất thong thả, vẻ mặt chăm chú, không coi ai ra gì.

Trong lòng hắn cũng chẳng vui mừng gì lắm, tuy trận chiến này có nhiều thể ngộ, tuy hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch của Bồ yêu... Nhưng, nếu mọi chuyện không xảy ra thì tốt hơn...

Suy nghĩ vớ vẩn này chợt lóe lên trong đầu hắn hệt như những mảnh vỡ ký ức ôn hòa kia.

Thầm cười khồ trong lòng, con ngươi lại khôi phục vẻ thanh tỉnh, lại trở nên kiên định.

"Này, ngươi tên là gì?" Hoa Ninh trên khán đài đột nhiên cao giọng hô, các thị vệ bên cạnh nàng lộ vẻ căng thẳng, từ biểu hiện vừa rồi của Tả Mạc, đây rõ ràng là một kẻ cực kỳ nguy hiểm!

Tả Mạc thoáng chút ngạc nhiên, đoạn đối thoại vừa rồi của Hoa Ninh và Bàng Thần hắn cũng có nghe thấy.

Cô ả này đúng là bạc tình bạc nghĩa!

Hắn không khỏi liếc qua Bàng Thần trên mặt đất với vẻ đồng tình, bước chân không ngừng, tiếp tục đi ra phía ngoài. Vẫn là A Quỷ nhà chúng ta tốt!

Vẻ mặt Thúc Long như trút được gánh nặng, vội vàng nghênh đón, vừa rồi hắn đã rất căng thẳng.

"Này này này, người ta hỏi ngươi đấy!" Hoa Ninh hỏi theo không chịu bỏ.

Tả Mạc chẳng muốn để ý tới cô ả tâm địa không tốt này, thản nhiên bỏ di.

"Ngươi ngươi ngươi..." Hoa Ninh có vẻ không ngờ lại có người không để ý nàng, mắt lập tức õng nước như sắp khóc. Thị vệ xung quanh phải tiến tới an ủi nàng..

Trên khán đài, Lam Thiên Long không gọi Tả Mạc lại nhưng tinh mang chợt lóe lên trong mắt hắn. Trực giác hôm đó của mình quả không sai.

Mãi tới khi bóng dáng Tả Mạc biến mất khỏi đấu trường khiêu chiến, khán đài tĩnh mịch mới như mất đi trói buộc, đột nhiên bùng nổ, tiếng bàn tán ầm vang như sóng, khiến những người đang nói chuyện mặt đối mặt cũng không nghe rõ nhau nói gì.

Sắc mặt mọi người chuyển từ màu trắng bệch sợ hãi thành màu đỏ phấn khích.

Trận chiến vừa rồi tuy ngắn ngủi nhưng thật kinh khủng tới mức khó tả, ngoài dự liệu của mọi người. Ai nấy đều đắm chìm trong trận chiến đó, một quyền bá đạo tuyệt luân. Ước hẹn mười chiêu trước khi quyết chiến, đột phá ngay làn sinh tử, đều thành lời giải thích tốt nhất cho trận chiến.

Danh gia Bàng Thần bị giết trong hai chiêu, đối thủ còn là một người mới, trận chiến này nhất định chấn động toàn thành

oOo

Phượng Nguyệt hành quân thẳng một lèo, tuy nàng lo mình vi phạm quân lệnh, tự mình dẫn đội đi, nhưng nàng biết rõ phải trái. Nàng theo bên Giang Triết đã lâu, tầm mắt tất nhiên không thấp. Nàng hiểu rõ lúc này chỉ là khúc nhạc dạo, trong một thời gian ngắn tới, đòn phản công của ma tộc chắc chắn sẽ tới.

Nàng phải báo thù thay sư thúc Định Chân trước khi ma tộc phản công.

Cho nên trên đường đi nàng không hề ngừng lại, nàng muốn dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới Vân Hải giới.

Vuợt qua giới hà này thì trước mắt đã là Vân Hải giới rồi.

"Vất vả cho mọi người rồi, đã tới cuối cuộc hành trình. Mọi người ráng chút nữa, tới Vân Hải giới chúng ta sẽ nghỉ ngơi hồi phục!" Phượng Nguyệt khuyến khích mọi người.

Thần sắc các thuộc hạ đều khó dấu vẻ mệt mỏi nhưng vẫn gật đầu. Bọn họ vô cùng tin phục Phượng Nguyệt, hơn nữa kỷ luật cũng rất nghiêm ngặt, tuy hành quân vội vã vất vả như vậy, nhưng vẫn còn cách cực hạn của bọn họ một khoảng.

"Qua sông đi!" Phượng Nguyệt cắn răng nói.

Định Chân sư thúc, con nhất định phải báo thù cho người!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status