Tứ đại tài phiệt: Đăng ký kết hôn trễ

Quyển 7 - Chương 8: Trắng đen phải trái (4)

Dịch : dquynh122

'Mẹ, lời của mẹ thật quá đáng!'

Mày Cung Quý Dương không khỏi nhíu lại khi nghe những lời cay độc của mẹ mình dành cho Sầm Tử Tranh, từ giọng nói của hắn không khó nhận ra hắn đang cố ẩn nhẫn tính tình.

'Quá đáng? Mẹ có quá đáng hơn nữa thì cũng chỉ vì không muốn con bị nó lừa thôi. Con tưởng rằng cô gái này ngoan hiền lắm sao?'

Trình Thiến Tây càng nói càng kích động, một màn náo loạn vừa rồi khiến cho bà càng thêm ác cảm với cô gái ngồi gương mặt này.

'Sầm tiểu thư, cô chẳng qua chỉ là muốn trả đũa chuyện năm xưa tôi ngăn cản cô với Quý Dương qua lại mà thôi. Giờ cô thành công rồi đó, bây giờ con trai của tôi đúng là đã thay đổi cách nhìn rồi!'

'Bác gái, bác hiểu lầm rồi. Cháu không có ...'

'Không có? Cô còn muốn phủ nhận sao? Chẳng lẽ tất cả những chuyện Quý Dương biết không phải là do cô nói cho nó biết sao? Còn ở đây giả vờ giả vịt. Thật đúng là khiến người ta chán ghét đến cùng cực!' Từ trong mắt Trình Thiến Tây không khó nhận ra sự ác cảm và chán ghét.

'Mẹ, giấy không gói được lửa, những chuyện của tám năm trước con sớm muộn gì cũng sẽ biết được thôi. Chẳng lẽ mẹ định giấu con suốt đời sao?'

Cung Quý Dương tận lực đè nén sự tức giận trong lòng, hắn chưa bao giờ thấy mẹ mình không hiểu chuyện đến như thế.

Lúc này Cung Doãn Thần mới lên tiếng: 'Tôi thấy hai mẹ con mỗi người nói ít một câu đi. Thiến Tây, Quý Dương đã lớn chừng này rồi, chuyện cưới xin vốn là chuyện của hai đứa nó, bà sao lại phải nhúng tay vào làm gì cho chuyện càng phức tạp thêm?'

Trình Thiến Tây đứng bật dậy, chỉ tay vào Sầm Tử Tranh nhưng hướng về hai cha con Cung Quý Dương nói lớn: 'Người thực sự làm phức tạp mọi chuyện là người phụ nữ ngồi trước mặt mọi người kia, Sầm tiểu thư ...'

Bà nhìn về phía Sầm Tử Tranh, giọng lạnh như băng: 'Cô tính toán cũng hay lắm, trước tiên là nghĩ cách tiến vào Cung thị, chưa nói đến việc cô dụ dỗ Quý Dương vì cô mà tăng thêm một hạng mục kinh doanh mà tối nay còn như ý xúi giục Quý Dương đuổi đi vị hôn thê của mình. Nếu như là một cô gái gia giáo thực sự làm sao có thể làm ra những chuyện như thế này. Chẳng lẽ mẹ cô không có dạy cô cách làm người sao?'

'Mẹ!'

'Thiến Tây!'

Cả Cung Quý Dương và Cung Doãn Thần đều không nhịn được gần như là cùng lúc lên tiếng. Những lời này sao bà sao có thể nói ra được chứ? Chẳng lẽ bà không biết lời nói có thể làm tổn thương người ta đến mức nào sao?

Cả người Sầm Tử Tranh đờ ra như khúc gỗ, nụ cười gượng trên gương mặt xinh đẹp biến mất trong nháy mắt chỉ còn lại một gương mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc.

'Bác gái, bác nói thì nói con thôi, xin bác tôn trọng mẹ cháu!'

Rất cố gắng đè nén cơn giận xuống, Sầm Tử Tranh hít sâu một hơi như tự trấn tĩnh, đôi mắt trong veo không lộ chút lo sợ nào nhìn thẳng Trình Thiến Tây.

Nhưng Trình Thiến Tây hoàn toàn không có ý nhượng bộ, khi bà nhìn thấy vẻ mặt khó tin của chồng và con trai, cơn tức càng lớn gấp bội ...

'Sao? Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Mẹ của cô nếu như thanh cao thì vì sao lại nhận căn biệt thự mà con trai tôi mua cho? Đó là dùng tiền của nhà họ Cung mua đấy. Đúng rồi, còn em trai của cô, hình như cũng là nhờ mối quan hệ của nhà họ Cung mới được thăng chức chuyển ngành, mẹ của cô đã ham tiền ham quyền như thế, cô thì tốt được đến đâu chứ?'

Nói đến đây bà càng thấy đắc ý khi thấy sắc mặt càng lúc càng khó coi của Sầm Tử Tranh, vì thế chỉ tay về phía cô, nói tiếp: 'Tách ra khỏi nhà họ Cung, cả nhà các người còn có thể sống được sao?'

Sầm Tử Tranh đứng bạt dậy, đôi tay nhỏ nhắn vốn đang đặt trên đùi sớm đã nắm chặt lại, trong đôi mắt đẹp không dấu được tức giận nhìn Trình Thiến Tây trừng trừng.

'Xem ra tính tình của cô cũng rất nóng nảy ...'

'Đủ rồi, mẹ, mẹ nói đủ chưa? Cho dù mẹ không thích Tranh Tranh cũng không cần dùng những lời lẽ này để chế giễu người khác chứ?'

Cung Quý Dương đúng là không thể nghe tiếp được nữa, hắn cũng đứng dậy, lạnh lùng ngắt lời bà rồi quay sang Sầm Tử Tranh.

'Tranh Tranh, chúng ta đi thôi!'

Hắn khoác tay lên vai Sầm Tử Tranh, âu yếm nhìn gương mặt sớm đã tái nhợt của cô, hắn biết hôm nay cho dù có nói tiếp cũng không giải quyết được gì, những lời lẽ sắc sảo của mẹ ngay cả hắn cũng nghe mà thấy khó chịu chứ nói gì đến Tranh Tranh, người trước giờ vẫn luôn quật cường chứ.

Ngón tay của Sầm Tử Tranh đã bấu chặt gần như khảm sâu vào lòng bàn tay, lửa giận trong lòng đã bùng lên nhưng bởi vì bà là mẹ của Quý Dương, dù giận đến thế nào cũng không tiện phát tiết. Sự đau đớn nơi tay so với sự đau đớn trong lòng thì có thấm gì.

Tận lực điều hòa lại hơi thở để hô hấp hòa hoãn lại một chút, cô gật đầu với hắn, hai người đang chuẩn bị rời đi thì giọng nói lạnh lùng của Trình Thiến Tây lại vang lên lần nữa ...

'Sầm tiểu thư, ở đây tôi không ngại cho cô biết thái độ của tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý để cho cô trở thành vợ của Quý Dương. Chỉ dựa vào một cô gái không hề có chút bộ dáng của tiểu thư khuê các nào mà muốn tiến vào nhà họ Cung thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày!'

Sầm Tử Tranh chợt dừng bước, lần này cô bất chấp Cung Quý Dương nghĩ về cô thế nào, cô chậm rãi xoay người lại đối mặt với Trình Thiến Tây, ánh mắt cũng trở nên sắc bén ...

'Bà Cung, sở dĩ bà nói rất nhiều lời sỉ nhục cháu nhưng cháu vẫn không phản bác là bởi vì cháu tôn trọng bà là mẹ của Quý Dương, sở dĩ bà nói những lời sỉ nhục mẹ và em trai cháu cháu cũng không phản bác là bởi vì cháu đã nhìn rõ cái mà bà Cung gọi là "tiểu thư khuê các" là như thế nào. Bà yên tâm, tiền mà Quý Dương đã tiêu tốn cho gia đình cháu cháu sẽ trả lại cho nhà họ Cung không thiếu một xu nhưng mà bà Cung, xin bà nhớ kỹ một điều, chỉ cần con trai bà còn yêu cháu một ngày thì cháu vẫn sẽ ở bên cạnh anh ấy một ngày. Xin bà yên tâm, nếu như cháu và Quý Dương kết hôn cháu cũng sẽ không dọn vào nhà họ Cung đâu. Đúng vậy, người như cháu hoàn toàn không có phẩm chất của một cô gái khuê các thì làm sao có tư cách tiến vào nhà họ Cung chứ.'

Một mạch nói hết những ấm ức trong lòng từ nãy đến giờ, Sầm Tử Tranh nói hết không giữ lại chút gì, giọng điệu không kiêu không nịnh, giữ được tôn nghiêm mà vẫn cho thấy rõ sự kiên trì của bản thân.

Sầm Tử Tranh nói dứt lời, nắm tay Cung Quý Dương không quay đầu lại mà bước thẳng ra ngoài.

'Tranh Tranh ...'

Cung Quý Dương thấy dáng vẻ và lời nói của cô trước khi rời đi, trong lòng rất không yên tâm, hắn rất hiểu cô gái này, nếu như không phải bị ép đến mức không thể nhịn được thì những lời này, cô tuyệt đối sẽ không thốt ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status