Tứ đại tài phiệt: Gặp gỡ nhân vật lớn hàng tỷ

Chương 150: Kịch giả, tình thật: Mỹ nhân anh, mỹ nhân ngâm

Liên Kiều bỗng sửng sốt, hơn nữa ngày mới phản ứng lại, đồng thời cô dùng ngón tay chỉ vào mũi mình, mắt mở thật to ——

"Cái, cái gì? Chị là người đầu tiên tới đây?"

Trời ạ, nghĩ lại mà sợ, nếu đêm qua bị hắn ám sát cũng không biết...

Nhìn bộ dáng kinh hãi này của Liên Kiều, ngược lại Hoàng Phủ Anh rất nghi hoặc không hiểu nổi, cô ta nhíu mày nói: "Cô thực sự là kì lạ, cô có biết bao nhiêu phụ nữ muốn tới đây mà không được không hả?"

"Cắt—— "

Liên Kiều không cho là đúng phất phất tay, "Em cũng không biết tối qua Hoàng Phủ Ngạn Tước có bao nhiêu khủng bố, chị với anh ta ở chung một chỗ, ôi quả thực là tra tấn sức chịu đựng của con người, sớm biết như thế, chị mới không thèm tới đây!"

Vừa nghĩ tới trước bộ dáng khủng bố của hắn hai hôm trước, cô bỗng sợ hãi.

Nhưng mà cô vừa dứt lời thấy lỗ tai Hoàng Phủ Anh đỏ ửng, cô ta cũng là nha đầu đơn thuần, nhưng không ngờ Liên Kiều lại nói như thế, tuy nói đối với chuyện nam nữ cô ta chưa trải qua, nhưng mà chưa ăn thịt heo cũng đã từng thấy heo chạy, vừa nghe Liên Kiều nói như vậy, tự nhiên không kìm được mà suy nghĩ.

Khuôn mặt cô ta dần trở nên ảm đạm, bàn tay trắng bệch theo bản năng nắm chặt lại, hình tượng người anh trai hoàn mỹ bỗng chốc bị nghiền nát, nước những bông hoa xanh tím dính đầy ngón tay...

"Anh Anh, em, em sao vậy?"

Liên Kiều bị biểu cảm của cô ta làm giệt mình, vội vàng kéo tay cô ta, lấy vạt áo của mình lau tay cho cô ta.

"Liên Kiều..."

Liên Kiều không biết cô ta muốn nói cái gì, chính là ngoan ngoãn ngồi một bên nghe cô ta nói.

Hoàng Phủ Anh nhìn từng bụi từng bụi lớn mỹ nhân anh bên cạnh, đáy mắt lộ ra đau thương vô hạn, nhưng những hồi ức hạnh phúc từ từ hiện về ——

"Sở dĩ Hoàng Phủ khác là bởi vì, nguyên nhân là —— loài hoa này anh cả vì tôi mà trồng, cho tới bây giờ tôi vẫn nhớ rõ anh ấy từng nói, mỹ nhân anh chính là tiếng thở dài của người đẹp, là loài hoa mà Anh Anh tôi thích nhất..."

Sau khi Liên Kiều nghe vậy có chút gian nan nuốt nước miếng —— ông trời, Hoàng Phủ Ngạn Tước lại rất có ý tứ, lời này... Có phải là từ trong miệng hắn nói ra?

Nghĩ đến đây, trong lòng cô tràn ra cảm giác không đúng, những lời như vậy sao hắn không có nói với cô? Hừ! Hắn chỉ biết hô to gọi nhỏ với cô mà thôi!

Không được, chờ hắn trở về cũng phải bắt hắn trồng cái gì đó cho mình, đúng, hay là trồng cây xương rồng tròn đi, nếu hắn còn dám hô to gọi nhỏ với cô, cô sẽ lấy cây xương rồng ném chết hắn!

Ừm, cứ làm như thế! Trong lòng Liên Kiều âm thầm thề .

Hoàng Phủ Anh không biết trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà Liên Kiều có thể nghĩ ra đủ mọi chuyện, cô ta dè dặt nhìn Liên Kiều, hỏi: "Liên Kiều, cô có biết mỹ nhân than thở không?"

"Mỹ nhân than thở... Ừm..." Liên Kiều gãi đầu, giống như nghĩ lại lúc học ba từ trung văn kia, nhưng ——

Cô có chút xấu hổ lắc đầu, "Không biết.."

Hoàng Phủ ANh lại không có ý cười nhạo cô, thở nhẹ một hơi, gằn từng tiếng một nói:

"Tay áo hồng phất giữa ánh trăng sáng, tự cảm thấy một mảnh âm u. Mũi tên dừng trước cổ, tình cảm nồng nàn càng lúc càng sâu. Tấm mành trâm cài con diều, giật mình nhận ra thì đã quá trễ..."

Nhìn môi Hoàng Phủ Anh khẽ đóng khẽ mở, Liên Kiều há hốc mồm, tuy có thể cô nghe không hiểu hết nổi ý nghĩa của nó, nhưng cũng biết đây là bài thơ của Trung Quốc, quá hay a!

Đây là "Bồ Đề man" đứng đầu, khi cô ta nói đến câu cuối cùng, giọng cũng trở nên nghẹn ngào.

Nhưng mà ——

"Oa!" Liên Kiều kích động vỗ tay, lộ vẻ sùng bái.

"Cô —— "

Hoàng Phủ Anh đang bị vây trong không gian yên tĩnh không nghĩ ra được phản ứng này của cô, bỗng dưng lặng thinh nhìn cô.

Khuôn mặt Liên Kiều hưng phấn, lôi kéo làn váy cô ta nói: "Anh Anh, em thật là lợi hại, lại có thể ngâm nhiều câu thơ như vậy, chị sung bái em gần chết rồi!"

Hoàng Phủ Anh ngu hoàn toàn —— thật lâu mới lẩm bẩm, "Cô rốt cuộc là người con gái như thế nào..."

Cô ta chưa từng thấy qua người con gái nào kì lạ như vậy, lại có thể có loại phản ứng này???

Liên Kiều le lưỡi, ý không tốt mà cười: "A, chị phản ứng có chút mạnh, nhưng đây thực sự là suy nghĩ chân thật, em biết không, lúc trước lúc ông nội chị bắt chị học Trung văn, chị vừa thấy thơ là thấy đau đầu rồi, dù làm cách nào cũng không nhớ được, nhưng em có thể ngâm nhiều như vậy, nhiều người hâm mộ a..."

"Hâm mộ tôi?"

Hoàng Phủ Anh nở nụ cười khổ, cô ta nhìn Liên Kiều nói: "Thực ra... Phải là tôi hâm mộ cô mới đúng!"

Liên Kiều nghe đến đầu óc có chút mơ hồ ——

"Anh Anh, vì sao em lại hâm mộ chị?" Cô thật không hiểu nổi!

Bàn về gia thế, cô ta và cô cũng không phân cao thấp, bàn về diện mạo, Liên Kiều luôn luôn tự xưng mỹ nhân, nhưng nhìn Hoàng Phủ Anh cũng rất xinh đẹp, đôi mắt long lanh giống như búp bê, bàn về học thức, ách —— cô ta so với cô hình như giỏi hơn, có thể ngâm những câu thơ hay như vậy...

Hoàng Phủ Anh thấy vẻ nghi hoặc của Liên, rũ mắt xuống, dịu dàng nói: "Cô thực sự là người đang ở trong phúc mà không biết hưởng..."

Liên Kiều càng không hiểu, "Anh Anh, em nói thật sâu xa, chị nghe không hiểu!"

Nụ cười khổ bên môi Hoàng Phủ Anh lại lần nữa nở rộ, cô ta lắc đầu nhìn Liên Kiều, đơn giản có một chút chân thành ——

Lại một tiếng than nhẹ.

Liên Kiều hoàn toàn mộng mị, lông mày cô đã nhíu thành một hàng, vẫn không hiểu ý tứ trong lời nói của Hoàng Phủ Anh.

"Được rồi, không cần nghĩ nữa, cô không phải hâm mộ tôi có thể ngâm ra những câu thơ như vậy sao, như vậy đi, tôi có thể dạy cô!" Hoàng Phủ cười nói , thực rõ ràng cô ta không muốn chuyển sang đề tài như vậy

"Oa được được!" Liên Kiều lập tức hưng phấn nhảy dựng lên.

"Tôi đọc một câu sau đó cô đọc một câu!"

Thân ảnh hai người chìm trong biển hoa, mỗi cánh hoa đều quanh quẩn trong giọng nói thanh thanh trầm trầm ——

" Tay áo hồng phất giữa ánh trăng sáng…. tự cảm thấy một mảnh âm u......"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status