Tử dương

Chương 273: Ngọc Thanh Tông hỏi tội

Dịch giả: argetlam7420

Mạc Vấn nghe Triệu Linh Phi nói, đoán ngay Cửu đỉnh cùng Tuyệt Tình Tử đã gặp bất trắc, "Tuyệt Tình Tử đạo trưởng hiện đang ở đâu?"

"Tuyệt Tình Tử sư huynh đã giá hạc (chết) rồi." Triệu Linh Phi ánh mắt sắc lạnh nhìn Mạc Vấn.

"Bần đạo ở Cưu thành đã đem Cửu Long đỉnh trả lại cho Tuyệt Tình đạo trưởng, xong liền rời đi ngay, không còn gặp lại Tuyệt Tình Tử đạo trưởng nữa." Mạc Vấn lên tiếng giải thích, chuyện Cửu Long đỉnh vốn dễ xử lý bây giờ lại khiến cho người ta hiểu lầm, mà nay Tuyệt Tình Tử lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phen này nếu không xử lý tốt thì e Ngọc Thanh phái sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.

Triệu Linh Phi tựa hồ rất có thành kiến với Mạc Vấn, nghe vậy chỉ hừ lạnh, không thèm đáp lời.

"Xin hỏi Triệu đạo trưởng, tôn trưởng của quý phái khi nào sẽ đuổi tới đây?" Mạc Vấn hỏi.

"Đã sớm nghe danh Mạc Thân vương Thượng Thanh Tông vô địch thiên hạ, Thân vương nếu muốn dạy bảo, bần đạo mong còn không được." Triệu Linh Phi nói xong, lập tức nhảy lui về sau làm tư thế sẵn sàng.

Mạc Vấn thở dài đáp, "Triệu đạo trưởng hiểu lầm rồi, bần đạo có chuyện quan trọng trong người, không thể ở lại lâu, chỉ hy vọng người chủ trì bên quý phái có thể mau chóng chạy tới, cho bần đạo giải thích rõ ràng để sớm lên đường."

"Yên tâm đi, chỉ lát nữa thôi, toàn bộ đạo nhân Tử khí của Ngọc Thanh phái sẽ chạy tới đây." Triệu Linh Phi vẫn không buông lỏng cảnh giác.

"Hay lắm, bần đạo sẽ chờ thêm một ngày, một ngày sau bần đạo phải đi rồi." Mạc Vấn đảo mắt nhìn quanh, rồi quay người phóng tới một sườn núi phía Nam.

Triệu Linh Phi thấy vậy vội vàng lắc mình đuổi theo ngăn cản Mạc Vấn.

Mạc Vấn nhíu mày nhìn Triệu Linh Phi một cái, không thèm để ý nàng ta, ra chỗ khuất nắng tìm một khu vực bằng phẳng ngồi xuống, mở túi quần áo ra lấy lương khô ăn.

Triệu Linh Phi thấy Mạc Vấn ngồi xuống, thần sắc khẩn trương có chút dịu lại, dựa lưng vào một tảng đá xanh cách đó ba trượng, ôm kiếm quan sát.

Mạc Vấn sẽ không tiếp chuyện với nàng, Triệu Linh Phi chẳng qua chỉ là một trong số rất nhiều đệ tử Ngọc Thanh Tông phái ra tìm hắn, nàng không thể làm chủ, cũng không có tư cách nói chuyện, đợi khi người chủ sự đến hắn sẽ đem mọi chuyện giải thích rõ ngọn ngành.

Mạc Vấn tự thấy không thẹn với lòng nên vẫn thản nhiên như thường, ăn xong lương khô liền ngồi xếp bằng niệm kinh, đọc xong kinh văn thì ngồi tĩnh tọa luyện khí, trong khi đó các cao thủ của Ngọc Thanh phái cũng lần lượt tìm đến, những người này đều không phải người chủ trì, sau khi tới chẳng qua là trò chuyện cùng Triệu Linh Phi, không hề nói gì với hắn.

Tới buổi trưa, trời ấm dần, Mạc Vấn nghiêng người nằm xuống bắt đầu ngủ, trước đó hắn đã đi khắp nơi quên ăn quên nghỉ, vừa lúc nhân cơ hội này ngủ một chút lấy sức, đây cũng là lý do nữa để hắn chịu dừng lại một ngày ở chốn này.

Môn hạ Ngọc Thanh phái lần lượt đi tới, tới giờ Mùi đã tới thêm sáu người, đám người chia ra đứng bốn phía quanh Mạc Vấn cảnh giác phòng bị. Mạc Vấn càng thoải mái bao nhiêu, bọn họ lại càng khẩn trương bấy nhiêu, ai cũng sợ hắn sẽ nhân cơ hội bất ngờ bỏ trốn.

"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, tham kiến Xích Dương sư thúc." Giờ Thân mới qua, sáu người đang đứng bỗng đồng thời hô lên đạo hiệu.

Mạc Vấn mệt mỏi nên ngủ rất say, nghe vậy liền tỉnh lại. Thẳng người đứng dậy, chỉ thấy cách đó không xa có một lão đạo khuôn mặt hồng hào, tay nâng phất trần đang đứng, người này tuổi tác cũng đã “thất thập cổ lai hi” (70:D), râu tóc bạc phơ, thân hình cao lớn, chiếc đạo bào lão mặc đã rất cũ kỹ, rất có phong thái của bậc trưởng lão.

"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Thượng Thanh Tông Thiên Khu Tử hữu lễ." Mạc Vấn chắp tay hành lễ với lão đạo đang liếc mắt đánh giá hắn.

"Không dám, không dám." Xích Dương Tử gật đầu nói với Mạc Vấn, lại nhìn đám người Triệu Linh Phi đang đứng bốn phía, lên tiếng quở trách: "Chúng ta tìm Thiên Khu đạo hữu chỉ để hỏi tin tức, các ngươi bao vây quanh người ta giống như đề phòng trộm cướp, thế là thế nào?"

Xích Dương Tử ở trong Ngọc Thanh phái bối phận không thấp, danh vọng rất cao, mấy vị tiểu bối nghe vậy đều cúi đầu chịu mắng, không dám ho he.

"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo là người chủ trì của Ngọc Thanh phái, chuyến đi này do bần đạo phụ trách, là đám vãn bối đã thất lễ trước, bần đạo thay mặt bọn họ tạ lỗi với tiểu đạo hữu." Xích Dương Tử nói rồi chắp tay với Mạc Vấn. Đa số đạo quán ngoài chưởng giáo ra còn có chủ trì, chưởng giáo là người đứng đầu giáo phái, bình thường không tham gia giải quyết công việc, một lòng nghiên cứu những pháp thuật huyền diệu của bản phái. Người chủ trì phần lớn là sư huynh hoặc sư đệ chưởng giáo, phụ trách tất cả sự vụ lớn nhỏ trong đạo quán, giúp chưởng giáo có thể chuyên tâm tìm hiểu Âm Dương, tham ngộ đại đạo.

"Xích Dương chân nhân quá lời rồi, bần đạo xin chân thành cảm tạ, chỉ có điều bần đạo lại là Thượng Thanh chuẩn đồ, bối phận không rõ, nên thứ cho bần đạo không thể hành lễ của bậc vãn bối." Mạc Vấn đứng thẳng người đáp lễ.

"Chắc hẳn tiểu đạo trưởng đã biết chuyện của Tuyệt Tình Tử của tệ phái, mong tiểu đạo trưởng thuật lại rõ ràng đầu đuôi sự việc cho chúng ta, được chứ?" Xích Dương Tử hòa nhã nói.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, suy nghĩ cẩn thận rồi từ tốn nói, "Chuyện này nói ra rất dài dòng, bắt đầu từ khi bần đạo mới xuống núi, bần đạo cùng sáu vị đồng môn sau khi thành tài mỗi người một nơi, bần đạo đến vùng Man Hoang nằm ở biên giới tây nam nước Tấn, từ nơi Man Hoang này tìm thảo dược luyện đan, một ngày nọ trong một sơn động ta bất ngờ tìm thấy một thi thể đạo cô, người này tuổi tác khoảng trên dưới ba mươi, trên người không có pháp ấn, bần đạo thông qua mảnh vụn đạo bào còn sót lại phát hiện người này trước kia là đệ tử Ngọc Thanh, Cửu Long đỉnh của quý phái cũng nằm ở trong sơn động đó, lúc bần đạo phát hiện ra Cửu Long đỉnh, bên trong vẫn còn một vài viên đan dược màu bạc”.

“Sau khi có được đan đỉnh, bần đạo vẫn luôn mang theo bên người, ý định sau này sẽ trả lại Ngọc Thanh Tông, nhưng bần đạo lại không biết cái đỉnh này là của môn phái nào trong Ngọc Thanh nên không thể đem trả, lại thêm bần đạo mấy năm này bận thống lĩnh quân Triệu thu phục ba quận phía Đông Bắc nên không rảnh làm việc khác”.

“Thế rồi mười một ngày trước, bần đạo đến Cưu thành vô tình gặp phải kẻ trộm mất Cửu Long đỉnh, tình cờ đi ngang qua được Tuyệt Tình đạo trưởng nhìn thấy, Tuyệt Tình đạo trưởng nói Cửu Long đỉnh kia là đồ của quý phái, lại hiểu lầm bần đạo đã ăn cắp, kì thực từ lúc bần đạo xuất chinh đã sử dụng Bổ Khí Đan dược tất cả đều xuất phát từ tay Thiên Tuyền Tử, ta thân ở doanh trại, lúc nào có thể tĩnh tâm mà luyện đan?”

“Bần đạo ngày đó không muốn đôi co với Tuyệt Tình đạo trưởng, một lòng muốn trả lại Cửu Long đỉnh, liền đề nghị Tuyệt Tình đạo trưởng đem phù lục ra chứng minh, nhưng Tuyệt Tình đạo trưởng đáp rằng do lúc đi vội vàng nên không mang theo bên người, muốn bần đạo cùng trở về quý phái giao ra Cửu Long đỉnh. Cách này dĩ nhiên là thỏa đáng nhất, có điều bần đạo lại có chuyện quan trọng trong người, không rứt ra được, sau một hồi cân nhắc mới mời Tuyệt Tình đạo trưởng viết một bức thư rồi đóng dấu pháp ấn, xong xuôi bần đạo đã đem Cửu Long đỉnh giao cho Tuyệt Tình đạo trưởng, sau đó rời khỏi Cưu thành, từ đó về sau không còn gặp lại Tuyệt Tình đạo trưởng nữa."

Mạc Vấn nói xong, Xích Dương Tử vẻ mặt ngưng trọng, hồi lâu không đáp, lúc sau mới lên tiếng nói, "Có thể đem bức thư cho ta xem một chút không?"

"Đó là tất nhiên." Mạc Vấn lấy trong ngực ra phong thư rồi bước lên đưa cho Xích Dương Tử.

Xích Dương Tử đưa tay nhận lấy, đến khi mở ra lão lập tức cau mày lại, chữ viết trên phong thư kia phần lớn đã nhòe hết, chỉ còn nhận ra được lẻ tẻ mấy chữ.

"Bức thư này bần đạo vẫn luôn giữ cẩn thân trong người, sao lại thành ra như thế?" Mạc Vấn thấy vậy cũng rất kinh hãi.

Xích Dương Tử nhíu mày nhìn Mạc Vấn một cái, giơ tay gọi mọi người tới hỏi, "Các ngươi nhìn xem, đây có phải bút tích của Tuyệt Tình Tử không?"

Mọi người Ngọc Thanh phái nghe vậy tiến lên xem xét, lát sau tất cả đều lắc đầu.

"Lúc bần đạo trả lại Cửu Long đỉnh còn có một gã tiểu nhị của quán rượu “Tân Quy” cùng hai thực khách tận mắt trông thấy mà." Mạc Vấn mơ hồ cảm giác chuyện này có điểm không đúng, vội vàng lên tiếng bổ sung, ngày đó hắn cũng không hề nhìn thấy Tuyệt Tình Tử tự tay viết bức thư, Tuyệt Tình Tử là ở bên ngoài viết xong mang về.

"Quán rượu kia đã sớm bị thiêu rụi rồi." Triệu Linh Phi hừ lạnh.

Xích Dương Tử giơ tay lên tỏ ý Triệu Linh Phi bình tĩnh chớ nóng vội, rồi cầm chút mảnh vụn của tờ giấy đưa lên mũi ngửi ngửi, "Là nước gạo."

"Xích Dương chân nhân minh giám, thư này tuyệt không phải do bần đạo ngụy tạo, bên trên còn có dấu pháp ấn làm chứng." Mạc Vấn kêu oan, chữ viết bằng nước gạo không thể giữ được lâu, sau khi khô sẽ đóng thành bột rơi vãi đi, khiến chữ viết biến mất.

"Ngươi giết hại Tuyệt Tình sư huynh, cướp lấy pháp ấn, muốn ngụy tạo bức thư thì có khó gì?" Một đạo nhân vai u thịt bắp hừ lạnh nói.

"Ngươi đến bao giờ mới chịu bỏ cái thói tự suy đoán lung tung hả? Ngươi làm sao biết chân tướng có đúng là như ngươi nghĩ hay không?" Xích Dương Tử không hề kiêng nể, lớn giọng khiển trách vị đạo nhân kia.

Xích Dương Tử ở Ngọc Thanh phái hẳn là rất uy nghiêm, đạo nhân kia nghe xong lập tức cúi đầu, không lắm mồm nữa.

Xích Dương Tử quay đầu nhìn về phía Triệu Linh Phi, "Lửa."

Triệu Linh phi vội vàng lấy trong ngực ra đồ nhóm lửa, ngọn lửa đón gió lập tức bùng lên, Xích Dương Tử đưa bức thư lại gần ánh lửa xem xét, chữ viết trên thư mặc dù đã rơi rụng gần hết, nhưng trên giấy vẫn còn lưu lại dấu vết, bởi vì thời gian viết chưa lâu, nên vẫn có thể thấy rõ ràng dấu vết của chữ sót lại.

"Mặc dù không phải Tuyệt Tình Tử đích thân viết, nhưng cách hành văn đích thị là của hắn." Xích Dương Tử sắc mặt âm trầm, "Tay phải hắn đã từng bị gãy, dấu pháp ấn này hơi nghiêng, đúng là đích thân hắn đã đóng."

Mọi người nghe vậy tất cả đều im lặng, tới lúc này chân tướng vụ việc đã rõ, Mạc Vấn quả thật đã từng đem Cửu Long đỉnh giao cho Tuyệt Tình Tử, là Tuyệt Tình Tử nhất thời nổi lòng tham, muốn hủy vật chứng để độc chiếm Cửu Long đỉnh.

Xích Dương Tử nắm tay bóp nát bức thư, "Tên khốn gian xảo này."

Mạc Vấn cũng không tiếp lời, mặc dù đã có chứng cứ chứng minh hắn đem Cửu Long đỉnh giao cho Tuyệt Tình Tử, nhưng toàn bộ chuyện hay đều là từ hắn mà ra, Tuyệt Tình Tử chết rồi, Cửu Long đỉnh dĩ nhiên cũng mất tích, hắn không thể tránh khỏi liên quan.

"Tuyệt Tình Tử bị giết chết mười ngày trước, thi thể được người ta phát hiện ở phía bắc cách Cưu thành mười dặm, hồn phách cũng đã bị hung thủ hủy diệt, hẳn là chết dưới tay người trong Đạo Môn." Xích Dương Tử lại quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn.

"Bần đạo khi đó đã ở biên giới nước Yên." Mạc Vấn lên tiếng, người tu hành trong thiên hạ nhiều vô số kể, ai nhìn thấy Cửu Long đỉnh cũng sẽ muốn một mình độc chiếm.

"Tuyệt Tình Tử trên người có hai vết thương, là do đao gây ra, chuyện này cùng Thiên Khu đạo trưởng không liên quan." Xích Dương Tử nhìn qua binh khí của Mạc Vấn rồi lắc đầu nói.

Mạc Vấn nghe vậy thì rùng mình, binh khí của hắn mặc dù đựng trong vỏ kiếm, nhưng lại là một cây đao, là trùng hợp ngẫu nhiên hay có người cố ý hãm hại?

"Tam Thanh cùng chung một gốc, tiểu đạo trưởng tuy là tài năng xuất chúng của Thượng Thanh, nhưng dù sao cũng nên nghĩ tới tình đồng môn. Ngươi đã tìm được Cửu Long đỉnh của Ngọc Thanh nhiều năm, nhưng đến nay mới chịu trả lại thì có phần không đúng, bần đạo cũng không làm khó ngươi nữa, mong ngươi xem lại bản thân, tĩnh tâm tu đức." Xích Dương Tử hướng Mạc Vấn nói.

Mạc Vấn nghe vậy rất là oan uổng, lời của đối phương rõ ràng lộ vẻ bất mãn, nhưng hắn năm đó cũng không biết Cửu Long đỉnh lại trọng yếu đến vậy, huống chi cho dù có lòng trả lại cũng không biết chủ nó là ai.

"Đi thôi, về lại Cưu thành điều tra tỉ mỉ." Xích Dương Tử xoay người lao về hướng bắc, mọi người giận dử xem qua Mạc Vấn, đi theo Xích Dương con đi.

Nhìn đám người Ngọc Thanh rời đi, Mạc Vấn lòng như lửa đốt, Xích Dương Tử sở dĩ không làm khó hắn là vì chiếu cố đến mặt mũi đồng môn, còn nữa chính là binh khí của hắn không giống hung khí giết người, nhưng sự thật lại không phải như vậy, binh khí của hắn chính xác là một cây trường đao.

Người biết hắn mang đao cũng không phải ít, Ngọc Thanh phái sớm muộn gì cũng sẽ biết điểm này, nếu hôm nay không nói rõ ràng ra thì Ngọc Thanh phái một khi biết được chân tướng ắt sẽ cho là hắn đang giấu giếm, đến lúc đó dù hắn có trăm cái miệng cũng khó có thể bào chữa.

Nhưng nếu đuổi theo chủ động nói ra, lại có khả năng sẽ bị nghi là “vẽ rắn thêm chân”, “giấu đầu hở đuôi”. Để kiểm chứng lời hắn nói, đối phương ắt sẽ yêu cầu hắn trở lại Cưu thành, thậm chí có thể còn bắt hắn về môn phải thẩm vấn, như thế sẽ hao phí rất nhiều thời gian.

Nói, thì hao phí ngày giờ. Không nói, thì họa ngầm sát thân.

Cân nhắc hồi lâu, Mạc Vấn quyết định tung người xuôi nam, A Cửu là điều tồn tại duy nhất, những thứ khác có hay không có, không quan trọng….

(Câu cuối chém đấy:v nhưng đại ý nó là như thế)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status