Tứ mạc hí (Bốn màn hí kịch)

Chương 48


Kỳ thật nói đến đây đã là quá nhiều, chuyện tình cảm như người uống nước ấm hay lạnh tự biết được, chỉ là ngẫu nhiên, cô nhớ tới một đoạn chuyện xưa kia có nhắc đến cả lúc ấy, thay Nhiếp Phi Phi mà cảm thấy đáng tiếc. Đêm hôm hai người hôn nhau ở đảo nhiệt đới, Nhiếp Diệc nói với Nhiếp Phi Phi nguyện ý thử học cách thích cô, mà khi Nhiếp Phi Phi hỏi hắn có phải hay không bởi vì cuộc sống của hai người sau này, hắn cũng không có phản bác.

Nếu như tình yêu có thể cùng bất cứ ai như vậy, mà lí do là để thích ứng, cô cảm thấy thứ tình cảm đó không đáng giá một xu, cũng không đồng tình với cái gọi là “tình yêu chân chính” từ miệng Tạ Luân kia.

Tạ Luân là người thông minh, lập tức hiểu ra cô đang ám chỉ cái gì: “Ý của cô là, cô cảm thấy Nhiếp Diệc bởi vì thấy thích hợp cùng trùng hợp mới cưới Phi Phi?” Lại hỏi: “Phi Phi không phải cũng nghĩ như vậy đó chứ?”

Cô không trả lời.

Tạ Luân nâng ngón trỏ xoa mũi: “Nếu Phi Phi cũng nghĩ như vậy thì đúng là chuyện lớn rồi a.” Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn cô: “Nhiếp Diệc là một thiên tài, mà thiên tài có cái suy nghĩ của thiên tài mà người thường chúng ta không thể lý giải được. Bởi vì cô mới chỉ nhận biết Nhiếp Diệc được sáu năm, nghĩ như vậy cũng không phải là chuyện lạ gì. Đối với hắn mà nói, thích hay mến mộ một người là một điều vô nghĩa.” Hắn trầm ngâm một chút, khóe miệng khẽ nhếch: “Tôi sẽ không nói sâu về cái đề tài này, vì kỳ thực cũng không thể hiểu nổi hắn, có lẽ cô nói cũng không sai, Nhiếp Diệc có thể thích hợp cùng trùng hợp mà cười một người, nhưng muốn hắn bởi vì thích hợp cùng trùng hợp mà đi yêu một người, điều này là không thể a. Trên thực tế, trước đêm hôm đó hắn đã gặp qua chị gái cô một lần, để lại cho hắn một ấn tượng không tệ.” Hắn hài hước: “Bằng không cô thật sự cho rằng, buổi tối đó ai đụng tới hắn hắn liền cưới sao?”

Từ Ly Phỉ đặt ly trà xuống bàn, có chút giật mình: “Bọn họ đã từng gặp nhau trước đó, chẳng lẽ Nhiếp Phi Phi lại không biết?”

Tạ Luân một lần nữa rót thêm trà: “Lần gặp gỡ trước party hôm ấy đại loại là khoảng hai tháng trước đó, chính là ngày kỷ niệm đám cưới bạc(*) một người dì của tôi.”

(*): Kỷ niệm 25 ngày cưới, ngoài ra còn có kỷ niệm đám cưới đồng, vàng, kim cương v.v.

Chiếu theo cách nói của Tạ Luân, chính là người tuổi càng lớn càng thích náo nhiệt, đêm đó dì anh ta mở một bữa tiệc rất lớn, khách khứa cũng nhiều, sau đó còn có đầy đủ một vũ hội ở màn cuối, dành riêng cho người trẻ tuổi.

Mấy thứ vũ hội với hắn và Nhiếp Diệc mà nói, đều đã tham gia đã đến mức ngán, vốn không định ở lại, nhưng buổi tối đó hai người bọn họ đứng trên ban công tám nhảm quá lâu, không để ‎ý thời gian đã đến lúc khai màn vũ hội.

Trong đại sảnh đã chuyển đến bài thứ tư, Tạ Luân lưu ý đến thiếu gia nhà Phó gia rốt cuộc cũng mời được bạn nhảy, thuận miệng hỏi Nhiếp Diệc: “Kia là cô gái nào? Không biết cái tai tiếng đạo đức của tên Phó Thiếu Vũ đó sao, dũng khí thế nào lại dám cùng hắn khiêu vũ.” Thiếu gia nhà Phó thị Phó Thiếu Vũ đầu óc có chút vấn đề, con gái hơi đối tốt với hắn một chút liền dễ dàng bị dây dưa không rõ, lúc trước em họ một người bạn gái của Tạ Luân cũng từng là nạn nhân của cậu ta. Cô em họ đó bị đeo bám tới mức phá hủy cả lễ đính hôn với bạn trai, thiếu chút nữa vì đau khổ mà mắc trầm cảm, cuối cùng đành phải trốn đi nơi khác tránh họa.

Nhiếp Diệc đối với việc này đương nhiên toàn không có hứng thú.

Vừa lúc có một người đồng nghiệp ở bệnh viện đi đến, nghe Tạ Luân nhắc tới bạn nhảy của Phó Thiếu Vũ, nhanh nhảu nói: “Cô gái đó sao, chính là cô con gái một của tổng giám truyền thông Ngàn Tự, Nhiếp Phi Phi, là một nhiếp ảnh gia hải dương, hầu hết thời gian đều là ra bên ngoài chụp ảnh, khó có được dịp xuất hiện thế này.”

Tạ Luân nói: “Trách không được lạ mắt.”

Người kia cười nói: “Tuổi trẻ, các tác phẩm đều rất được ca ngợi,《 thâm lam • xanh thẳm 》 còn vì cô ấy mà thêm chuyên mục nhiếp ảnh. Coi là nhân cách của người làm nghệ thuật đi, không quá quan tâm đến mấy thứ đồn thổi, có lẽ là thấy Phó Thiếu Vũ đi mời khiêu vũ lại liên tục bị ba vị cô gái tìm cớ uyển chuyển cự tuyệt có chút đáng thương.” Nói rồi cảm thán: “Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là chuyện tốt, chỉ tiếc đồng tình sai người, sau này bị Phó Thiếu Vũ đeo bám thì ……”

Đề tài đến đây thì dừng, người đó chuyển sang luận bàn với Nhiệp Diệc về một loại vắc-xin nào đó đang trong thời kỳ thực nghiệm lâm sàng ở Nhiếp thị. Mấy chuyện chuyên sâu trong lĩnh vực này Tạ Luân không hiểu được, đứng ra một bên hóng gió, thuận tiện xem tình hình dưới sàn khiêu vũ.

Vừa vặn lúc này Phó Thiếu Vũ cùng cô gái kia chuyển qua sân nhảy bên cạnh, cách ban công bọn đang đứng chỉ vài bước. Cô gái này vóc dáng cao gầy, tóc dài lượn sóng, một thân lễ phục màu nước biển, bộ dạng xinh xắn, ngũ quan tinh xảo, tuy biểu cảm có chút lạnh lùng, thật nhìn không ra lại là một người chân thành nhiệt tình. Phó Thiếu Vũ kỹ năng nhảy rất kém, trong một phút đồng hồ ngắn ngủn, đã dẫm lên chân cô gái ấy ba bốn lần, liên tục nói xin lỗi.

Tạ Luân cảm thấy kiểu mỹ nhân cao ngạo này, khả năng chính là bên ngoài giả bình tĩnh nhưng đã sớm tức đến nghiến răng mà nuốt vào trong, lại không ngờ được cô gái kia lên tiếng, không những lên tiếng, mà giọng điệu còn đặc biệt chân thành: “Vị tiên sinh này, không cần khẩn trương như vậy, vốn dĩ là tần suất và lực độ giẫm lên được kiểm soát khá tốt, chỉ là sau khi giẫm anh có thể đừng nghiền nghiền thử xem có phải đúng là giẫm không như vậy được không, thật sự là……”

Cô gái này nói xong, Nhiếp Diệc cùng người đồng nghiệp kia cũng dừng nói chuyện, Tạ Luân cười cười cúi đầu uống rượu, người kia cũng cười: “Không quen thân nhưng nói chuyện lại rất ý tứ.” Hướng Nhiếp Diệc nói: “Với Yee khá giống nhau.” Nhiếp Diệc ngẩng đầu liếc mắt một cái đến sân nhảy, hắn đứng ở góc ban công, nhờ lớp kính thủy tinh cùng lớp rèm buông một nửa mà đem góc tối bên này cùng toàn bộ đại sảnh ngăn cách.

Thật lâu sau, hắn mở miệng nói: “Từng xem qua các tác phẩm của cô ấy, chụp không tồi.”

Người kia kinh ngạc:” Yee, anh cũng biết cô ấy?”

Hắn đem ly nước uống cạn: “Nhưng là lần đầu tiên gặp người thật ngoài đời.”

Người kia đi rồi bọn họ lại uống thêm một ly mới rời đi, kết quả trong khi chờ tài xế ở phía sau đài phun nước, lại lần nữa gặp được Nhiếp Phi Phi. Bọn họ đứng ở đài phun bên này, cô cùng một người bạn ở đầu bên kia, cách nhau một tòa đá cẩm thạch điêu khắc một vị nữ thần ngăn giữa. Trong vườn ánh đèn không tốt, nếu không phải vì cô bạn kia của cô có giọng giáo huấn quá lớn, bọn họ cũng sẽ không thấy được hai người.

Cô bạn kia của cô hao tổn tâm huyết: “Phi Phi a, không phải đã nói bồ đừng có tùy tiện thấy việc bất bình lại nghĩa hiệp rút đao tương trợ như vậy rồi sao, bồ sao lại không biết cái tên bồ giúp kia chính là một con bạch nhãn lang(*) đâu? Vừa rồi mình nghe Lilin kể cậu ta lúc trước dây dưa với một cô gái, thực sự là sởn tóc gáy, nếu sau này cậu ta cũng như vậy bám lấy bồ thì làm sao bây giờ?”

(*):chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Nếu nói Trung sơn lang là lấy oán trả ơn, thì bạch nhãn lang còn tệ hơn, có đối xử với nó thế nào, nó cũng sẽ hại người, chính là không chút cảm động.

Cô thế nhưng lại rất bình tĩnh: “Không thể bởi vì sợ giúp sai người mà từ giờ liền đứng trơ mắt nhìn được, mình thấy việc này mọi người đều là nghe sao biết vậy, trên đời này lại có loại khoa trương tới vậy sao, chính là họ tự mình dọa mình thôi.”

Người bạn kia sốt ruột: “Bồ chính là quá tốt tính, thế giới to lớn việc lạ gì cũng có, vạn nhất đúng là khoa trương như vậy thì sao?”

Cô trầm ngâm: “Nếu đúng như vậy à…… Vậy liền phải dạy dỗ một chút rồi.”

Cô bạn kia càng sốt ruột: “Cái nết như vậy làm sao có thể dạy dỗ gì chứ?”

Cô thở dài: “Vậy phải làm gì đó trừng phạt sao.”

Cô bạn quả thực đã sốt ruột đến muốn phát hoả: “Gì cơ, trừng phạt…… A? Trừng phạt? Trừng phạt…… Là thế nào cơ?”

Cô giải thích: “Dây dưa một lần liền đánh một lần chứ sao.”

Cô bạn kia nghe thấy ngay lập tức bưng kín miệng: “Lại…… Lại đánh? Lỡ đánh cũng không có tác dụng thì sao?”

Cô bình thản: “Vậy tiếp tục đánh, đánh tới khi cậu ta nghe lời mới thôi.”

Cô bạn kia như nhớ ra cái gì, liền kể cô nghe chút thông tinh mình lượm được: “Đánh…… Không thể được a, cái này với Phó Thiếu Vũ chính là không thể áp dụng được, bồ mà đối xử tệ với cậu ta, cậu ta sẽ đòi tự sát đó a, nghe nói trước đây có một cô gái từng làm như vậy, cậu ta liền chạy đi tự sát, sau lại là cô gái kia tinh thần chịu không nổi nữa, xíu chút nữa cũng tự sát theo, vào viện nửa tháng trời. Bồ tưởng đánh cậu ta là xong sao, lỡ đâu vì bị bồ đánh mà cậu ta đi tự sát……”

Giọng cô ôn hòa: “Vậy thì gửi tới cái vòng hoa đi.”

Cô bạn sửng sốt hơn nửa ngày: “…… Tuy rằng cảm thấy có chỗ nào đó rất không hợp, nhưng mà hình như cũng là nên đưa một cái vòng hoa ha.”

Nghe một màn đối thoại khiến Tạ Luân xém nhịn cười đến tắc thở, Nhiếp Diệc tựa hồ cũng cười cười, sau đó tài xế lái xe tới, lúc lên xe còn nghe được Nhiếp Phi Phi cùng cô bạn mình thảo luận phù chân nên bôi thuốc Vân Nam là lợi hay hại.

Sau này nghe nói Phó Thiếu Vũ quả thực đi dây dưa với Nhiếp Phi Phi, ban đầu Nhiếp Phi Phi đối với cậu ta vẫn rất giữ chừng mực, kết quả Phó thiếu gia được voi đòi Hai Bà Trưng, càng ngày càng quá đáng, Nhiếp Phi Phi nói được làm được, liền thật sự nói với người lớn hai lần. Phó Thiếu Vũ sau đó không tự sát, nhưng sau đó không lâu Phó gia tìm lý do rút hợp đồng khỏi truyền thông Ngàn Tự của nhà Nhiếp Phi, tìm công ty khác làm hạng mục văn hóa cho Phó thị, tự cho là cho Nhiếp Phi Phi một bài học giáo huấn. Nhưng tiếc là việc này cũng không tính ảnh hưởng thiệt hại gì lớn cho Nhiếp gia, mỗi bên đều lùi một bước, việc này cũng qua đi.

Hẳn là là Nhiếp Phi Phi không biết lần gặp này của cô cùng Nhiếp Diệc.

Từ Ly Phỉ ngả lưng lên chiếc ghế mây, trà đã uống xong, cái ly nắm ở trong tay, còn có thể cảm giác được hơi ấm còn sót lại của nước trà qua một lớp sứ. Hóa ra trước màn chào hỏi chính thức kia, cả hai người đều như vô tình mà hữu ý đi ngang qua nhau.

Duyên phận đôi khi thật là kỳ diệu, trong câu chuyện xưa của Nhiếp Phi Phi, Nhiếp Diệc với cô cũng từng chạm mặt nhau, dưới tàng cây, cảnh gặp gỡ dưới màn mưa hoa anh đào giống như khi vườn địa đàng mở ra loại quả trí tuệ cho nhân loại, khiến cô ấy từ một cô gái bình thường, khát vọng được vươn cánh bay lên, phá kén thành điệp. Một cô nhóc mười hai tuổi cùng thiếu niên mười lăm tuổi, tháng tư hoa anh đào dưới tàng cây tương ngộ, nơi đó giữa trưa thường có gió, cánh hoa đào đua nhau rơi xuống, một màn ấy nhất định rất đẹp, đẹp đến xa vời, mới có thể khiến Nhiếp Phi Phi mười hai tuổi cảm giác được chính mình quá đỗi bình thường. Nhiếp Phi Phi muốn trở nên hoàn mỹ hơn. Sở dĩ sau này có thể thành công như vậy, là bởi vì cô muốn bản thân có thể có một lần nữa được đứng trước Nhiếp Diệc mà thấy tương xứng. Nhiều năm về sau, không ngờ thật sự có cơ duyên, công sức theo kịp Nhiếp Diệc rốt cuộc phá kén thành điệp, có thể thong dong mà sánh vai cùng Nhiếp Diệc hai mươi sáu tuổi.

Buổi tối đó, hẳn là Nhiếp Diệc đứng ở trong góc ban công cũng nghiêm túc đánh giá một màn nhảy của Nhiếp Phi Phi, hắn nhất định không biết người con gái tỏa sáng đứng đó là nhờ hắn mà có được ngày hôm nay.

Khi đó hắn thấy cô thế nào nhỉ? Nghĩ như thế nào?

Vấn đề này có lẽ Tạ Luân cũng không thể biết được đáp án.

Bình trà trước mặt đã vơi đi khá nhiều, Tạ Luân một lần nữa đổi lá trà, chợt nhớ tới cái gì, lại bổ sung một cái kết cục cho chuỗi ký ức kia: “Thật ra sự kiện lần đó vốn không trôi qua dễ dàng như vậy, trên thực tế Phó gia sau đó lại gây ra không ít phiền toái với công ty cha cô, là Nhiếp Diệc ra tay giúp các người, hắn không hay xen vào việc người khác, chính là giúp chị gái cô vậy thôi.”

Từ Ly Phỉ nói: “Nhiếp Phi Phi nói hắn chính trực sáng suốt, lý trí khách quan.”

Tạ Luân cười nói: “Đó không phải nguyên nhân, tôi hỏi qua hắn như thế nào đột nhiên nhàn rỗi quản chuyện không đâu, hắn nói người có chút thiện lương không thể tự lập, người có chút tự lập lại không thể làm việc thiện.” Tạ Luân ngừng lại một chút: “Đó là nói người như chị gái cô rất hiếm có, cũng là có ấn tượng không tệ với chị gái cô.”

Từ Ly Phỉ cầm ly nắm trong tay thật lâu sau, nói: “Nhiếp Phi Phi nếu biết được chuyện này, nhất định sẽ rất vui.”

Màn đấu giá đầu tiên đã được một lúc, rốt cuộc Khanh Nguyên cũng tới, cô xuống lầu nhập hội cùng hắn, Tạ Luân cũng tùy ý đi theo xuống lầu.

Dưới lầu đến một nửa khách khi nghe được người bán đấu giá giới thiệu đến bức họa phúc thải liên lúc trước cô xem qua kia, cả hội trường liền tranh đấu kịch liệt, cuối cùng bị Nhiếp Diệc ra một cái giá cao thu về.

Cô đảo mắt về phía Nhiếp Diệc, lại nhìn thấy Nhiếp Vũ Thì quy củ ngồi ở ghế dựa bên cạnh ngủ, Nhiếp Diệc một tay đỡ cô nhóc, để tránh cô nhóc từ ghế trên ngã xuống. Khi đó cô mới chú ý tới bên cạnh Nhiếp Vũ Thì còn có một chỗ trống.

Đại khái là vì ánh mắt cô quá mức rõ ràng, làm Tạ Luân chú ý tới, hướng cô giải thích: “Đó là để chỗ ngồi cho Phi Phi, nhưng ba năm nay cô ấy đều không tới.” Thuận miệng hỏi cô: “Sang năm có thể thấy được cô ấy ngồi đó không nhỉ?”

Cô đương nhiên là không biết, tùy tiện trả lời một câu: “Cũng có thể lắm.” Nói rồi tầm mắt lại dừng trên chiếc ghế trống.

Vừa lúc một tác phẩm nhiếp ảnh khác được chiếu lên, vì sử dụng hiệu ứng 3d nên nhìn qua rất rõ ràng, đèn ở trung tâm đều bị tắt cả.

Trong nháy mắt ánh đèn bị tắt đi, Từ Ly Phỉ cảm thấy chính mình tựa hồ nhìn thấy bóng dáng Nhiếp Phi Phi. Cô ấy giống hệt như miêu tả của Tạ Luân, vóc dáng cao gầy, tóc dài lượn sóng, ngồi ở chiếc ghế ba năm nay chưa từng ngồi, ngón tay thon dài đặt trên bả vai Nhiếp Vũ Thì, nghiêng đầu liền có thể thấy được khuôn mặt tinh xảo hàm chứa ý cười. Nhiếp Vũ Thì vẫn còn ngủ gà ngủ gật, chuyển mình một cái liền bò đến ôm lấy Nhiếp Diệc, giống một bé mèo lười, cả hai tay đều ôm lấy bả vai Nhiếp Diệc, giống như hận không thể tặng cho hắn một đống nước miếng trên tay áo. Nhiếp Diệc quay đầu lại, tay phải nhẹ nhàng thử đem đầu Nhiếp Vũ Thì nâng lên dựa vào lồng ngực mình. Nhiếp Phi Phi không làm phiền tới hai cha con, giơ tay đặt lên mu bàn tay Nhiếp Diệc, trên mặt biểu tình một mảng ôn nhu.

Từ Ly Phỉ chống tay lên tay vịn cầu thang, kia rốt cuộc là cái ảo giác gì?

Ánh đèn một lần nữa sáng lên, ảo ảnh đột nhiên tiêu tán, đem chiếc ghế dựa trở về trống rỗng như cũ.

Tạ Luân lo lắng hỏi cô: “Làm sao vậy?” Cô cố giữ trấn tĩnh mà lắc lắc đầu.

Buổi tối trời lại bắt đầu mưa.

Trước giờ ngủ Triệu y tá lại đến đưa thuốc, Từ Ly Phỉ lơ đãng hỏi: “Năm ngoái tôi đã từng đến đây à?”

Triệu y tá thành thật nói: “Tôi mới tới đây đầu năm nay, không biết a.”

Cô liền thay đổi đề tài: “Nữ chủ nhân hiện tại của nhà này là đang ở Mỹ trị bệnh sao?”

Triệu y tá đưa nước cho cô: “Nghe nói là vậy.”

Từ Ly Phỉ đến khuya mới ngủ, ngày hôm sau gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý Chử, lấy cớ ở quê có việc yêu cầu mình trở về một chuyến. Trợ lý Chử rất cẩn thận, giúp cô sắp xếp hết từ vé máy bay, tài xế đưa đón, còn cho Triệu y tá đi theo để có thể kjp thời xử lý trong bất cứ tình huống nào.

Buổi chiều máy bay hạ cánh xuống thành phố K.

Giây phút bước xuống máy bay kia, Từ Ly Phỉ đột nhiên cảm thấy hai ngày này có thể là cô quá nhạy cảm, nghe Tạ Luân nói như vậy, liền bắt đầu hoài nghi chính mình, rõ ràng trong trí nhớ tháng 11 năm ngoái cô ở thành phố K, ký ức của chính mình làm sao có thể lừa chính mình đây, vậy mà vẫn còn muốn đặc biệt bay đến đây chứng thực.

Chứng thực cái gì đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status