Tứ mạc hí (Bốn màn hí kịch)

Chương 57


Tôi nói: “Tạ thiếu, tôi cảm thấy không giống như anh đang an ủi tôi, mà giống như đang đả kích thì hơn.”

Tạ Luân liền nở một nụ cười: “Nhưng Ung Khả không có cái duyên phận với cậu ta như cô.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, ngược lại anh ta lại trầm mặc.

Sau đó móc ra điếu thuốc, không châm lửa mà kẹp giữa hai ngón tay ngắm nghía hai vòng, sau đó lại cất trở lại: “Ung Khả lúc trốn tránh khỏi Yee ba tháng, còn trốn luôn tôi. Cô ta có lẽ cảm thấy hiện tại Yee không để ý đến cô ta là bởi ngày trước cô ta trốn tránh cậu ta, làm tổn thương Yee đi, cứ vậy thành chấp niệm trong lòng luôn.”

Anh ta dừng lại nhìn tôi: “Sở dĩ nói với cô chuyện này là vì nghĩ Ung Khả nhất định sẽ tìm cô hỏi cái này, cô ta có lẽ sẽ muốn nhìn thái độ của cô, tôi cảm thấy mình nói cho cô biết trước vẫn là hơn để cho cô ta hỏi tới trước.”

Tôi nghĩ mấy giây, đã dần hiểu rõ: “Cô ta là mốn xem xem người sau đó Nhiếp Diệc chọn có coi anh ấy là quái vật hay không?” Tôi cau mày nói: “Có thể là cô ta cũng học sinh vật học nên khi biết chuyện đó sẽ cảm thấy khủng khiếp đến mức nào. Nhưng tôi không biết mấy cái đó, không biết mức độ đáng sợ đến đâu, nếu như nói nhân bản tạo ra một sinh mệnh mới rất đáng sợ bởi vì sinh mệnh đó đối với người tạo ra nó không hề cảm thấy điều gì thần bí...... Vậy tôi cũng có thể sinh con này, cũng tạo ra sinh mệnh thì có phải là….”

Tạ Luân ho khan.

Tôi nói tiếp: “Mà việc sáng tạo ra một sinh mệnh cũng đâu phải là sẽ khinh thường sinh mệnh đó, tôi không biết là cô ta có phải coi phim khoa học viễn tưởng nhiều quá mà bị những tên khoa học gia biến thái kia ám ảnh hay không, nếu như cô ta hiểu rõ Nhiếp Diệc thì sao lại cảm thấy Nhiếp Diệc đáng sợ được, làm sao có thể nghĩ Nhiếp Diệc cũng sẽ coi cô ta như một con mèo hay con chó? Tính tình Nhiếp Diệc lý trí, chính trực ấm áp, cũng rất hiền lành. Tôi cảm thấy cũng không phải là do Nhiếp Diệc với tôi có duyên hơn là Nhiếp Diệc với cô ta, chỉ là tôi......”

Tôi không nói tiếp. Chỉ là tôi có lẽ so với cô ta yêu Nhiếp Diệc nhiều hơn, một lòng muốn đi khám phá một Nhiếp Diệc chân chính có hình dạng như thế nào.

Tạ Luân im lặng rất lâu, tôi cũng không nói gì nữa. Trong sân lần nữa trở về trầm mặc, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió xào xạc qua những tán cây. Tôi lần nữa quay lại nhìn Nhiếp Diệc trong nhà kính trồng hoa, Nhiếp Diệc vẫn tựa người vào thành gỗ bên cạnh, trợ lý Chử đã ngồi xuống ghế mây, hắn cúi đầu lật xem tài liệu, đôi khi lại nói gì đó. Rất nhiều lần tối thấy Nhiếp Diệc đứng còn trợ lý Chử ngồi ghế báo cáo, trợ lý Chử từng cười nói với tôi: “Bởi vì Yee thông cảm cho tôi là người già.” Một Nhiếp Diệc quan tâm săn sóc người khác như vậy, tôi không thể hiểu được vì sao lại có người cảm thấy hắn không biết trân trùng sinh mệnh.

Cuối cùng, Tạ Luân rốt cuộc mở miệng: “Lại nói, Nhiếp Phi Phi, cô cũng hiếu kỳ với chuyện của Yee với Ung Khả sao?”

Tôi nhìn ngọn núi phía xa nói: “Trước khi nói chuyện với anh quả thật là có chút hiếu kỳ, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy những điều ấy đã là quá khứ rồi, quá khứ của ba người thế nào không còn quan hệ với tôi nữa. Quá khứ của chính mình là những việc mình trải qua, chính mình tham dự vào quá khứ của người khác là hồi ức, chính mình hoàn toàn không tham dự vào quá khứ của người khác, vậy chỉ có thể gọi là những gì đã qua thôi, những quá khứ của hắn với tôi với những gì đã qua này có gì khác nhau đâu?”

Tạ Luân lại im lặng một chút, đáp lời tôi: “Nhiếp Phi Phi, có phải những người làm nghệ thuật như cô đều sẽ có những cái quan điểm kỳ quái như vậy để ngăn chặn lòng hiếu kỳ của mình, thay đổi phương thức suy nghĩ, làm méo mó thâm tâm của chính mình?”

Tôi nói: “Làm méo mó, từ này nghe có hơi nghiêm trọng quá rồi, nói không chừng lại mới là thâm tâm thật sự được phát hiện ra thì sao?” Nói tới đây bỗng nhiên cười một tiếng, nói: “Này không được rồi, tôi lại cũng anh thảo luận tới mức độ triết học mất rồi, chờ một chút Tạ thiếu, anh chờ tôi chỉnh lại một chút rồi quay lại tiếp tục tán gẫu chuyện thế tục với anh.”

Anh ta giơ tay ngăn tôi lại, cũng cười nói: “Không sao, cô có thể tiếp tục dùng đôi tai triết học đó nghe tôi kể một câu chuyện cũ ở mức độ thế tục.” Anh ta dừng lại một chút: “Năm đó Yee với Ung Khả thật ra chưa từng có chuyện gì với nhau hết.”

Tôi sửng sốt một lúc lâu, sau đó kinh ngạc liếc mắt nhìn anh ta.

Anh ta nghịch ngợm bao thuốc lá trong tay: “Khi đó tôi thích Ung Khả, Yee cũng biết, nhưng Ung Khả thích Yee nên năm tư đại học đã ngả bài với Yee, Yee không chấp nhận tình cảm của cô ta. Sau khi về Ung Khả nổi nóng với tôi, hỏi tôi tại sao lại thích cô ta, có biết là vì tôi thích nên đã phá hủy hạnh phúc của cô ta hay không.” Anh ta cười cười: “Đó là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy yêu thích một người lại có thể vừa thống khổ lại nhàm chán đến vô vị như vậy.”

Ánh mắt anh ta phóng ra phía xa xa, bên đó có ngọn núi cô tịch nằm lẳng lặng giữa đêm đông: “Yee khi đó với Ung Khả có tình cảm gì không tôi không biết, tại sao không chấp nhận Ung Khả, ngoài lí do là vì tôi còn vì gì khác không tôi cũng không biết. Chúng tôi lại chưa bao giờ tán gẫu với nhau về chủ đề này.”

Nói tới đây anh ta dừng lại, tôi cảm thấy có lẽ là anh ta đang chờ tôi bày tỏ suy nghĩ.

Tạ Minh Thiên nói anh trai cô ấy đào hoa, Tạ Luân nói Ung Khả cho anh ta biết thích một người vừa thống khổ lại vừa vô nghĩa. Tôi đại khái đoán ra có lẽ đây chính là lí do tại sao Tạ Luân sau này lại xử sự với chuyện tình cảm qua loa như vậy.

Tôi nghĩ một chút, nói với anh ta: “Tôi thật sự không tưởng tượng ra được anh với Nhiếp Diệc mà cùng nhau nói về chuyện này sẽ là cái hình ảnh gì, trước giờ trong mắt tôi luôn là một Tạ thiếu bá đạo ngồi vị trí tổng giám đốc, chuyện yêu đương đều là tùy tiện chơi đùa, làm sao có thể nói chuyện tình yêu chân thành. Anh với Nhiếp Diệc đều bận rộn như vậy làm sao có thời gian tán gẫu chuyện nữ nhân.”

Tạ Luân lần này mới nở một nụ cười thật sự: “Cô nói không sai, nhưng chỉ có tôi là như vậy thôi. Nhiếp Diệc xác thực là không tán gẫu với tôi mấy chuyện nữ nhân, cậu ta chỉ nói chuyện với tôi về cô, vậy nên khi cậu ta và cô kết hôn ngược lại tôi lại không hề bị giật mình.”

Lòng tôi trong nháy mắt run lên, cười nói: “Tôi với anh ấy gặp lần đầu tiên là tháng năm năm nay, sau khi ồn ào một trận liền bận rộn kết hôn, làm gì có chuyện gì mà nói, Tạ thiếu thật biết nói đùa.”

Anh ta nhíu mày: “Thật sao?”

Tôi có chút hiếu kỳ hỏi anh ta: “Nhiếp Diệc nói gì với anh sao?”

Tạ Luân nói: “Cậu ta nói lựa chọn cô là việc làm đúng đắn nhất trong cuộc đời hắn.” Một lát sau lại hỏi tôi: “Nhiếp Phi Phi, sao lại không nói gì nữa rồi? Nghe vậy mà lại không thấy cao hứng gì hết?”

Tôi nói: “Đúng vậy nha, anh nói anh ấy đối với tôi là tình yêu chân thành nhưng sao anh ấy không nói với tôi mà lại đi nói với anh?”

Tạ Luân kinh ngạc: “Tôi cảm thấy đây không giống như lời bộc bạch.” Lại lắc đầu: “Xem ra Yee cái phương diện này thật là chẳng ra sao.” Anh ta đồng cảm nhìn tôi: “Nhiếp thiếu phu nhân, cô thật đáng thương.”

Tôi còn đang bối rối: “Nhiếp Diệc không muốn nói những lời này, nhưng nếu cảm thấy tôi được thì cũng phải nói cho người ta biết một câu chứ.”

Tạ Luân đã bị tôi tẩy não, cùng bắt đầu tập trung cùng tôi thảo luận: “Bởi vì tôi hỏi cậu ta cô thế nào rồi, nhưng cô lại chưa từng hỏi có phải không?”

Tôi nói: “Ai lại tự nhiên đi hỏi vậy chứ.”

Hắn chân thành kiến nghị: “Đêm nay cô thử một chút xem, trực tiếp mặt đối mặt hỏi cậu ta, cậu ta không nói nhất định là bởi vì cô không có hỏi, nếu như cô hỏi thì đương nhiên cậu ta sẽ trả lời, đàn ông so với phụ nữ luôn rất thẳng thắn.”

Tôi lắc đầu: “Vậy không được, nghe giống như tôi đang chủ động lấy lòng anh ấy vậy. A, không đúng, sao tôi lại đi thảo luận với anh vấn đề như thế này, muốn thảo luận thì cũng phải đi tìm Tạ Minh Thiên a.”

Tạ Luân thở dài: “Con gái các cô thật phiền phức.” Lại cười: “Bởi vì tôi là tình thánh, nên cô theo tôi lĩnh giáo là chuẩn hợp lý rồi.”

Sau khi tiễn Tạ Luân và Tạ Minh Thiên quay lại, Nhiếp Diệc và trợ lý Chử đã đi tới thư phòng, lúc thay vú Lâm đưa trà qua thì thấy họn họ đang mở cuộc họp video, trên màn hình có ai đó đang báo cáo: “...... Loạt thuốc mới nhất này vẫn tồn tại rất nhiều vấn đề, hơn nữa đã có vi khuẩn có thể kháng lại thuốc......” (bát bát: thi thoảng sẽ bị gõ nhầm trợ lý Chử thành Chữ, nếu có ai đó thấy thì nhắc hộ ta hen, cả những lỗi chính tả khác cũng vậy.)

Nhiếp Diệc tựa người lên ghế xoay, trợ lý Chử ngồi một bên, phía bên kia ngọn núi gió lớn, còn có mấy cành cây thi thoảng gõ vào cửa kính.

Đặt chén trà xuống, tôi thuận miệng hỏi trợ lý Chử: “Còn bận tới khi nào?” Trợ lý Chử chưa kịp trả lời, Nhiếp Diệc đã nghiêng đầu nói: “Em ngủ trước đi, không cần chờ tôi.”

Tôi nhìn đồng hồ để bàn, lẩm bẩm một mình: “Không phải đã nói là từ hôm nay sẽ bắt đầu nghỉ ngơi dài sao?”

Liền phát hiện ánh mắt Nhiếp Diệc đã rời qua, hắn chống cằm: “Không phải đi Thanh Hồ tức là nghỉ ngơi rồi.”

Mấy người của phòng thí nghiệm còn đang báo cáo, tôi nhỏ giọng: “Suỵt, nói nhỏ thôi.”

Trợ lý Chử cười nói: “Không sao, bọn họ không nghe thấy đâu.”

Tôi liền lớn mật lên hẳn, chỉ vào mắt Nhiếp Diệc nói: “Tối qua chắc lại không ngủ đàng hoàng phải không, hôm nay còn bận rộn như vậy, anh xem, mắt còn bị thâm quầng cả rồi, sao lại liều mạng như vậy?”

Hắn vẫn chống cằm nhìn tôi: “Bởi vì phải kiếm tiền nuôi em.”

Tôi nghiêm mặt nói: “Trách em tiêu hoang?”

Hắn đem ngón trỏ đặt trên môi: “Suỵt, Phi Phi, đừng ảnh hưởng tôi nghe báo cáo.”

Tôi làm mặt quỷ, quay đầu lặng lẽ hỏi trợ lý Chử: “Mà hình như là anh ấy nói chuyện trước với tôi mà nhỉ?”

Trợ lý Chử cười gật đầu: “Đúng vậy đấy.” Lại trêu chọc nói: “Có điều muộn như vậy mà cậu ấy còn đang kiếm tiền nuôi thiếu phu nhân, thiếu phu nhân cũng đừng so đo với cậu ấy làm gì.”

Tôi suy nghĩ một chút, rồi cười nói: “Bác nói đúng lắm.”

Tắm xong, còn cẩn thận chuẩn bị nước nóng và quần áo ngủ cho Nhiếp Diệc, xong xuôi tôi mới đi sấy khô tóc rồi vào phòng chiếu phim, tìm kiếm nửa ngày mới chọn được một đĩa, ôm chăn rồi quấn ổ ngồi trên sô pha xem phim.

Lúc tỉnh lại thấy Nhiếp Diệc đang đứng trước ghế sô pha lau tóc, mặc bộ đồ ngủ tơ tằm tôi chuẩn bị cho hắn. Phim còn chưa chiếu hết, xem ra là cũng chưa lâu lắm.

Ánh sáng trong phòng nương theo ánh sáng từ bộ phim lúc sáng lúc tối. Đây là bộ phim từ năm 2015, kể về một thợ săn hoang dã trên đại lục của châu Mỹ, đạo diễn bộ phim dường như rất thích sử dụng ống kính thuyết minh những chi tiết nhỏ, toàn bộ cuộn phim sắc điệu tối tăm nặng nề, không gian hoang dã lại ác liệt.

Đại khái là bởi vì lời thoại quá ít, nên tôi mới xem chán đến mức ngủ thiếp đi.

Khi đó trên màn hình lại dùng ống kính wide, dưới ống kính là dãy núi Rocky phong cảnh tráng lệ. Nhiếp Diệc lau tóc ngồi xuống ghế sô pha hỏi tôi: “Sao lại ngồi đây ngủ thiếp đi?”

Tôi còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, co một chân lên, mang theo giọng mũi nói với hắn: “Anh ngồi dịch đây đi, ngồi như vậy không thoải mái đâu.” Nói xong trực tiếp đem cả hai chân co lên, để cho hắn đủ không gian ngồi.

Hắn nhìn tôi một chút, tay kéo chân tôi, tôi ơ một tiếng, chân đã bị kéo qua gác lên đầu gối hắn. Tôi có chút tỉnh lại, theo bản năng rút chân về, miệng lại nói: “Đầu gối anh chịu được sao? Em nặng lắm.”

Hắn dùng tay trái chỉnh tóc, một tay đè lại chân tôi: “Có phải em giờ muốn tôi khen một câu không nặng?”

Tôi trừng hắn: “Chê em nặng cũng vô ích, nhà em đều như vậy đấy, con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, không thể trả hàng.”

Hắn lấy điều khiển chỉnh âm lượng phim nhỏ lại: “Tôi thấy cứ trực tiếp đem trả lại là được.”

Tôi nói: “Trực tiếp trả lại thì sẽ mất một nửa gia sản cho em đó nha, anh phải suy nghĩ kỹ càng.”

Hắn quay đầu nhìn tôi, phảng phất như phát ra từ chân tâm: “Em mắc vậy cơ à?”

Tôi nói: “Em nào có biết, từ khi gả cho anh lại thành có giá như vậy đó.” Nói xong nhịn không được nhìn hắn: “Đều tại anh đánh thức em đấy, làm sao bây giờ, em bây giờ đã tỉnh hoàn toàn rồi.”

Hắn kéo chăn xuống một chút che lại mu bàn chân của tôi: “Vậy cũng tốt, Tạ Luân vừa mới gửi tin nhắn qua đây, khuyên tôi thẳng thắn với em một điều, chúng ta có thể dùng thời gian này thảo luận một vấn đề. Vừa rồi ở trong sân em với Tạ Luân đã nói cái gì vậy?”

Tôi: “A.....”

Hắn chỉ chỉ lên hai chén trà: “Nước tôi cũng chuẩn bị rất đầy đủ cho em rồi.”

Trong lòng tôi rên rỉ mắng cái tên Tạ Luân thật bà tám, miệng lại nhanh nhảu nói: “Không có gì nha, đều là nói chuyện công việc của anh.”

Hắn logic chặt chẽ: “Công việc của tôi có gì hay mà tán gẫu? Còn nói cái gì mà thẳng thắn với không thẳng thắn?” Hắn kết luận hộ tôi: “Ý tứ thẳng thắn, chính là phải thành thật thẳng thắn phải không?”

Lừa gạt một nhà khoa học có bao nhiêu khó khăn tôi sớm đã được lĩnh giáo, kỳ thực tôi cũng không biết vì sao phải lừa gạt hắn, nhưng đại não đã đi trước một bước, tôi nói: “Anh trước giờ không nói em biết lúc 14 tuổi đã nhân bản ra một con chó Samoyed nha, em thật sự là rất......” Tôi chọn lựa từ ngữ để biểu thị cảm giác của nội tâm lúc này: “Thật sự là rất khiếp sợ, lúc Tạ Luân nói đến cái này thật sự cảm giác như mình đang nghe chuyện khoa học viễn tưởng vậy, anh xem, công việc của em anh đều hiểu rõ toàn bộ. Trong nhà chỉ có mình anh làm nhà sinh vật học nhân bản, còn vợ của anh thì vừa nghe hai từ này liền cảm giác là một chuyện khoa học viễn tưởng, thế này nghe có kỳ quái không? Thật sự là không được nha!” Nói đến đây tôi không khỏi căm phẫn sục sôi, nhưng bởi vì còn đang nằm nên phần cuối này có chút bị giảm đi khí thế rất nhiều.

Hắn hơi rũ mắt, một tay đặt trên đùi tôi, nhìn giống như đang rất chăm chú lắng nghe: “Em hứng thú với cái này sao?” Hắn hỏi tôi.

Tôi đưa ra một cái tay nói: “Anh kéo em lên cái đã.”

Hắn liền lôi tôi lên.

Tôi ngồi xuống, dựa lên gối dựa đằng sau, bày ra tư thế cho một cuộc đàm luận dài, tôi nói: “Nói hứng thú...... Mặc dù hồi đại học chuyên ngành liên quan đến sinh vật biển nên sẽ học một chút về sinh vật học, nhưng bây giờ kiến thức liên quan đến sinh vật đã quên gần như toàn bộ, liên quan đến nhân bản chỉ biết có con dê núi Dolly......”

Hắn nói: “Là cừu.”

Tôi: “......?”

Hắn nói: “Dolly là con cừu, lấy gen từ mẹ là một con cừu cái giống cừu Dorset Phần Lan, sau đó được chuyển sang một noãn bào chưa thụ tinh lấy từ một con cừu cái giống Blackface, con cừu sinh ra nó cũng chính là con cừu giống Blackface kia.”

Tôi: “À...... Em vừa mới nói cái gì ấy nhỉ?”

Hắn tư duy rất tỉnh táo: “Em nói liên quan đến nhân bản chỉ biết con cừu Dolly kia.”

Tôi nói: “Khoan khoan, em đột nhiên quên mất là vì sao lại nói chuyện với anh về Dolly luôn rồi.......” Tôi ôm chăn áy náy nhìn hắn nói xin lỗi: “Anh cũng biết em làm nghệ thuật, những người làm nghệ thuật chính là như vậy, không thể nói chuyện theo logic, nói qua nói lại một chút liền có thể dễ dàng bị lạc đề......”

Hắn không có vẻ gì là bất ngờ, khoan dung nói với tôi: “Không sao tôi quen rồi, trước khi nói đến Dolly, em đã nói với tôi về hứng thú với mấy thứ về sinh vật.”

Tôi nghĩ ngợi một lúc mới mạch lạc lại, nói: “Đúng rồi nha, hứng thú, anh hỏi em có phải cảm thấy hứng thú mới hỏi anh vậy không. Không có đâu.” Tôi liếm môi một cái: “Khả năng em nghĩ hơi xa, chính là em cảm thấy nếu có một ngày em tiếp đón khách thay anh là bạn bè hay đồng nghiệp chẳng hạn, nếu các anh nói về mấy thứ nghiên cứu này, em lại cái gì cũng không hiểu, các anh nói cái gì em cũng bị ngạc nhiên hết nửa ngày, nhất định sẽ làm anh mất mặt lắm?” Tôi buông thõng tay: “Anh xem, liên quan đến tri thức căn bản về nhân bản vẫn là Tạ Luân giúp em biết thêm, anh ta nói sinh vật học hiện đại đã có thể nhân bản rất nhiều loài sinh vật, đến cả gần gũi nhất với con người là loài linh trưởng còn có thể nhân bản rồi.”

Hắn đưa nước cho tôi: “Em cũng có thể.”

Tôi kinh ngạc cầm chén nước: “Gì cơ?”

Hắn nói: “Con người cũng có thể được nhân bản!”

Tôi nói: “Người? Có thể được nhân bản rồi? Bây giờ sao?”

Tạ Luân nói không sai, Nhiếp Diệc có khả năng cảm thấy tôi không biết gì thật đáng yêu, khóe miệng nâng lên lộ ra ý cười: “Đã sớm có thể rồi.”

Tôi sửng sốt ba giây: “...... Anh chính là vẫn luôn nghiên cứu cái này sao?” Nhất thời suy nghĩ có chút cổ quái hỏi hắn: “Hay là...... còn từng làm thí nghiệm rồi?”

Nét cười của hắn giảm mất một nửa, tỉnh táo nhìn tôi, một lát, hắn nói: “Nếu như tôi nói đã từng rồi, em sẽ cảm thấy tôi đáng sợ sao?”

Tôi cũng nhìn hắn. Bộ phim đã kết thúc, màn hình dừng lại ở giây cuối cùng, trong phòng ánh sáng cũng trở nên lờ mờ. Hắn ngồi tựa lên sô pha, tóc đã khô một nửa, mặc bộ quần áo ngủ tôi chuẩn bị cho hắn, ánh mắt bình tĩnh, tay phải cầm chén trà kiên nhẫn chờ đợi tôi trả lời.

Tôi kỳ thực có chút không hiểu ra sao, tại sao bọn họ lại cứ phải chấp nhặt chuyện này là đáng sợ hay không đáng sợ, lẽ nào với chuyện này tôi thật sự nên sợ hãi? Tôi bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, đi sang ngồi gần hắn hơn, mu bàn chân dán sát với đầu gối hắn.

Hắn đơ ra một lúc: “Nhiếp Phi Phi, chân em rất lạnh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status