Thông tin truyện

Tù sủng: Anh rể có độc

Tù sủng: Anh rể có độc
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
Từ lâu trong đầu của Tả Thành đã định sẵn lẽ sống của mình:

Nếu Giang Hạ Sơ sống thì anh sống.

Nếu Giang Hạ Sơ gặp phiền toái thì anh sẽ gánh vác.

Nếu Giang Hạ Sơ là sát nhân thì anh sẽ là kẻ cướp.

Giang Hạ Sơ thèm ngó ngàng tới anh, nhưng anh vẫn quan tâm cô.

Giang Hạ Sơ thậm chí hận anh, anh càng yêu cô.

Nếu Giang Hạ Sơ qua đời, anh sẽ mang cả thế giới mai táng theo cô.

Trong lòng Tả Thành chỉ có một mình Hạ Sơ, đó là sinh mạng của anh, cuộc sống của anh.

Người khác hình dung Tả Thành như thế nào? Lòng dạ độc ác, giết người như ngóe, hô mưa gọi gió, mê hoặc lòng người, thần bí khó lường, phú khả địch quốc*. . . . . .
*Phú khả địch quốc: giàu ngang một nước.

Giang Hạ Sơ nói: anh cực kì độc ác, độc ác đối với mình cũng độc ác đối với cô, anh giam cầm thân thể cô nhưng vẫn thấy chưa đủ, anh còn muốn luôn cả lòng của cô. Một tờ giây đăng kí kết hôn, anhkhông còn là anh rể của cô, mà là chồng cô.

**Đoạn đối thoại thứ nhất:

Lần đầu gặp gỡ, cô sợ hãi gọi anh: "Anh rể."

Anh lạnh lùng trả lời: "Tên tôi là Tả Thành." Cuối cùng còn bổ sung một câu càng lạnh lẽo hơn: "Đừng có quên."

Nửa năm sau, anh ôm lấy cô nói: "Hạ Sơ, tôi yêu em."

Cô lạnh lùng: "Người anh cưới là chị của tôi."

"Nếu không phải vì em, tôi sẽ không lấy cô ấy, tôi cũng chưa từng đụng vào cô ấy."

"Tả Thành, anh nhất định phải kéo tôi cùng xuống địa ngục sao?" Cô cười lạnh hỏi ngược lại.

"Không, tôi không bỏ được em. Tôi sẽ khiến cả thế giới phải xuống địa ngục." Anh khẽ mở miệng, độc ác lan tràn đầy trời đất.

**Đoạn đối thoại thứ 2:

"Tả Thành, em chẳng qua chỉ là một kẻ khùng điên, có lẽ ngày mai lúc lên cơn sẽ không còn nhớ mình là người nào nữa." Cô ngẩng đầu, đôi mắt mờ mịt nhìn anh: "Em như thế này, đáng giá sao?"

Anh hôn lên khuôn mặt, khóe môi của cô: "Hạ Sơ, anh yêu em, người phụ nữ của Tả Thành anh là tốt nhất thế giới, cho dù em muốn cả thế giới này, anh cũng sẽ cho em."

Cô cười, vươn tay ôm lấy người đàn ông yêu cô đến tận xương tủy: "Tả Thành, nếu có một ngày, em mắc bệnh, quên mất anh thì làm sao bây giờ?"

"Anh nhớ em là được rồi."

"Nếu ngay cả việc yêu anh cũng không nhớ thì sao?"

"Vậy thì anh sẽ khiến cho em yêu anh một lần nữa."

**Đoạn đối thoại thứ ba:

"Tả Thành, anh vẫn luôn chờ em tới sao?" Cô vào thăm tù, trong bụng là đứa bé của Tả Thành.

Cho dù đang mặc áo tù nhân xanh xám thì anh vẫn tản ra một loại đắc ý và gian ác mê hoặc lòng người: "Hạ Sơ, anh vẫn luôn đánh cược, nếu như em yêu anh thì một nhà chúng ta liền đoàn tụ, nếu không thì anh ở trong nhà lao này chết già cũng tốt hơn là phải thừa nhận em không yêu anh."

"Tả Thành. Em nhận thua." Giọng nói của cô thay đổi thành căm giận, u oán: "Nếu như anh muốn bỏ lại em và bảo bảo thì hãy trả lại tim cho em."

Anh ôm cô vào lòng, si ngốc lẩm bẩm tên của cô: "Hạ Sơ, Hạ Sơ. . . . . ." Tay đặt lên ngực của cô: "Cả đời, cả lòng của em, anh đều không thể trả lại được nữa rồi."

"Vậy thì cứ nhận lấy đi, Tả Thành, hai chúng ta cùng nhau xuống địa ngục cũng là một chuyện tốt." Cô vừa hận cũng vừa yêu người đàn ông này.

"Đừng sợ, Hạ Sơ, có anh ở đây, không có người nào dám bắt em xuống địa ngục cả." Anh nắm tay cô sải bước đi ra khỏi phòng giam: "Hạ Sơ, chúng ta về nhà thôi."

Cô chần chờ: "Nơi đây là nhà tù, nói đi là có thể đi được sao?"

"Anh nói có thể, ai dám nói không." Giọng nói của anh toát lên sự cuồng vọng.

**Đoạn đối thoại thứ tư:

Giang Hạ Sơ nâng cao bụng bự, lười biếng phơi người dưới ánh mặt trời, hỏi: "Tả Thành, anh hy vọng là con trai hay là con gái?"

Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô, đáp: "Con gái, tốt nhất là dáng vẻ giống em, tính tình cũng giống em nốt."

Giang Hạ Sơ gật đầu: "Em cũng nghĩ như vậy, nếu là con trai thì lớn lên nhất định sẽ giống anh, học theo tính cách của anh thì không biết sẽ làm tan nát cõi lòng của bao nhiêu cô gái nữa."

Mặt Tả Thành đen thui, cưng chiều nhìn cô: Cũng tốt, chỉ cần là đứa bé của cô thì đều tốt.

Editor: Thu Lệ, Coki, Salemsmall.

Danh sách chương

loading...
DMCA.com Protection Status