Từ từ dụ dỗ

Chương 48: Cứu binh


Âm u mấy ngày, bầu trời thành phố Z rốt cuộc bắt đầu trời quang mây tạnh.

Bởi vì ở suối nước nóng nghỉ dưỡng cực kỳ thoải mái, hành trình trở về bị cha Niệm cứ dời lại dời, thẳng đến khi cùng mẹ Niệm đến sau núi ngồi một chuyến cáp treo, mới thôi tiếc nuối mà về nhà …

Đi qua siêu thị ở gần nhà, rốt cuộc lương tâm trổi dậy, phát hiện bọn họ đã quên mất mình còn có một khuê nữ…

Cha Niệm tự mình tới đón, trên đường sợ kẹt xe, đã đi sớm hơn nữa giờ, đợi ở cửa bệnh viện Thụy Kim. Ở trong xe đợi đến nhàm chán, ông xuống xe đi thị sát đơn vị Niệm Tưởng thực tập.

Đã sắp tan tầm, phòng khám không còn bệnh nhân.

Niệm Tưởng liền ngồi ở bàn làm việc nhìn bệnh lịch Từ Nhuận Thanh đã viết, nét bút cứng cáp, tinh tế rất đẹp mắt, không giống như là viết bệnh lịch, mà giống như là đang viết thư pháp…

Thời bây giờ, bác sĩ có thể viết bệnh lịch được như thế này đoán chừng có thể đếm được trên đầu ngón tay đi?

Cô lặng lẽ sùng bái, từng chữ từng chữ nhìn thật cẩn thận, nghiêm túc.

Âu Dương cũng ở bên cạnh xem nửa ngày, rốt cuộc không chờ được nữa, xen vào nói: “Niệm Tưởng a.”

Người nào đó “Ừm” một tiếng, cũng không ngẩng đầu.

“Em và Tiểu Quân gần đây có liên lạc không?” Dứt lời, anh hơi ngừng lại, cau mày, lòng có chút lo lắng: “Anh luôn cảm giác cô ấy gần đây tâm tình không tốt, nhưng mỗi lần hỏi cô ấy có chuyện gì thì lại không nói cho anh biết.”

“Ơ?” Niệm Tưởng rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, nghĩ nghĩ, trả lời: “Chúng tôi về cơ bản mỗi ngày đều liên lạc, hình như cậu ấy gặp chuyện không vui trong khi làm việc… Cậu ấy không nói với anh sao?”

Âu Dương hình như là nhớ tới cái gì, chân mày nhíu lại, rồi ngay lập tức nhíu càng chặt: “Trước đó không lâu, chúng tôi vì chuyện thực tập của cô ấy mà…cãi nhau.”

Người có chỉ số EQ thấp, vẻ mặt thành thật nhìn anh: “Anh nói ra xem, em có giúp anh được cái gì không?”

Âu Dương thật không cho cô mặt mũi “phốc xuy” một tiếng, đang định cười nhạo cô, nhớ tới lúc này còn trông cậy vào người ta giúp đỡ, lập tức biểu tình nghiêm trang: “Trong khoảng thời gian này, cô ấy vẫn luôn cảm thấy thực tập có chút vất vả, hơn nữa, thầy hướng dẫn của cô ấy tính tình không tốt lắm. Hôm kia, anh và Tiểu Quân thật nghiêm túc thảo luận chuyện này, nhưng không biết chọc cô ấy mất hứng chỗ nào, mãi cho tới bây giờ cũng không để ý đến anh. Tan tầm anh đi đón cô ấy… Cũng luôn không đón được.”

Hiện tại đến phiên Niệm Tưởng khinh bỉ anh: “Lúc bạn gái hờn giận, cậu ấy nói cái gì anh liền nghe theo cậu ấy đi, ai cho anh đi “sửa” cậu ấy…”

Âu Dương há hốc mồm: “…” Còn, còn có như vậy sao?

Niệm Tưởng thu hồi ánh mắt →_→, không tin?

Âu Dương có chút giác ngộ _(:3ゝ∠)_…

Trong khoảng thời gian này, trạng thái cảm xúc của Lan Tiểu Quân đích xác không quá ổn định, giống như là thùng thuốc nổ, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tung. Mấy ngày nay gọi điện thoại đến, trên cơ bản đều là kể khổ.

Niệm Tưởng nghe nghe, so sánh xong, cảm thấy bác sĩ Từ quả thật chính là Thiên Sứ…

Hai ngày nay cô đã dỗ dành, nhưng làm thế nào cũng không có hiệu quả. Âu Dương không nói, cô còn chậm lụt không phát hiện, thì ra là hai người… cãi nhau.

Cô nhíu mày, tâm sự nặng nề.

Ánh mắt vừa mới chuyển tới trên bệnh lịch, liền nghe thanh âm Âu Dương yểu xìu: “Bác sĩ Từ.”

Niệm Tưởng quay đầu nhìn qua, anh vừa đi vào phòng khám, trong tay còn cầm một cốc nước nóng, bốc cả hơi… Cốc nước có màu hồng phấn… Hơn nữa thật không đúng lúc, nó là cốc của cô…

Ánh mắt Niệm Tưởng bất thiện, theo dõi anh (⊙x⊙): anh đã làm gì cái cốc Kitty của em!

Từ Nhuận Thanh đi đến phía sau cô, hơi cúi người, đem cốc nước bỏ lên trên bàn làm việc, thanh âm giống như nhiễm vài phần sương mù, thấp đến lành lạnh: “Chú Niệm ở đầu cầu thang đợi em, em mau tan tầm trước đi.”

“A?” Niệm Tưởng nhìn nhìn thời gian, vừa rồi ở trong điện thoại, cha Niệm cũng không nói muốn tới đón cô a: “Giờ tan sở còn nửa giờ…” Về trước cái gì, có thể không tốt hay không?

“Không phải đã có một khoảng thời gian không gặp chú Niệm?” Anh đứng ở bên người cô, hỗ trợ sửa sang lại bệnh lịch, thoáng dừng lại một lúc, nhẹ liếc mắt nhìn cô, hỏi lại: “Anh cho phép, còn ai dám có ý kiến?”

Từ lúc Từ Nhuận Thanh tiến vào, vẫn bị xem như không khí không được nhìn đến, nội tâm Âu Dương vô cùng kịch liệt đấu tranh —— có muốn phát động kháng nghị hay không?! Thiên vị cũng quá… trắng trợn a, làm anh tức chết!

“Có thể?” Mắt Niệm Tưởng sáng lên, rục rịch.

Từ Nhuận Thanh nặng nề “Ừm” một tiếng, lập tức nhớ tới cái gì, đem cốc nước đưa cho cô: “Uống vài hớp rồi đi.”

Cả một ngày đều ngồi trong máy điều hòa, môi của cô cũng khô đến có chút trắng bệch, cố tình tự cô không phát giác.

Đợi Niệm Tưởng vội vàng rời đi xong, Âu Dương giương mắt nhìn cốc nước kia, nhỏ giọng: “Bác sĩ Từ, tôi cũng khát…”

Từ Nhuận Thanh vừa kéo ghế ngồi xuống, nghe vậy, không chút để ý liếc mắt nhìn anh ta, ngữ khí mang ý cười, không nhẹ không nặng, không nhanh không chậm hỏi: “Cần tôi giúp cậu lấy nước?”

Ánh mắt kia… Trầm trầm, thanh lãnh đen đặc, không có độ ấm chút nào.

Âu Dương lập tức quay người đi ra ngoài: “Ơ, tôi nhớ ra là Phùng Giản tìm tôi có việc…”

******

Trên bàn cơm Niệm gia.

Cha Niệm gắp vào bát của Niệm Tưởng hai miếng lớn thịt vịt nướng, lo lắng: “Sao lại gầy nhiều như vậy a, mặt cũng nhỏ đi một vòng.”

… Là ba lớn ra một vòng đi?

Niệm Tưởng đầu đầy hắc tuyến.

“Ba vừa tham quan hết bệnh viện của con một vòng, hoàn cảnh thật là tốt.” Cha Niệm dừng một lát, làm bộ như lơ đãng hỏi: “Hoàn cảnh tốt người cũng tốt a, lúc đi nhìn thấy con và một “tiểu bạch kiểm” vui vẻ cười nói, là có gì sao?”

“Tiểu bạch kiểm”? Khụ… cha Niệm nói, hình như là Âu Dương?!

Mẹ Niệm thật không cho mặt mũi, trợn trắng mắt, bổ sung: “Ba con cũng cằn nhằn với mẹ cả nửa ngày, nói là cảm thấy những anh tài trẻ tuổi ở lầu hai đều đang mơ tưởng con. Ách, ông làm như khuê nữ nhà ông là tiên nữ chắc!”

Uy uy uy…

“Khuê nữ như tiên của Cha Niệm” trong miệng của mẹ đang ngồi ở đây mà, được không! ╮(╯▽╰)╭…

“Con xem, trong các đồng sự của con có ai thích hợp hay không, có thích hợp thì phát triển, mẹ rất ủng hộ.” Mẹ Niệm gắp một cái trứng vào bát của Niệm Tưởng: “Ba con chỉ sợ con bị lừa, mặt trắng thì thấy không có khí khái nam tử, mặt hơi đen thì nói người ta giống đi đào than. Bộ dạng tốt, nhìn được thì cảm thấy người ta không đáng tin cậy, bộ dạng khó coi, lại cảm thấy không xứng với con… Vẫn nên lấy hình mẫu của ông ấy làm tiêu chuẩn cân nhắc, ặc ặc…”

Niệm Tưởng 囧thiếu chút nữa vùi cả khuôn mặt trong bát.

Đêm nay, ngữ khí trào phúng của mẹ Niệm cũng làm cô xấu hổ dùm cha Niệm…

Đương sự lại không có cảm giác gì, vẫn như trước cười híp mắt: “Niệm Tưởng a, ba vẫn cảm thấy nam đồng sự ở bệnh viện con đều không được. Bác sĩ nam luôn có thể gặp được các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, sẽ có tâm tư khác… Hơn nữa, chức nghiệp này vốn đã hấp dẫn cô gái trẻ tuổi, con cũng đừng để trong lòng a.”

Vì thế, kế tiếp, trên bàn cơm Niệm gia đã xuất hiện một trận bão táp lớn nhất trong những năm gần đây…

Sau khi Niệm Tưởng chạy khỏi nơi nồi nia xoong chảo bay tán loạn, nhận được điện thoại của Lan Tiểu Quân, liền vội vàng ra ngoài.

******

Lan Tiểu Quân và Niệm Tưởng hẹn nhau tại KTV (*) ở một trung tâm thương mại, chính là lúc đường phố đã lên đèn, Niệm Tưởng ngồi trong xe taxi, từ cửa kính nhìn ra ngoài, cả tòa thành phố được các ngọn đèn rực rỡ bao phủ, cùng với sự di chuyển nhanh của xe, chúng giống như đang di động, lưu quang trãi dài.

(*) KTV: Nơi hát hò karaoke.

Ban đêm ở thành phố Z như được bao phủ trong bức tranh màu nước, sắc màu diễm lệ.

Đến KTV thì đã là bảy giờ bốn mươi lăm đúng, một giây cũng không hơn. Niệm Tưởng đối với hành lang khúc chiết của KTV đích thực không có phương hướng, đấu tranh một hồi, níu lại người phục vụ vừa đi qua, mới tìm được chỗ hẹn.

Đẩy cửa vào, trong nháy mắt liền bị tiếng ca như tiếng thét của Lan Tiểu Quân làm sợ tới mức, thiếu chút nữa lui ra ngoài.

Nửa giờ trước, khi Niệm Tưởng nhận được điện thoại, liền mơ hồ cảm thấy Lan Tiểu Quân đêm nay có gì không ổn, lúc này nhìn thấy trạng thái của cô ấy, càng thêm khẳng định… Cô bé này không phải là bị ép điên thì chính là áp lực quá lớn, đang cần phát tiết.

Cô ở tại cửa chần chờ không bao lâu, Lan Tiểu Quân đã phát hiện ra cô: “Niệm Tưởng, rốt cuộc cậu đã tới.”

Cô ấy cười híp mắt đi đến, tới gần thì Niệm Tưởng lập tức nghe thấy mùi rượu rõ ràng. Cô bóp nhẹ mũi, đỡ Lan Tiểu Quân: “Cậu uống bao nhiêu?”

“Không nhiều.” Lan Tiểu Quân dựng lên ba ngón tay: “Mới ba chai…”

Niệm Tưởng: “…” Người chỉ uống có mấy ly liền có thể ngủ thành heo như cô, có chút không hiểu thế nào là ba chai.

Ngọn đèn xoay tròn có chút chói mắt, Niệm Tưởng sờ soạng công tắc, bật đèn sáng lên. Giơ tay che ánh mắt Lan Tiểu Quân, sau một lúc lâu mới buông ra, đang đỡ cô ấy đến sô pha ngồi, rủ mắt xuống liền nhìn thấy bày một thùng rượu…

Niệm Tưởng đếm đếm chai không, mặt cũng xanh mét, năm chai …!!!

Khó trách mùi rượu lại rõ ràng như vậy.

“Cậu làm sao vậy? Nói với mình xem?” Cô lấy khăn ướt từ trong túi xách, lau mặt Lan Tiểu Quân, lại lau tay rồi dừng lại.

Lan Tiểu Quân mở mắt ra nhìn cô, lệ rơi đầy mặt: “Niệm Tưởng…”

“Ừm, ở đây, ở đây.” Cô lại gần ôm cô ấy, cảm giác thân mình cô ấy đang run rẩy, chân mày lập tức nhíu chặt: “Chịu ủy khuất gì?”

“Hôm nay mình bị người thân của bệnh nhân đánh một bạt tai.” Cô ấy đem mặt chôn trong ngực Niệm Tưởng, thút tha thút thít.

Ôi mẹ ơi…

Niệm Tưởng nhảy dựng, sờ sờ mặt cô ấy, ngữ khí thả càng mềm nhẹ: “Đánh ở đâu? Mình nhìn xem?”

“Bên trái… Vừa nói chuyện đã bị họ lấn tới, lúc ấy đầu óc mình cũng trống rỗng, không biết phản ứng thế nào.” Cô ấy lại khóc lên, giãy giụa muốn đứng dậy đi mở chai rượu.

Niệm Tưởng ngăn lại, ngược lại bị cô ấy nhét cho một chai vào tay: “Mình hiện tại không cần an ủi, mình đang giận, cùng uống đi được không…”

Niệm Tưởng bị ánh nhìn trong suốt sáng ngời của Lan Tiểu Quân nhìn chằm chằm, dưới ngón tay lại là xúc cảm lạnh lẽo của chai rượu, nhất thời cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình cũng bị đả kích. Cô khó xử nhìn Lan Tiểu Quân: “Tiểu Quân, tửu lượng mình không tốt…”

“Uống…” Lan Tiểu Quân vuốt mặt một cái, thản nhiên cụng vào chai của cô: “Bạn tốt không phải là lúc cần thì cùng bồi rượu sao?!”

Ai muốn phân thắng thua!

Chân mày Niệm Tưởng nhíu càng chặt hơn, vừa đem chai rượu để lại trên bàn, liền bị Lan Tiểu Quân một phen cầm tay, trực tiếp đưa đến bên miệng cô, ực một hớp.

Hương vị đắng chát kia đi vào cổ họng, Niệm Tưởng bị nghẹn thiếu chút nữa phun ra…

Sự tình có chút nguy cấp, tất nhiên phải gọi viện binh!

Bằng không, Lan Tiểu Quân cứ bắt cô uống rượu như vậy, chỉ sợ kết quả cuối cùng là Tiểu Quân còn tỉnh, mà cô thì đã đi gặp Chu Công …

Cô vừa có ý nghĩ này, còn chưa làm ra hành động gì, lại bị Lan Tiểu Quân dùng lực đổ vào miệng mấy hớp. Lan Tiểu Quân có khí lực lớn, lúc này uống rượu, càng không cố kỵ gì. Niệm Tưởng không tránh được, dứt khoát ngậm rượu, chờ cô ấy buông ra, quay người nhanh chóng phun vào trong thùng rác.

Cho dù như vậy, tới lui vài lần, Niệm Tưởng vẫn nuốt xuống mấy hớp. Nhấc mắt liếc về phía chai rượu, cả người cũng ngây ngốc … Một chai, đã thấy đáy?

Không biết là phản ứng sinh lý hay là tâm lý, một giây sau Niệm Tưởng liền cảm giác chất cồn quấy phá, cả người cô đều bắt đầu nóng lên, nóng lên, nóng lên…

Niệm Tưởng vừa dụ dỗ cô ấy hát, vừa tìm số của Âu Dương gọi qua. Vừa ngước mắt liền nhìn thấy Lan Tiểu Quân hát vài câu, uống một ngụm lớn… Nhìn thấy quả thật kinh tâm.

Má ơi, uống như vậy… Thật sự không thành vấn đề?

Điện thoại đã nối, Niệm Tưởng chạy tới ngoài cửa, ngắn gọn, xúc tích, nhanh chóng đem sự tình đại khái nói một lần, sau đó là báo số phòng KTV.

Xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt, hướng vào trong xem, còn có thể nhìn thấy thân ảnh Lan Tiểu Quân chiếu dài dưới ngọn đèn.

Nhất thời tim Niệm Tưởng như bị nhéo một phen, quả thật đau nhói, trước khi cúp điện thoại, cô còn không quên nhắc nhở: “Anh phải nhanh lên, bằng không em cũng bị Tiểu Quân chuốc sai, càng không ngăn được cô ấy.”

Âu Dương nghe Lan Tiểu Quân nói về tửu lượng kém cỏi của Niệm Tưởng, nhất thời cảm thấy mi tâm ẩn ẩn đau: “Cô ấy hiện tại trạng thái như thế nào?”

“Giống như đã say …” Bằng không, Lan Tiểu Quân khi tỉnh sẽ không dùng sức ép cô uống.

Nghĩ như vậy, Niệm Tưởng chỉ cảm thấy mùi rượu vừa rồi nuốt xuống lại tràn ngập, cảm giác lạnh lẽo kia đến bây giờ cũng còn có thể nhớ rõ, làm huyệt Thái Dương của cô nhảy lên kịch liệt.

Quá khó uống, không có gì ngon cả ┮﹏┮.

Âu Dương cằm chìa khóa xe đi tới cửa, vừa ở tại cửa đổi giày vừa hỏi: “Vậy còn em?”

Niệm Tưởng kéo nhẹ cổ áo, cảm thấy có chút khó chịu: “Em cảm thấy, em rất nhanh sẽ không trụ vững, không khoa trương đâu…” Dứt lời, cô cúi đầu lau lệ.

Âu Dương đã xuất phát, đợi Niệm Tưởng cúp điện thoại, anh chạy tới bãi đỗ xe dưới lầu. Nghĩ nghĩ, có chút không yên lòng, không chút do dự gọi điện thoại cho Từ Nhuận Thanh.

Từ Nhuận Thanh vừa tắm xong, pha tách cà phê ngồi ở trước bàn máy tính.

Thật lâu sau, rốt cuộc nhảy ra thông báo. Anh nhấn mở, tiếp nhận video call, nhìn mẹ Từ ở bên trong video, lười biếng nhếch môi cười.

Cha Từ đi công tác, mang theo mẹ Từ cùng đi, đã đi được một khoảng thời gian.

Tính toán ngày, là có một tháng không gặp.

Mẹ Từ nhìn thấy người, cảm thấy vui vẻ mỹ mãn, bắt đầu vào vấn đề chính: “Ban ngày ba con tham gia trao đổi công tác, mẹ liền đi ra ngoài chơi. Nơi này hoàn cảnh tốt, mẹ nhàn rỗi nhàm chán còn chỉnh lý công văn, khi nghỉ đông, con có thể mang bạn gái đến đây chơi.”

Bạn gái…

Tâm tư Từ Nhuận Thanh hơi đổi, khẽ giọng đáp ứng.

Mẹ Từ bất mãn: “Con nói mình có sắp xếp, mẹ vẫn không có hối thúc con. Cũng lâu như vậy rồi, nên nói với mẹ tiến độ đi?”

Đầu ngón tay Từ Nhuận Thanh để nhẹ lên mi tâm, có chút không kiên nhẫn. Anh đêm nay vẫn luôn cảm thấy tâm thần không yên, lại không biết ở đâu ra làm cho anh nôn nóng, tâm tình bất an.

Anh trầm mặc thật lâu sau, mới chậm rãi nói: “Con không biết.”

Mẹ Từ lập tức tắt video trò chuyện, tức giận để lại một câu to: “Tiểu tử ngươi chờ lão nương trở về, sẽ cho ngươi một trận!”

Từ Nhuận Thanh nhướn nhướn mày, đang muốn trả lời, liền nghe tiếng điện thoại quấy nhiễu, anh ghé mắt nhìn lại, màn hình di động sáng lên.

Tên hiển thị gọi tới là —— Niệm Tưởng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status