Tướng môn độc hậu

Chương 115: Tịch thu binh quyền


Người cổ đại vốn không có nhiều phương tiện giải trí, nên phàm là có động tĩnh gì thì ngày hôm sau tin tức đã lan truyền khắp các ngõ hẻm, nếu tin tức đó liên quan đến người có tiếng tăm thì còn được mang ra bàn luận ba ngày ba đêm chưa hết.

Mà cái kiểu bàn luận này, chê bai nói xấu cho thỏa miệng thì nhiều, có mấy ai vì người trong cuộc mà nói giúp đâu. [Edit Phan Ngọc Huyền: Mấy má ơi, khẩu nghiệp.]

Câu chuyện nóng hổi ngày hôm nay liên quan đến Uy vũ đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy của Minh Tề.

Bình loạn giặc Oa, đánh bại Hung Nô, quanh năm canh giữ biên giới ở vùng Tây Bắc bảo vệ quốc gia, huân công hiển hách, không kể công, không kiêu ngạo. Đó chính là những lời tán dương tốt đẹp dành cho tướng môn Thẩm gia.

Bắt đầu từ Thẩm lão tướng quân, Thẩm gia đã phấn đấu trên quan trường bằng huân công trên chiến trường, giành được sự kính nể của dân chúng. Đáng tiếc trong ba người con của Thẩm lão tướng quân, chỉ có Thẩm Tín đi theo nghiệp võ kế tục con đường của phụ thân. Hổ phụ sinh hổ tử, Thẩm Tín không làm tổn hại uy danh của Uy vũ đại tướng quân, thậm chí còn đào tạo con trai của mình là Thẩm Khâu trở thành một tiểu tướng dũng mãnh trên chiến trường.

Thẩm Tín lăn lộn trong quân rất hòa đồng, không phách lối không tỏ vẻ bề trên, khi xuất trận thì luôn xung phong đi đầu, hắn cưới La Tuyết Nhạn, cũng là con gái nhà tướng, hai người tạo nên một giai thoại đẹp đẽ truyền kỳ. Dân chúng Minh Tề tôn sùng Thẩm Tín tự đáy lòng, nếu nói hắn có điểm gì không tốt, thì chỉ duy nhất việc hắn có một đứa con gái phế vật, hoàn toàn không giống cha mẹ của mình.

Hiện giờ, hắn bị gán tội khi quân phạm thượng, dân chúng ai cũng bất ngờ.

Không phải tranh cãi nho nhỏ, mà là tội danh khi quân phạm thượng, đây là trọng tội có thể phán xử cả nhà. Sáng nay, quan sai đã vây chặt cửa Thẩm phủ, nói muốn tra án. Dân chúng nghe nói Thẩm Tín vướng vào tội khi quân phạm thượng, nhưng không rõ là chuyện gì, khi quân ở chỗ nào.

“Sao Thẩm tướng quân lại có thể khi quân phạm thượng? Hắn là người rất tốt a.”

“Đúng vậy, lần trước con ta nghịch ngợm, làm kinh động ngựa chiến Thẩm gia, Thẩm phu nhân không những không trách mắng, còn tự nhận lỗi về mình. Người tốt như vậy, có phải bị hiểu nhầm gì không?”

“Hiểu nhầm gì chứ, đây là chuyện chắc chắn rồi, chứng cứ đầy đủ.” Người này thấp giọng nói: “Ta còn nghe nói chính Định vương đã tố cáo Thẩm tướng quân đó.”

“Định vương điện hạ?”

“Đúng vậy, ngươi nghĩ Định vương không dám à. Nói không chừng chính vì Thẩm ngũ tiểu thư ái một Định vương, nhưng bị Định vương từ chối, nàng nhục nhã xấu hỗ mới xúi phụ thân nàng làm chuyện có lỗi với bệ hạ.”

“A, ngươi nói nghe cũng có lý, tội nghiệp một nhà Thẩm tướng quân, bị đứa con gái kia liên lụy.”

Giọng nghị luận của dân chúng không nhỏ, Thẩm Diệu đứng ở cửa phủ, nghe từng chữ rõ ràng. Những người khác của Thẩm phủ cũng đứng ở đây để quan binh vào tiến vào lục xoát. Thẩm Nguyệt ra vẻ sợ hãi núp sau lưng Trần Nhược Thu, an ủi Thẩm Diệu: “Ngũ muội, ngươi đừng quan tâm những những lời nói bậy như vậy? Chuyện đại bá làm sao lại liên quan đến ngươi?”

Thẩm Diệu lạnh mặt nhìn đám quan binh như hung thần ác sát, nghe vậy cũng chỉ cười. Một lần sai lầm, cả đời mang tiếng, cái danh hiệu kẻ phế vật ái mộ Định vương này làm nàng thật sự ghê tởm.

Thấy Thẩm Diệu im lặng, Thẩm Nguyệt cho rằng nàng đang khổ sở, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý. Thẩm lão phu nhân biết được tội danh này sẽ không liên lụy đến nàng nên cũng yên lòng, bày ra bộ dáng chủ mẫu của một nhà có gia phong tốt đẹp, tức giận nói: “Sao lão đại dám làm ra chuyện như vậy? Thẩm gia ta đời đời trung thành, không có kẻ không biết xấu hổ như vậy, đúng là làm mất hết mặt mũi Thẩm gia, nếu lão thái gia còn sống, chắc chắn cũng sẽ không trơ mắt nhìn lão đại làm bại hoại gia phong như vậy!”

Thẩm Diệu nghe vậy thuận nước đẩy thuyền, nhìn Thẩm lão phu nhân nói: “Tổ mẫu đang nói gì thế, phụ thân cũng là người Thẩm gia, cả Thẩm gia là một thể, sao có thể mặc kệ phụ thân vào lúc này? Lúc trước phụ thân được bệ hạ khen ngợi trọng dụng, không phải tổ mẫu còn nói phụ thân chính là phúc tinh của Thẩm gia hay sao, lời nói ra mới đó mà người đã quên rồi ư?”

Dân chúng vây xem nghe vậy chuyển ánh mắt nhìn Thẩm lão phu nhân.

Thời điểm Uy vũ đại tướng quân công huân trác tuyệt, được thánh thượng ban thưởng, Thẩm lão phu nhân nói khác, hiện tại lại nói khác. Vốn là người một nhà nên chia ngọt sẻ bùi, đồng cam cộng khổ, sao có thể như Thẩm lão phu nhân, thấy người ta gặp nạn liền phủi tay xem như người dưng.

Thẩm lão phu nhân cũng ý thức được ánh mắt mọi người nhìn nàng bất thiện, thẹn quá hóa giận, lại không biết làm thế nào, chủ liếc mắt nhìn Trần Nhược Thu.

Thẩm Quý và Thẩm Vạn đã đến buổi triều sớm, nơi này chỉ còn lại Trần Nhược Thu trấn thủ. Trần Nhược Thu nhận được tín hiệu cười nói: “Ngũ nhi, ý của tổ mẫu không phải như ngươi nói. Lão phu nhân bị tức giận đó thôi, ngươi cũng biết người Thẩm gia ai cũng trung thành chính trực, tội khi quân… Nếu lão tướng quân dưới cửu tuyền biết được, cũng sẽ khiển trách cha ngươi. Hắn làm ra chuyện như vậy, Thẩm gia ngày sau làm sao ngẩng đầu nhìn người?”

Thẩm lão phu nhân được Trần Nhược Thu hát đệm, cột sống thẳng lên, nhìn Trần Nhược Thu càng thuận mắt. Gật đầu nói: “Đúng vậy, cha ngươi làm sai, còn không cho người ta nói sao?”

Thẩm Đông Lăng và Vạn di nương im lặng, trước giờ bọn họ đều không có quyền lên tiếng.

Thẩm Diệu nói: “Tóm lại, có phải tổ mẫu muốn cùng chúng ta phân rõ liên hệ, muốn đuổi cha ta ra khỏi Thẩm gia mới vừa lòng đúng không?”

Trần Nhược Thu thầm nghĩ không xong, chưa kịp ngăn trở đã thấy ánh mắt Thẩm lão phu nhân sáng lên, căm phẫn nói: “Đúng vậy! Con cháu làm chuyện xấu hổ như thế, tất nhiên phải trục xuất khỏi Thẩm gia.”

“Tổ mẫu vô tình như thế sao, cha ta nay đã bị giam cầm, tổ mẫu không giúp đỡ mà còn…” Mắt Thẩm Diệu ngập nước.

Thấy Thẩm Diệu cúi đầu yếu thế, trong lòng Thẩm lão phu nhân khuây khoả. Thời gian trước bị Đại phòng phá hư chuyện tốt, lòng nàng nghẹn khuất, giờ có cơ hội làm bọn họ khổ sở, ngại gì mà không ra tay, giọng nàng hùng hồn chính nghĩa: “Thẩm gia từ đời này qua đời khác hết mực trung thành, không thể bị bêu danh, hôm nay ta thay lão gia quyết định, trục xuất Đại phòng, không để các ngươi gia nhập từ đường của Thẩm gia.”

Thẩm lão phu nhân nói đến vui sướng, không hề chú ý Trần Nhược Thu đột nhiên biến sắc. Tuy chuyện ở riêng trước sau gì cũng phải định đoạt, nhưng Thẩm lão phu nhân làm vậy lúc này thật sự rất ngu xuẩn. Ở trong mắt dân chúng hiện giờ, mọi người sẽ không ủng hộ Thẩm phủ.”

Nghĩ một chút, Trần Nhược Thu cười làm lành nói với Thẩm Diệu: “Ngũ nhi, lão phu nhân tức giận nên mới nói vậy, qua vài ngày nàng hết giận sẽ không có chuyện gì đâu.”

Thẩm Nguyệt không hiểu vì sao mẫu thân lại phải nói như vậy, để Thẩm lão phu nhân đuổi Đại phòng đi rất tốt mà, hiện giờ Thẩm Tín mang tội khi quân, dựa vào công lao trước đây có thể thoát tội chết, nhưng tội sống khó tha, sau này chắc chắn sẽ nghèo túng. Đuổi họ đi như vậy, bọn họ sẽ không có nơi nào dung thân, chỉ nghĩ đến đây thôi lòng nàng đã vui mừng.

“Tam thẩm không cần phải nói.” Thẩm Diệu lớn tiếng: “Nếu lão phu nhân đã coi trọng danh tiếng hơn tình thân như vậy, ta cũng không cần. Chi bằng cứ như vậy tách ra, ân đoạn nghĩa tuyệt, tránh làm hỏng thanh danh Thẩm gia.” Nàng châm chọc: “Nhưng mà hiện giờ dọn dẹp cũng khó, chờ quan binh lục soát xong, ta sẽ thu dọn hành lý, chờ cha nương ta trở lại, chúng ta sẽ dọn ngay ra ngoài, không làm bẩn mắt Thẩm gia.”

Vợ chồng Thẩm Tín là người có tiếng yêu thương con gái, nếu biết trong lúc mình tiến cung, con gái ở nhà bị Thẩm gia ép buộc đuổi đi, chắc chắn sẽ có một phen náo loạn.

Dân chúng xung quanh ồ lên, không ngờ hôm nay được xem trò hay. Thẩm lão phu nhân ra vẻ ta đây như vậy làm mọi người ngứa mắt, còn Ngũ tiểu thư kia, cô gái nhỏ bé thanh tú bị bức đến như vậy, tâm lý quần chúng đồng tình với kẻ yếu thế nên hoàn toàn nghiêng về Thẩm Diệu.

Trần Nhược Thu kinh hãi nhìn Thẩm Diệu, hiện giờ nàng nói gì cũng đã muộn. Tuyên bố trước mặt dân chúng như vậy, không đầy nửa này khắp kinh thành đều sẽ biết chuyện. Tuy nói tách ra lúc này, Thẩm gia hoàn toàn có lợi nhưng không hiểu sao trong lòng nàng cảm thấy bất an.

Thẩm Diệu đang nắm mũi mọi người dắt đi. Dù là Thẩm lão phu nhân nói ra quyết định trục xuất Thẩm Tín, hay hiện tại dân chúng đồng cảm với Thẩm Diệu đều là ý muốn của Thẩm Diệu. Nhưng tại sao Thẩm Diệu phải làm như vậy, vì sao hiện giờ giống như vì Thẩm lão phu nhân đuổi nên Thẩm Tín mới rời khỏi Thẩm gia?

Trần Nhược Thu chợt nhớ đến chuyện vài ngày trước Đại phòng quyết tâm muốn ở riêng, Thẩm lão phu nhân không muốn, vì Đại phòng luôn đem lại lợi ích cho nàng, từ quyền lực đến tiền bạc, danh tiếng. Nhưng vợ chồng Thẩm Tín cứng rắn muốn tách ra, nhà cũng đã mua xong, không ngờ chưa kịp tách thì đã bị triệu vào cung. Việc ở riêng này vốn đã được định đoạt, không ngờ lại bị khui ra vào lúc này. Trước mặt bao người, sau này dù muốn thay đổi cũng không được nữa.

Thẩm lão phu nhân nghe Trần Nhược Thu giải thích với Thẩm Diệu thì trong lòng bất mãn, lại nghe thấy Thẩm Diệu ngu muội không biết tốt xấu, nói lời dứt khoát với Thẩm gia nàng mới thỏa mãn. Hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý con mắt người đời dẫn đám nha hoàn vào nhà, Trần Nhược Thu do dự một chút rồi cũng nắm tay Thẩm Nguyệt đi theo.

Vạn di nương vốn cũng muốn vào theo thì phát hiện Thẩm Đông Lăng buông tay nàng, đi đến bên cạnh Thẩm Diệu.

“Ngũ muội.” Thẩm Đông Lăng gọi.

Đây dường như là lần đầu tiên Thẩm Đông Lăng gọi nàng từ sau khi hết bệnh ra khỏi viện gặp người, Thẩm Diệu thản nhiên đáp: “Tam tỷ.”

“Ngũ muội không cần lo lắng,” Thẩm Đông Lăng ôn nhu yếu ớt, dịu dàng tươi cười nói: “Đại bá sẽ không sao đâu. Đại bá vốn không phải người như vậy, sự việc sẽ được làm sáng tỏ thôi.”

Thẩm Diệu bình thản nói: “Đa tạ Tam tỷ.”

Thẩm Đông Lăng cười cười, xoay người đi đến bên cạnh Vạn di nương đang ngây ra, kéo tay Vạn di nương rời đi.

“Tiểu thư,” Kinh Trập đến gần hỏi: “Tam tiểu thư có ý gì?”

Vừa rồi Thẩm Diệu làm căng náo loạn, cho thấy quan hệ của nàng với Thẩm phủ đã vỡ tan. Vậy mà Thẩm Đông Lăng lại mở lời an ủi, Thẩm Đông Lăng không sợ Thẩm lão phu nhân quở trách hay sao?

Thẩm Diệu không đáp, đăm chiêu nhìn theo bóng dáng Thẩm Đông Lăng và Vạn di nương.

Vừa vào trong, thấy không còn ai, Vạn di nương nhỏ giọng hỏi: “Lăng nhi, ngươi vừa làm gì thế, sao dám nói chuyện với Ngũ tiểu thư, nếu lão phu nhân nhìn thấy, trở về nói với cha ngươi thì biết làm thế nào?” Thẩm Quý chướng mắt Đại phòng, nếu biết Thẩm Đông Lăng muốn làm thân với Thẩm Diệu sẽ tức giận.

“Di nương yên tâm đi.” Thẩm Đông Lăng nở nụ cười: “Bọn họ không đấu lại Ngũ muội đâu.”

“Cái gì?” Vạn di nương ngẩn ra.

Thẩm Đông Lăng mím môi, kéo Vạn di nương: “Đừng hỏi, trở về thôi.”

...

Xảy ra chuyện lớn như vậy, dân chúng bên ngoài cũng nghe được tin tức, triều đình lúc này mây đen cũng bao trùm.

Tại Kim Loan điện, Văn Huệ đế ngồi trên long ỷ, sắc mặt âm trầm nhìn các thần tử, sổ con trong tay xoạt một tiếng ném lên người một đại thần.

Vị đại thần bị ném kia không dám hé miệng nói một câu, lập tức quỳ xuống.

Vợ chồng Thẩm Tín và Thẩm Khâu bị giữ lại trong cung, dân chúng chỉ biết họ bị kết tội chứ không rõ nguyên do, nhưng thần tử trong cung thì vô cùng rõ ràng. Văn Huệ đế đang muốn trừ khử vợ chồng Thẩm Tín. Vì sao phải diệt trừ? Chính vì không muốn trọng dụng một mầm móng có nguy cơ lớn mạnh chứ sao nữa. Nay có cớ rồi, hoàng đế muốn ra tay với Thẩm Tín.

Đã hiểu rõ sự việc nên ai nấy đều câm như hến chờ ý chỉ của hoàng đế. Thế nhưng hôm nay vẻ mặt Văn Huệ đế lại có chút khác thường.

“Bình Nam bá, ngươi nói xem!” Văn Huệ đế điểm danh.

Bình Nam bá Tô Dục giật mình một cái, triều thần ai cũng dồn ánh mắt về phía hắn, Tô Dục nghĩ đến những lời Tô Minh Phong nói tối qua liền hạ quyết tâm, lấy một tờ tấu sớ từ trong tay áo, cung kính giơ lên bằng hai tay, thái giám thấy vậy bước đến cầm tấu sớ dâng lên hoàng đế.

“Bẩm bệ hạ, vi thần cho rằng Uy Vũ đại tướng quân cả gan làm loạn, không xem hoàng thất ra gì, xin bệ hạ hãy trừng phạt thật nặng, thần đề nghị chu di cửu tộc!”

Tru di cửu tộc? Những viên quan ngày thường qua lại với Tô Dực, ai cũng nghĩ hắn ôn hòa hiền lành, giờ hắn vừa mở miệng đã đòi tru di cửu tộc, ánh mắt ai cũng mở to. Hình phạt này quá nặng rồi.

Tay Văn Huệ đế cầm tấu sớ run lên, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Tô Dục.

Tô Dục ngẩng đầu, ra vẻ dõng dạc chính nghĩa.

“Khải tấu bệ hạ,” Lâm An hầu Tạ Đỉnh nãy giờ im lặng bỗng nhiên tiếp lời: “Thẩm Tín ỷ vào công lao, kiêu ngạo hống hách, lúc dùng binh ngay cả mệnh lệnh của bệ hạ cũng bỏ ngoài tai, chỉ e hắn có mưu đồ phản nghịch, vi thần đồng ý với đề nghị của Tô đại nhân, tru di cửu tộc!”

Mọi người đều nhìn về phía Tạ Đỉnh và Tô Dục, ai cũng biết bọn họ giao tình sâu đậm, cả hai vẫn luôn đối địch với Thẩm gia. Nay Thẩm Tín gặp chuyện, hai nhà Tô – Hạ thẳng tay bỏ đá xuống giếng, hòng lấy mạng cả nhà Thẩm Tín.

Ánh mắt Văn Huệ đế âm tình bất định.

Phó Tu Nghi lần này dâng lên chứng cứ, hắn vốn rất hài lòng. Trước giờ hắn luôn rình rập bắt lấy sơ hở của Thẩm gia, ngặt nỗi chưa có cơ hội. Phó Tu Nghi giúp hắn có một cái cớ để thu hồi binh quyền một cách đường đường chính chính, đây vốn là chuyện đã định, không ngờ trong buổi chầu sáng nay, hắn vừa nói muốn trừng phạt Thẩm gia, chúng triều thần ai ai cũng đưa ra hình phạt thật nặng.

Hàng năm Thẩm Tín đóng quân ở Tây Bắc, qua lại với đồng liêu không nhiều, Văn Huệ đế dự đoán sẽ ít có người giúp hắn giải thích, nhưng hắn không ngờ là có nhiều người bỏ đá xuống giếng như vậy, thậm chí không có ai giúp Thẩm Tín cầu tình.

Lòng đế vương bỗng chốc đặt dấu hỏi, nếu có nhiều người biện hộ cho Thẩm Tín, chứng tỏ Thẩm Tín ngấm ngầm qua lại với triều thần. Nhưng nếu người buộc tội càng nhiều, thì Văn Huệ càng cảm thấy yên lòng, bởi nếu Thẩm Tín có tâm phản nghịch, chắc chắn phải móc nối quan hệ lấy lòng người, chứ không phải tạo cho mình nhiều kẻ địch như vậy.

Nếu chúng thần tử buộc tội chỉ làm Văn Huệ đế do dự, thì hình phạt tru di cửu tộc mà Tô Dực và Tạ Đỉnh đưa ra làm hắn thật sự cảnh giác.

Thẩm gia, Tạ gia, Tô gia đều là những cái gai trong lòng hắn. Không phải bọn họ không tốt, cái sai của họ là thanh danh quá cao, binh lực quá mạnh, làm Văn Huệ đế ngủ không an giấc, nằm trên long sàng không dám ngủ say, chỉ sợ ngủ rồi sẽ có thần tử kề dao vào cổ hắn thí chúa đoạt ngôi, vì thế hắn không cho phép bất kỳ gia tộc nào có thể phát triển lớn mạnh đe dọa hoàng thất.

Trước giờ hai nhà Tô – Tạ và Thẩm gia thủy hỏa bất dung, tạo thành thế cân bằng trên triều đình. Hiện tại nếu theo ý hai nhà Tô – Tạ, tru di cửu tộc Thẩm Tín, vậy thì ở Minh Tề không còn thế lực nào đủ mạnh để đè nén Tô – Tạ nữa rồi. Nếu để bọn họ lớn mạnh không kiềm chế được, vậy long ỷ này hắn ngồi an ổn nữa không?

Lần đầu tiên Văn Huệ đế cảm thấy hắn đang bê đá tự đập chân mình, chính hắn muốn thu hồi binh quyền của Thẩm gia, cũng chính hắn muốn Thẩm gia đủ sức đối chọi với thế lực Tô – Tạ, thế mà hiện giờ không có một ai bênh vực Thẩm Tín để hắn có cớ mà xuống đài, Văn Huệ đế cảm thấy đau đầu.

Hắn chậm rãi hỏi lại: “Tru di cửu tộc?”

Hỏi đi hỏi lại như vậy, quần thần ai cũng cảm thấy có vấn đề, nhưng không hiểu sao hôm nay Tạ Đỉnh ương ngạnh, cố chấp giữ ý kiến: “Vâng!”

Văn Huệ nhắm mắt, rồi bỗng nhiên mở bừng ra nhìn Tạ Đỉnh, như muốn xuyên qua bộ da kia nhìn thấy lòng lang dạ sói, tính toán mưu mô trong nội tâm Tạ Đỉnh.

Tô Dục lo lắng, nhưng không biểu hiện trên mặt.

Giữa không khí căng thẳng, cuối cùng có một tiểu tướng bước ra khỏi hàng nói: “Tuy nói lần này Thẩm tướng quân tùy hứng làm bậy, nhưng tội không đáng chết, trước đây Thẩm tướng quân đã vì triều đình lập nhiều công lao hãn mã. Bệ hạ nhân từ, xin niệm tình Thẩm gia nhiều năm chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc thổ, cho hắn cơ hội lập công chuộc tội.”

Vị tiểu tướng này và Thẩm Tín quan hệ khá tốt, có lẽ không nhẫn tâm thấy Thẩm Tín rơi vào thảm cảnh mới ra mặt cầu tình.

Văn Huệ đế đang chờ những câu nói này a. Ngặt nỗi Thẩm Tín quá khô khan, nhân duyên kém đến mức không ai chịu mở miệng. Tiểu tướng này vừa nói xong, chân mày Văn Huệ đế giãn ra, chộp lấy cơ hội: “Ái khanh nói không sai, tuy rằng lần này Thẩm tướng quân có tội, nhưng trước đây từng lập nhiều công trạng, nếu trẫm hạ lệnh tru di cửu tộc cũng quá bạc tình.”

“Bệ hạ, vạn vạn lần không thể tha cho Thẩm tướng quân!” Tô Dục vội vàng quỳ rạp xuống đất: “Ngay cả chuyện khi quân phạm thượng hắn cũng dám làm, sau này không biết hắn còn làm đến chuyện gì a!”

Tạ Đỉnh cũng hưởng ứng nói: “Đúng vậy đúng vậy! Bệ hạ cân nhắc kỹ lưỡng a!”

Hai người bọn họ càng nói, Văn Huệ đế càng cảm thấy mình nghĩ đúng rồi, hắn không để ý bọn họ, mà nói với quần thần: “Khi còn tại thế, Thẩm lão tướng quân đã vì tiên hoàng vào sinh ra tử. Thẩm gia nhiều thế hệ trung lương, Uy Vũ đại tướng quân dũng mãnh vô cùng, cuối năm ngoái đã giúp triều đình đánh bại Tây Nhung, xem như đã lập công chuộc tội, Trẫm không phải bạo quân, nay phán… người nhà Thẩm Tín vô tội!”

“Bệ hạ anh minh!” Tiểu tướng kia vội vàng quỳ xuống hô lên dõng dạc.

Văn Huệ đế khoát tay, nói tiếp: “Nhưng mà Thẩm Tín làm ra chuyện như thế, trẫm muốn trừng phạt hắn, truyền lệnh, thu hồi binh phù của Thẩm gia, phạt Thẩm Tín bổng lộc 1 năm, quân đội Thẩm gia sát nhập vào Ngự Lâm quân!”

Mọi người hút một hơi khí lạnh, ánh mắt đều cổ quái.

Nếu nói Văn Huệ đế tàn nhẫn thì cũng không phải vì hắn chưa tước đi tính mạng của bất kỳ ai ở Thẩm gia, nói hắn ôn hòa cũng sai vì vừa mở miệng đã đoạt đi binh phù, binh phù có thể điều động binh lính, đối với một võ tướng mà nói, khác gì rút đi xương sống của hắn.

Quân đội mà Thẩm gia bỏ công gầy dựng lại bị sung vào Ngự lâm quân, khác gì Thẩm Tín bỏ công may giá y cho người khác.

Khó trách Văn Huệ đế tỏ ra nhân từ như vậy, thì ra hắn chỉ muốn hút hết máu người ta. Thẩm Tín không mất mạng, nhưng từ nay danh hiệu Uy Vũ đại tướng quân của hắn chỉ còn lại cái vỏ rỗng, không có một chút lực uy hiếp, từ một tướng quân nắm trong tay ngàn vạn tinh binh, giờ chỉ còn lại một mình hắn. Lưu lại thanh danh của hắn, chỉ vì áp chế các gia tộc lớn khác mà thôi.

Sau khi nói xong, Văn Huệ đế phiền muộn phất phất tay, nói: “Bãi triều!” rồi xoay người bỏ đi. Cùng với những lời này, không bao lâu sao, vợ chồng Thẩm Tín và Thẩm Khâu được trả tự do, nhưng đối mặt với hình phạt tướt đoạt bình quyền, không biết bọn họ có còn cảm thấy may mắn.

Văn Huệ đế đi rồi, quần thần im lặng nhìn nhau.

Ai cũng không ngờ kết cục lại như vậy, đơn giản nhưng lại không đơn giản. Nhẹ nhàng tước đi binh lực, có khi nào Thẩm Tín thô tục chửi “Con mẹ nó!” hay không.

Tô Dục đứng lên vỗ vỗ đầu gối, bước tới gần Tạ Đỉnh, thấp giọng nói: “Vừa rồi ngươi sao thế, sao lại đột ngột ra mặt?”

Tô Dục được Tô Minh Phong nhắc nhỡ, muốn giúp Thẩm Tín một chút, nhưng không ngờ bằng hữu của mình cũng bị cuốn vào vũng nước đục này. Tạ gia hiện tại đang trong tình thế nguy hiểm, nếu xử lý không khéo có thể dẫn đến phiền hà. Vì thế Tô Dục chỉ thương lượng với một vài đồng liêu thân thiết, không nói với Tạ Đỉnh, nhưng hôm nay Tạ Đỉnh ra mặt, thiếu chút nữa Văn Huệ đế đã giận chó đánh mèo rồi.

Tạ Đỉnh nói: “Ngươi vừa tham dự vào chuyện này ta đã hiểu ngay ngươi muốn làm gì, ngươi muốn giúp Thẩm Tín nên ta cũng nhân tiện tiếp một tay, ta muốn giúp ngươi thôi.” Tạ Đỉnh là lão hồ ly lăn lộn trong triều nhiều năm, so với Thẩm Tín chỉ biết đánh giặc thì hắn am hiểu giao tiếp hơn rất nhiều. Hắn thấy Tô Dục dùng phương pháp trái ngược ngầm giúp Thẩm Tín, nên cũng dựa vào đó đốt thêm chút lửa.

Nghe vậy, Tô Dục cảm thấy bất đắc dĩ. Bằng hữu của mình tính tình tùy hứng như vậy có khác gì Tạ Cảnh Hành đâu. Nhớ tới Tạ Cảnh Hành, Tô Dục đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, ta nghe Minh Phong nói, Cảnh Hành chủ động xin ra chiến trường, việc này là thật sao?”

“Minh Phong cũng biết rồi à.” Tạ Đỉnh lắc đầu thở dài: “Đúng vậy.”

“Cảnh Hành điên rồi sao,” Tô Dục nói: “Bắc cương không phải nơi để dạo chơi. Lão Tạ, ngươi yên tâm để hắn đi ư?”

“Ta yên tâm hay không thì có tác dụng gì.” Tạ Đỉnh bất đắc dĩ nói: “Chuyện hắn đã quyết, ta có thể quản được sao. Hiện giờ ta chỉ có thể cầu mong hắn bình an, đều do ta tạo nghiệt nên giờ tự gánh lấy hậu quả.”

“Thật ra… chuyện này đâu phải lỗi của ngươi.” Trong lòng Tô Dực chua sót, một bước sai dẫn đến ngàn bước sai, mấy năm nay Tạ Đỉnh trong lòng bất an, lương tâm luôn bị dày vò giằng xé, con trai lại không thông cảm cho hắn. Tô Dực là người ngoài mà còn cảm thấy hắn đáng thương.

Tạ Đỉnh không muốn nhắc đến chuyện này, hắn chuyển hướng đề tài: “Nghe nói lần này là Định vương dâng sớ vạch tội Thẩm Tín, hôm nay lại không có mặt, hình như bệ hạ phái hắn thị sát ở công bộ, chờ khi hắn về biết chuyện kết thúc như vậy, không biết hắn sẽ nghĩ gì.”

“Nghĩ cái gì chứ.” Tô Dục cười lạnh: “Thứ hắn muốn hắn đã lấy được rồi, còn mấy cái đầu lâu kia, có lấy hay không đối với hắn đâu quan trọng.”

Nghe Tô Dục nói vậy, Tạ Đỉnh kinh ngạc hỏi: “Đúng rồi, ngươi còn chưa nói vì sao đột nhiên muốn giúp Thẩm Tín, ngươi và hắn giao hảo từ khi nào?”

Tô Dục nhìn trước nhìn sau, hiện tại bốn bề vắng lặng mới thấp giọng nói với Tạ Đỉnh: “Ai, không phải ta, là Minh Phong, tối qua hắn nói với ta, hiện tại bệ hạ muốn xử lý Thẩm gia chỉ cần một câu nói, nhưng nếu Thẩm gia ngã, lần tiếp theo ai biết có phải là Tô gia hay không…”

...

Diễn biến ở triều đình rất nhanh được truyền về phủ, Văn Huệ đế tha mạng cả nhà Thẩm Tín, chỉ tước bỏ binh phù, dân chúng nơi nơi ca ngợi hoàng đế nhân từ. Văn Huệ đế khoan dung như vậy, chứng tỏ hoàng đế vẫn trọng dụng hắn, uy danh Thẩm Tín không giảm.

Dân chúng húi cua không hiểu, nhưng đám quan lại rất rõ ràng, không còn binh quyền Thẩm gia giống như một con hổ bị bẻ hết răng, sớm muộn cũng sẽ suy tàn.

Tại Thẩm phủ, Thẩm Quý và Thẩm Vạn đang kể lại mọi việc, bọn họ không ngờ Thẩm Tín không bị xử trảm, nhưng kết quả tịch thu binh quyền cũng làm bọ họ hết sức vừa lòng. Việc này cho thấy, Thẩm Tín bây giờ thất thế, địa vị còn thấp hơn cả bọn họ a.

Tại Tây Viện, lúc Kinh Trập báo cáo tình hình với Thẩm Diệu, nàng đang ăn cơm trưa.

Thấy bộ dạng nhàn nhã của Thẩm Diệu, Kinh Trập cũng cảm thấy kiên định hơn: “Tiểu thư, tiểu thư không hề lo lắng, có phải vì có binh quyền hay không có binh quyền cũng như nhau không?”

Thẩm Diệu dùng khăn lau miệng, nói: “Không cần sợ, nếu là của ngươi, ai muốn giành cũng không được, nếu không phải là của ngươi, dù muốn cũng không bao giờ có.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status